Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 163: Đại Hội Biết Chữ

Chương 163: Đại Hội Biết Chữ

=== oOo ===


Sức nóng của Thời báo Đại Thương nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Sau ba tháng trù tính bố cục, Bộ Giáo dục bắt đầu chuẩn bị cho buổi đại hội biết chữ đầu tiên.

Đại hội lần này không phải bình thường, bởi nó không khác gì ân khoa thời cổ đại bao nhiêu, xem như một kỳ thi đặc biệt được tổ chức vì nhân tài khan hiếm.

Sau ba tháng, các tiên sinh xuống nông thôn dạy học cũng coi như cẩn trọng. Tuy mục đích ban đầu là hoạn lộ và tước vị, nhưng đến bây giờ không ít đệ tử quý tộc đã bắt đầu hòa vào thôn quê, có tình cảm với dân chúng.

Đại hội biết chữ là cơ hội để tăng tố chất dân chúng trong cả nước lên một bậc, không khác mấy với cuộc vận động xóa nạn mù chữ thời kỳ Dân Quốc, thậm chí ảnh hưởng còn sâu xa hơn.

Có thể dự đoán được, sau này số người biết chữ tăng lên nhiều, các ngành các nghề đều sẽ hưng thịnh theo. Khoa giáo hưng thịnh, tri thức thay đổi vận mệnh, đây không phải lời nói suông.

Ví như báo chí và thư tịch, lão bách tính biết chữ nhiều hơn, chỉ cần lật một cái là biết không ít chuyện.

Ngày 13 tháng 11, bầu không khí của Thương Quốc có gì đó thay đổi.

Giống như kỳ thi đại học ở hậu thế, phố lớn ngõ nhỏ tràn ngập một bầu không khí đặc biệt, tất cả bách tính Thương Quốc đều tập trung vào chuyện này.

Tất cả mọi người đều biết, những người tham gia đại hội biết chữ lần này nếu được coi trọng thì sẽ lên như diều gặp gió, từ dân chúng tầng dưới chót nhảy lên thành đại lão gia ăn bổng lộc quan phủ.

Đương nhiên, cách để có được tư cách tham gia cũng rất đơn giản, thông qua các kỳ thi biết chữ ở quan phủ các nơi, lấy được giấy chứng nhận.

Vòng tuyển chọn đầu tiên đã xong xuôi từ lâu. Căn cứ theo thống kê của Bộ Giáo dục, tổng cộng có hơn hai ngàn sáu trăm người.

Những người này chủ yếu là nam tử trẻ tuổi, đương nhiên cũng có một ít nữ tử.

Vì vậy Bộ Giáo dục đã xây một trường thi lâm thời, mượn rất nhiều băng ghế trong nhà quý tộc và khách sạn trong thành.

Tất cả học sinh tham gia đại hội biết chữ đều tự mang theo bút mực. Hiển nhiên tiên sinh của họ còn lo lắng hơn cả thí sinh, tất cả đều chuẩn bị giúp học trò của mình.

Chiêng lớn gõ vang, đại hội biết chữ bắt đầu.

Đầu tiên là thi viết. Trong vòng nửa canh giờ, chép lại vài câu trong “Sổ tay khai sáng”, sau đó là đọc hiểu một đoạn văn ngắn, trả lời câu hỏi đơn giản.

Có lẽ đây chỉ là đề thi của đám học sinh lớp hai ở hậu thế, nhưng với những người vừa mới biết chữ thì quả thực là một chuyện cực kỳ vất vả.

Thi viết xong có hơn tám trăm người qua, tiến vào phỏng vấn.

Nội dung phỏng vấn chẳng liên quan mấy đến việc biết chữ, mà là thông qua cách trả lời câu hỏi để đoán tư tưởng và năng lực xử lý chính sự của thí sinh.

Trong quá trình này cũng xuất hiện vài chuyện không biết nên khóc hay nên cười. Ví dụ như có một giám khảo hỏi, nếu cho ngươi xử lý tranh chấp, một bên cho ngươi mười lượng bạc còn một bên cho ngươi hai mươi lượng bạc, lời khai cả hai bên lại đều rất hợp lý, ngươi sẽ thiên về bên nào?

Đây là một đề bài logic, một số người đầu óc đơn giản lập tức không do dự chọn bên cho hai mươi lượng.

Hai mươi lượng?

Giám khảo ghét bỏ nhìn kẻ này. Với thế cục đương kim Bệ Hạ đang nghiêm tra nạn tham nhũng mà ngươi còn dám làm ra cái việc muối mặt này à?

Loại!

Lại ví dụ như, nếu trên đường gặp phải người nói xấu Hoàng Đế Bệ Hạ, ngươi nên làm thế nào?

Có một số người nói phải nhanh chóng báo cáo cho quan phủ, có người nói nên lấy lý khuyên bảo, có người nói đánh. Còn có người bảo phải đánh thật đau, đánh tới khi kẻ đó nhớ kỹ mới thôi.

Thế là hai người trước được điểm thấp, một người sau được điểm cao.

Ở đâu cũng vậy, chỉ cần nhìn một vài chuyện đơn giản là có thể đoán được ưu khuyết của từng người.

Sau một ngày thi tuyển, cuối cùng còn hơn hai trăm ba mươi người.

Đêm ấy, hơn hai trăm người này được Lại Bộ an bài theo thứ tự, trao cho vài chức quan nhỏ. Người có thành tích đứng đầu sẽ được xếp thẳng vào mười hai bộ, bổ sung nhân lực đảm nhiệm chức quan cơ sở.

Ngày thứ hai, toàn bộ Thương Quốc sôi trào!

Thì ra, bách tính bình dân thực sự cũng có cơ hội làm quan!

Ví dụ như Hồ Nhị Cẩu, khi mới từ trong khách sạn đi ra, cứ ngây ngẩn như đang trong mộng.

Qua rồi sao? Còn đứng thứ ba nữa?

Người báo tin chúc mừng gần như đạp sập cánh cửa, tiên sinh dạy học của hắn cũng mang theo một hộp quà chúc mừng mỉm cười đi đến khách sạn.

- Chúc mừng Hồ huynh, từ nay lên như diều gặp gió, một bước lên mây!

- Hồ huynh thật sự khó lường, đạt được xếp hạng thứ ba, lại được vào thẳng Hộ Bộ, sau này có thể còn làm lên được cả Lang quan đại lão gia ấy chứ!

- Thôn Thượng Hà các ngươi thực ghê gớm. Lần trước có một Hồ Hãi bắt sống chủ tướng quân địch, trở thành bình dân năm sao. Bây giờ có thêm ngươi, xem như Thôn Thượng Hà có hai đại năng rồi!

- Năm nay Hồ huynh mới mười sáu tuổi phải không? Trong nhà mai mối thế nào rồi? Muội tử của ta vừa vặn cũng đến tuổi xuất giá.

Hồ Nhị Cẩu cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh đều không chân thực, nhìn mấy người đang vây quanh mình, hắn rất nghi ngờ không biết có phải mình đang nằm mơ không.

Hắn cũng không biết mình rời khách sạn thế nào, chen qua đám người đi đến bên dưới một tấm bảng thông báo, trên đó dán bảng vàng, tên mình chình bất ngờ có ngay ở bên trên.

Ai cũng được phân chức quan.

Tuy chức quan nhỏ, nhưng với những bình dân này thì coi như đã là một bước lên trời rồi. Chỉ cần tương lai chịu khó chăm chỉ, với tập tục quan trường Thương Quốc hiện tại, hẳn là con em bình dân cũng có cơ hội ra mặt.

Có thể so với ca ca Hồ Hãi rồi nhỉ?

Hồ Nhị Cẩu siết chặt nắm đấm. Lúc trước Hồ Hãi từ chiến trường trở về, trở thành bình dân năm sao, cả thôn làng đều sôi trào, giết gà mổ dê, lập tức trở thành một thần thoại trong thôn, là tấm gương sáng cho mọi người học tập. Khi ấy, hắn cũng là một trong số đám trẻ bị cha mẹ lấy ra dạy dỗ.

Hiện giờ mình cũng có thể nở mày nở mặt, quang tông diệu tổ rồi!

Sau khi lấy lại tinh thần, hắn âm thầm hạ quyết tâm. Sau này sẽ theo sát con đường của triều đình, có Hoàng Đế Bệ Hạ nâng đỡ, hẳn là sẽ rất thông thuận!



Đại hội biết chữ tạo ra một luồng sóng lớn trong dân gian, Dương Mộc cũng không kinh ngạc.

An ủi duy nhất là sau mấy tháng chèn ép thế gia môn phiệt quá ác, có khá nhiều chức vị cơ sở bị để trống, giờ thì có thể bổ sung một chút rồi.

Còn về các chức vị cao… Ba quốc gia chỉ lớn có thế, chính sự liên quan hơn ba triệu nhân khẩu cũng không đến mức quá phức tạp. Chờ sau này tất cả vào guồng hết rồi, thực sự thiết lập ra khoa cử thì sẽ có thể yên tâm an bài.

Cho nên, sau khi hạ đạt một đạo thánh chỉ ban thưởng phong tước, hắn cũng không để ý tới nữa. Tất cả mọi việc còn lại cứ giao cho Bộ Giáo Dục và Lại Bộ làm, bản thân mình thì đi đến ngoại thành.

Nơi này là một khu xưởng mới được xây dựng, từ ngoài nhìn vào thì thấy giống một tòa ủng thành, cũng coi như là một khu công nghiệp.

Xưởng sản xuất giấy!

Xưởng in ấn!

Báo chí hưng thịnh, kỹ thuật chế tạo giấy và in ấn xuất hiện đầu tiên, phát triển vượt trội, hai nhà xưởng này cũng theo thời thế mà sinh.

Hai nhà xưởng, không có cái gì mà tư doanh hay quan doanh. Dù sao cũng đều lấy danh nghĩa Công Bộ, do triều đình quản hạt, cũng coi như là một ngành nghề mới.


Bạn cần đăng nhập để bình luận