Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 165: Lo Lắng Của Thương Nhân Nước Ngoài

Chương 165: Lo Lắng Của Thương Nhân Nước Ngoài

=== oOo ===


Lúc này Dương Mộc đang phê duyệt tấu chương ở Tử Thần Điện, nghe Thượng thư Bộ Ngoại giao Nghiêm Hoa bẩm báo thì hơi nhíu mày.

Thương nhân các nước cầu kiến sao?

Thông qua Bộ Ngoại giao?

Không cần nghĩ cũng biết mục đích những thương nhân kia tới đây để làm gì. Đơn giản là muốn kiếm nguồn cung sách trực tiếp, rồi chở về nước buôn bán.

Nhưng làm thương nhân lại liên hệ thẳng với Bộ Ngoại giao yêu cầu gặp Hoàng Đế có phải hơi thất lễ rồi không?

Cái khác Dương Mộc không biết, thế nhưng hắn có thể khẳng định một chuyện. Các nước chư hầu lớn đều trọng nông ức thương, địa vị của thương nhân phổ biến không cao, thậm chí ở vài quốc gia địa vị của thương nhân còn thấp hơn cả bình dân, mặc quần áo cũng có tiêu chuẩn riêng.

Vào lúc này, quý tộc các nước sẽ không đích thân tham dự kinh thương, bình thường vẫn là do gia nô bên dưới đi đại diện.

Mà chuyện mua sách, Bộ Ngoại giao và Công Bộ có thể giải quyết được. Nhưng những người này lại trực tiếp yêu cầu gặp mặt Hoàng Đế.

Dù là lễ nghi hay tình lý đều không thể chấp nhận được.

Làm sao? Cảm thấy mình là thần tài à?

Một đám thương nhân tự cho mình là giỏi chạy đến tiểu quốc diễu võ giương oai?

Dương Mộc rất khó chịu, cảm giác như đang bị khinh bỉ. Nhưng lý trí cũng nhắc nhở hắn đây là một cơ hội không thể bỏ lỡ, chỉ có đồ đần mới không thích tiền.

Các nước chư hầu lớn đâu đâu cũng giàu hơn Đại Thịnh. Nếu có thể, kiếm mấy trăm vạn lượng cũng không thành vấn đề.

Thế là hắn nhắn Bộ Ngoại giao cho đám người đó chờ, tới khi không chịu nổi nữa thì mới xem xét.

Quả nhiên, đến ngày thứ hai các thương nhân này không kiềm chế nổi nữa, ai nấy đều la hét kêu gào chỉ trích Thương Quốc là nơi man di, không biết cấp bậc lễ nghĩa.

Bộ Ngoại giao cũng chẳng biết làm sao, bởi vì đây cũng là lần đầu tiên bọn họ tiếp đón người nước ngoài mà không phải ba nước Thương Trịnh Thân, nên không có kinh nghiệm gì. Bọn họ cũng không hiểu mấy chuyện loan loan nhiễu nhiễu gì đó của mấy nước chư hầu lớn, chỉ có thể làm theo lời Dương Mộc.

Ba ngày sau, đám thương nhân đã nhìn ra được chút manh mối. Nhưng lại không biết ai bước nhầm, có ý đồ bỏ một khoản tiền lớn hối lộ quan viên Bộ Ngoại giao.

Đương nhiên, bọn họ thất bại. Lúc này quan viên Bộ Ngoại giao giật nảy mình, không nói tới phong trào vận động phản hủ đang oanh oanh liệt liệt trong Thương Quốc, Hoàng Đế Bệ Hạ đã chú ý tới việc này, bọn họ không dám có chút lòng tham nào.

Có điều, sau chuyện này Bộ Ngoại giao cũng nhắc nhở mấy người này một chút, chỉ ra nơi mấu chốt.

Đám thương nhân đều kết thành đàn đến, tổng cộng có chín đội đến từ các quốc gia khác nhau. Sau khi được nhắc nhở, bọn họ như tỉnh mộng, dù trong lòng vẫn hơi khúc mắc nhưng nghĩ tới khoản lợi ích to lớn kia nên đành phải kiên trì xin quan viên Bộ Ngoại giao chỉ cho phương pháp giải quyết.

- Hiện giờ Thương Quốc ta đang xây học đường, nhưng có điều tài chính triều đình khó khăn, quân thần Thương Quốc ta đang phát sầu đây. Chắc hẳn Bệ Hạ cũng vì chuyện này mà tâm tình không tốt, không muốn gặp người ngoài…

Thượng Thư Bộ Ngoại Giao Nghiêm Hoa thở dài.

Nghe xong, các thương nhân nước khác liếc nhau một cái. Hiểu được rồi! Lập tức có người bày tỏ:

- Chúng ta đường xa mà đến, để bày tỏ tâm ý, nguyện ý tận sức mọn.

Nghiêm Hoa thở dài:

- Thiếu quá nhiều, sức mọn sợ không đủ…

- …!!?

Tất cả thương nhân không còn gì để nói, không biết nên tiếp câu này thế nào cho ổn.

Sức mọn không được, vậy muốn chừng nào đây?

Việc quan hệ tới túi tiền, không ai dám đáp ứng lung tung.

- Thảo dân có một chuyện không rõ, vì sao quý quốc phải tốn nhiều khí lực như vậy để đi dạy bình dân học chữ? Nếu ai cũng muốn làm quan mà không có ai cày cấy, chẳng phải thiên hạ đại loạn rồi sao?

- Thảo dân cũng đang thắc mắc. Dọc đường đi tới, bách tính dân đen không ít người cũng đang bàn chuyện chính sự, đây là đạo lý gì?

- Khi đi qua Trịnh Quốc thảo dân cũng thắc mắc như vậy. Dường như giữa dân chúng hai nước không có ngăn cách gì, chủ đề lão bách tính đang bàn luận cũng giống nhau.

- Nghe nói là thứ gì đó có tên là báo chí…

- Hôm qua ở trên đường thảo dân có nhìn thấy, hình như “Truyện Ngụ ngôn” trong cảnh nội quý quốc chỉ bán hai mươi văn tiền một cuốn. Điều này có vẻ không hợp với lẽ thường…

Thương nhân các nước dồn dập hỏi. Khi bọn họ đến, vì lo lắng người khác sẽ nhanh chân hơn nên không dừng lại ở dọc đường, ba ngày này cũng vẫn nghỉ ngơi ở nơi Bộ Ngoại giao thu xếp, không đi lại nhiều, nên trong lòng có rất nhiều nghi vấn.

Nghiêm Hoa rất đắc ý. Làm Thượng thư Bộ Ngoại Giao, hắn hiểu rất rõ công việc của mình là gì. Lúc đầu, vì Thương Quốc nhỏ yếu nên hắn vẫn hơi tự ti. Nhưng vừa nghe đám người này hỏi thăm, một cảm giác kiêu ngạo tự hào dâng trào trong lòng.

Thật là một đám gia hỏa không có kiến thức. Theo lời của “Truyện Ngụ ngôn” thì là… Đúng rồi! Ếch ngồi đáy giếng, tự cao tự đại.

Nghiêm Hoa mỉm cười không nói gì, bưng một ly trà ung dung ngồi xuống.

- Cái này… Nghiêm đại nhân, không biết quý quốc xây học đường còn thiếu bao nhiêu bạc?

Cuối cùng có người không nhịn được mà hỏi ra.

- Chuyện này… Bản quan không rõ lắm về chuyện học đường. Nhưng tính theo một học đường công lập ở hương trấn thì... thế nào cũng phải bảy tám mươi vạn lượng.

Thương nhân các nước nhìn nhau.

Bảy tám mươi vạn lượng không phải con số nhỏ. Mặc dù bọn họ đã bôn ba các nước lâu dài, nhưng lợi nhuận một năm của một thương đội cũng chỉ có mười mấy vạn lượng mà thôi. Dù chín thương đội chắp vá gom lại cũng không bỏ ra được bảy tám chục vạn lượng.

- Nghiêm đại nhân, chúng ta đi lại bên ngoài, trên người thực sự không mang theo nhiều bạc như vậy. Ngài xem có thể…

Một thanh niên khó khăn hỏi.

Nghiêm Hoa đặt chén trà xuống, nói:

- Bản quan chỉ nói chút chuyện Hoàng Đế buồn lo với các ngươi thôi, không phải muốn các ngươi bỏ tiền xây học đường cho Thương Quốc ta. Tuy bảy tám mươi vạn lượng này cũng không phải con số nhỏ, nhưng nếu các ngươi có thể yết kiến Bệ Hạ, so với những gì kiếm được thì bảy tám mươi vạn lượng chẳng đáng là bao. Hiện giờ không gặp được Bệ Hạ, đương nhiên không thể nói rồi.

Không đáng là bao…

Thương nhân các nước hai mắt sáng rực. Câu nói vừa rồi của Nghiêm Hoa đã đánh trúng tâm khảm của họ.

Thương nhân trục lợi là bản tính xưa nay rồi.

Ngàn dặm xa xôi đi tới Thương Quốc, nghĩ trăm phương ngàn kế để gặp Hoàng Đế Thương Quốc là vì cái gì?

Còn không phải vì đám bạc trắng bóng kia sao?

Từ những gì họ nhìn thấy bên đường, giá thành sách vở ở đây quá rẻ, nhưng một khi vận chuyển ra khỏi Thương Quốc đã tăng lên tới một lượng bạc, đến Thư tứ Đại Thịnh phải hai lượng bạc mới mua được một cuốn. Nếu đưa tới các quốc gia xa hơn một chút, mười mấy lượng một cuốn cũng có quý tộc chịu mua.

Nghĩ tới lợi nhuận, trong lòng tất cả thương nhân đều nóng hừng hực, chỉ hận không thể kéo được mấy xe sách về nước, kiếm tiền cho đã tay.

Nhưng lúc này vẫn phải nhanh chóng gặp Hoàng Đế Thương Quốc mới được. Một khi các thương đội khác nghe tin tìm đến trước sẽ không tốt!


Bạn cần đăng nhập để bình luận