Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 173: Tỉnh Lại

Chương 173: Tỉnh Lại

=== oOo ===


Đối diện với sự bực tức oán giận của Diệu Hi, Hoàng Hậu không để ý tới, mà hỏi ngược lại:

- Nếu Tố Nữ Công đã tai hại như vậy, vì sao truyền thừa bốn trăm năm mà vẫn bất diệt, còn từng đời thu đệ tử. Đây không phải là kéo đệ tử vào hố lửa sao...

- Ai nói cho ngươi là nhảy vào hố lửa?

Diệu Hi kinh ngạc, nói:

- Tiền bối trong môn phái cần phải tìm Trường Xuân Công, lại không thể xuống núi đi lại, vì thế chỉ có thể không ngừng thu đệ tử thay họ làm việc. Mà người tu luyện Tố Nữ Công mặc dù có tai hại, thế nhưng lại có thể trú nhan trường sinh, lúc tu luyện cũng vô cùng diệu dụng, khiến người ta chìm đắm trong đó. Lại nói, dưới núi đều là nơi không sạch sẽ, có cái gì tốt. Còn không bằng ngốc ở trên núi, vui vẻ với chim thú...

- Nói như vậy, Trường Xuân Công là sau này mới tìm được?

Diệu Hi gật gật đầu, nói:

- Đế quốc Trường Xuân sụp đổ, Trường Xuân Công giấu trong Hoàng cung bị chia làm mấy quyển, sau đó trải qua nhiều phen tranh cướp đã mất tích từ lâu. Mấy trăm năm tìm kiếm, đệ tử hai phái miễn cưỡng tập hợp được một bộ phận công pháp trong đó, vì thế gọi là tàn quyển.

Hoàng Hậu lo lắng liếc nhìn Dương Mộc đang hôn mê bất tỉnh trên long tháp, hỏi:

- Có ảnh hưởng gì hay không?

- Khanh khách… Ngươi hỏi phương diện nào?

Diệu Hi nghe vậy cười to, nói:

- Coi như là tàn quyển thì có quan hệ gì, Trường Xuân Đại Đế năm đó cũng tu luyện tàn quyển. Yên tâm đi, thật vất vả thu thập công pháp, lại tìm được một người có thể tu luyện Trường Xuân Công, trưởng bối trong môn phái khẳng định sẽ không nỡ để hắn xảy ra vấn đề gì.

- Này….

Nghe Diệu Hi kể rõ, trong lòng Hoàng Hậu lại càng lo lắng. Tàn quyển trong tàn quyển, thật không có vấn đề gì sao?

Nhưng trước mắt nàng cũng chỉ có thể tin tưởng Diệu Hi. Hai đại môn không phụ quy mô năm đó, muốn đi con đường tốt hơn, nữ tử trong môn phái ai mà không phải vạn người chọn một, không thể lấy tính mạng các đệ tử làm thử nghiệm được. Hiện tại phát hiện một viên mầm là Dương Mộc đây, hẳn là sẽ không lỗ mãng hủy diệt.

Bỗng nhiên, Hoàng Hậu nhớ ra cái gì đó, nói:

- Ghi chép trên khăn gấm kia, chính là toàn bộ tàn quyển sao. Công pháp truyền kỳ như thế, không thể chỉ có một chút như vậy chứ?

- Lúc này mới có được chút dáng vẻ của Thánh nữ. Ngươi đoán đúng, công pháp ghi trên cái khăn gấm kia chỉ là quyển thứ nhất, phần còn lại nằm ở trong tay của cao tầng hai phái, sau này cần chính tiểu Hoàng đế đi lấy. Nếu không, ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chết đi...

- ....!!?

Hoàng Hậu không nói gì, nàng cũng đoán được dụng ý của tiền bối trong môn phái. Đơn giản chính là sợ công pháp được truyền lưu quá rộng, hoặc là lo lắng Dương Mộc sau này không đi Thánh Nữ Sơn nên cố ý như vậy.

Trước mắt, đúng là cũng không có biện pháp nào khác, quan trọng nhất chính là khiến cho Dương Mộc tỉnh lại.

Liếc mắt nhìn Thẩm An, Cơ Linh Nhi, lại đưa mắt tìm đến phía Diệu Hi.

- Khanh khách… còn biết xấu hổ nữa sao.

Diệu Hi hé miệng cười khẽ, chân mày cau lại:

- Nếu ngươi thật không tiện, không bằng để cho ta tới? Dù sao ngươi cũng không thiếu lần này, ta thì không giống, còn chưa hưởng qua tư vị nam nhân đâu.

Khuôn mặt Hoàng Hậu không hề cảm xúc, chỉ là nhàn nhạt nhìn Thẩm An và Cơ Linh Nhi một chút.

- Nô tỳ xin cáo lui.

Hai người rất biết điều, biết sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, liền vội vã xin cáo lui.

- Thật nhỏ mọn.

Diệu Hi thấy vậy liền nhỏ giọng thì thầm, sau đó cũng lui ra ngoài tẩm cung.

Tất cả mọi người đều rời đi, Hoàng Hậu nhìn Dương Mộc đang hôn mê bất tỉnh, khó xử đứng lên.

Làm sao bây giờ?

Dĩ vãng sau khi nàng tắm rửa xong thì cái gì đều mặc kệ, trực tiếp nhắm mắt lại mặc cho Dương Mộc làm, dù là muốn bày ra tư thế gì cũng là do Dương Mộc chủ đạo. Mà hiện tại Dương Mộc lại hôn mê bất tỉnh, khiến cho nàng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Do dự chốc lát, trên dung nhan thanh lệ của nàng lộ ra một chút đỏ bừng, cắn cắn môi dưới, đưa tay chậm rãi mở đai đeo bên hông mình...

Rất nhanh, bên trong tẩm điện vang lên thanh âm ma sát.

...

Ước chừng một canh giờ, Dương Mộc sinh long hoạt hổ từ trong tẩm cung đi ra, trên gò má còn có một dấu son môi màu đỏ.

Cảnh này khiến cho cung nữ thái giám bên ngoài đều kinh ngạc rớt cằm.

Hoàng Đế bệ hạ, đang được trời che chở sao?

Ngoại trừ Cơ Linh Nhi và Thẩm An biết được nội tình, thì trong đầu cung nữ thái giám còn lại đều dâng lên ý nghĩ này. Trong lúc nhất thời, sự sùng bái đối với vị Hoàng đế bệ hạ này lên đến đỉnh điểm.

Thái Hậu nương nương càng là trợn mắt há hốc mồm, nhìn Dương Mộc mà không thể tin được.

Lúc nàng đi ra, Hoàng Đế vẫn đang nằm hôn mê bất tỉnh ở trên giường, làm sao mới qua một canh giờ mà đã giống như người bình thường rồi?

Thái Hậu vội đi lên lôi kéo Dương Mộc nhìn quanh một lần, sau khi xác định hắn không có gì đáng lo thì bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, hướng về bên trong hỏi:

- Hoàng Hậu đâu?

- Nàng…

Trên mặt Dương Mộc lộ ra vẻ quái dị, lúng túng nói:

- Nàng còn đang ngủ, phỏng chừng trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh được, không cần quấy rầy nàng.

Ngủ?

Thái Hậu cau mày, trong lòng tràn đầy nghi vấn, nhưng vẫn không tra cứu, ngược lại hỏi:

- Đầu còn đau sao? Mẫu hậu nấu chút canh bổ, con nhanh uống đi.

- Khanh khách… Mẫu hậu cũng thật là quan tâm đến thân thể bệ hạ. Ngài yên tâm đi, hắn rất khỏe mạnh, vừa ăn no xong sẽ không đói bụng.

Diệu Hi đứng dựa vào trụ ở ngoài điện nói chuyện.

Mẫu hậu?

Thái hậu nghiêng mặt sang một bên, còn tưởng rằng là Tần phi nào, sắc mặt nhất thời khó coi.

Từ quần áo, thần thái cho tới tư thế và ngữ khí, nào còn có dáng vẻ đoan trang của tần phi?

Sợ là, gái lầu xanh trên phố cũng chỉ đến như thế đi?

Vì thế Thái Hậu nói:

- Ngươi là Tần phi nào, sao ai gia chưa từng gặp qua, cũng không thấy ngươi đến Ý Nhân Cung thỉnh an?

Diệu Hi hé miệng cười khẽ, nói:

- Mẫu hậu nói sai rồi, không phải ta không muốn đi Ý Nhân Cung thỉnh an ngài, là bệ hạ hắn không cho.

Nói xong, còn quăng cho Dương Mộc một cái mị nhãn.

- Làm càn!

Sắc mặt Thái Hậu trầm xuống:

- Thân là phi tần hậu cung mà lại có cử chỉ ngả ngớn không có chút xấu hổ như vậy. Còn dám ở trước mặt ai gia tự xưng ta, là người phương nào dạy ngươi quy củ này. Không có dụ lệnh của ai gia và Hoàng Hậu, ngươi làm sao ra khỏi hậu cung?

Nghe vậy, Dương Mộc âm thầm thở dài một hơi, biết Thái Hậu đã coi Diệu Hi thành một trong ba mươi tám Hậu phi xuất thân quý tộc kia, cho nên hỏa khí mới lớn như thế.

Nhưng mà, Diệu Hi một ma giáo… Không, là yêu nữ của Tố Nữ Môn, làm sao có thể giống người thường được?

Đối với thân phận của Diệu Hi, vừa nãy ở trong tẩm cung hắn đã biết được từ Hoàng Hậu, đồng thời cũng biết rõ nguyên nhân mà bản thân mình hôn mê bất tỉnh.

Sau khi biết được chính mình là người mang Trường Xuân Công, hắn vừa cao hứng lại vừa thấp thỏm.

Cao hứng chính là, chẳng những có thể ba ba ba, mà còn có thể trường sinh, chuyện này quả thật là làm riêng cho Hoàng Đế rồi.

Thấp thỏm chính là, tin tức này một khi truyền đi thì chính mình có thể sẽ có kết cục giống như Trường Xuân Đại Đế hay không?

Họa phúc tương y, không ai biết được đây rốt cuộc là phúc hay là họa.

- Mẫu hậu bớt giận. Khanh khách… Nếu mẫu hậu không thích, vậy ta sẽ đi, lần sau lại tới Ý Nhân Cung bái kiến.

Diệu Hi khẽ mỉm cười, hai chân nhẹ nhàng điểm trên mặt đất, triển khai khinh công, thả người nhảy ra khỏi tường cung điện.

- Này… này...

Thái Hậu trợn mắt há hốc mồm, khó có thể tin.


Bạn cần đăng nhập để bình luận