Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 176: Đồ Lậu Và Phí Qua Đường

Chương 176: Đồ Lậu Và Phí Qua Đường

=== oOo ===


Khứu giác của thương nhân vô cùng nhạy bén, một khi gặp chuyện gì có thể kiếm ra tiền lập tức như con ruồi ngửi được mùi tanh, đều ồ ạt ào đến.

Đúng lúc này, Bộ Công thương đẩy ra giá cả, theo mẫu áo, mỗi một cái sẽ khống chế giá khoảng bốn mươi đồng tiền.

Lập tức, các thương nhân đều kinh hãi.

Cái gọi là máy dệt vải kia thực sự có khả năng thần kỳ như vậy sao?

Ví dụ như mấy cái áo Bộ Công thương lấy ra làm mẫu, chất lượng kiểu dáng tinh tế như vậy, nếu ở các nước đại chư hầu thì chí ít cũng phải một trăm đồng một kiện.

Nhưng Bộ Công thương ra giá chỉ có ba, bốn mươi đồng!

Giá cả chỉ có ba phần mười!

Nếu vận chuyển bộ y phục này về nước bán với giá tám mươi đồng, chắc chắn sẽ bị tranh cướp.

Hơn nữa, ăn no mặc ấm luôn là một phương thức cân nhắc cho dân chúng của kẻ thống trị từ xưa tới nay. Nếu quần áo giá rẻ thế này xuất hiện trong nước, tuyệt đối sẽ được giai cấp thống trị tôn sùng.

Nhất thời, Bộ Công thương đông như trẩy hội.

Chỉ trong ba ngày, Bộ Công thương nhận được sáu mươi vạn lượng bạc đặt hàng.

Mấy ngày sau, Bộ Công thương lại thả ra một tin tức. Thương Quốc đồng ý bán phương pháp chế tạo máy dệt vải, thương nhân các nước chỉ cần mua phương pháp chế tạo liền có thể về nước tự xây xưởng dệt.

Phương pháp chế tạo máy dệt?

Chuyện này…. Vậy cần gì đặt hàng vải nữa?

Mình mang về tự chế tạo không phải xong rồi sao?

Thế là các thương nhân đã ký xong đơn đặt hàng cực kỳ phiền muộn, lại chạy đến Bộ Công thương mua bản vẽ máy dệt.

Bộ Công thương ra giá ba vạn lượng bạc một bản, không cho phép chung tiền mua, một khi bị phát hiện thì lập tức hủy bỏ tư cách hợp tác sau này!

Đây chính là chỗ tốt của thị trường người bán, sau khi tuyên bố quy định xong, các thương nhân có ý đồ xấu lập tức dập tắt tâm tư.

Không cần vì ba vạn lượng bạc mà mất tài lộ sau này. Nếu bị điều tra ra, tổn thất lợi nhuận ít nhất cũng lên tới mấy chục vạn lượng.

Thế là bản vẽ máy dệt đơn giản đã trở thành cái bánh thơm ngon, bán ra được mấy chục bản.

Đối với chuyện này, Thượng thư Bộ Công thương Tần Trường Phong cười đến không ngậm nổi miệng.

Vì loại máy dệt đơn giản này sẽ được bán cho dân chúng bình thường với giá rẻ, đoán chừng không đến nửa tháng nữa sẽ phổ biến trên toàn Thương Quốc.

Đến lúc đó, các thương nhân nước ngoài chỉ cần bỏ ra một hai tháng để mô phỏng theo không phải là chuyện dễ dàng sao?

Càng quan trọng hơn chính là, quần áo Thương Quốc bán ra rẻ như vậy căn bản không liên quan đến máy dệt.

Máy dệt đơn giản này không tăng cao năng suất được bao nhiêu. Thứ thực sự làm giảm chi phí quần áo, vải vóc thành phẩm là ở những máy dệt cỡ lớn kia!

Đợi đến khi những thương nhân này mang bản vẽ về rồi chế tạo ra, thế nào cũng sẽ thất vọng, cuối cùng vẫn phải quay về Thương Quốc đặt hàng!



Răng rắc!

Dương Mộc nằm nghiêng trên giường, vừa cắn hạt dưa vừa xem tấu chương.

Bên cạnh hắn, Hoàng Hậu tóc mây tán loạn lười biếng nhắm mắt, bộ ngực sữa nửa kín nửa hở, hiển nhiên vẫn còn đắm chìm trong dư âm.

- Ồ, Tần Trường Phong này cũng coi như có não đấy, biết nửa hư nửa thực, vô cớ kiếm lời được hơn một trăm vạn lượng bạc!

Xem xong tấu chương của Bộ Công thương, Dương Mộc cười cười gật gù. Tần Trường Phong ngây người ở Bộ Công thương mấy tháng, đã liên hệ với các thương nhân dị quốc kia nhiều lần, cũng mò ra được chút môn đạo, dần thành thục nghiệp vụ rồi.

- Có điều, nếu làm chuyện thế này nhiều sẽ ảnh hưởng đến uy tín…

Dương Mộc lẩm bẩm, cầm bút than trên bàn viết lên một dòng: Việc này rất tốt, nhưng không nên quá lạm dụng.

Buông tấu chương xuống, hắn lại cầm lên một bản khác.

Ah?

Chớp mắt, hắn tỉnh cả người.

Đây là mật báo của Cẩm Y Vệ.

Từ khi thành lập, Cẩm Y Vệ đã sắp xếp một số thám tử thâm nhập vào các nước tìm hiểu tin tức. Trong đó, Đại Thịnh Quốc là nhiều nhất, tổng cộng có mấy đội mật thám.

Mật báo có nói, gần đây ở Đại Thịnh Quốc xuất hiện một nhóm người chép sách, sau đó bán “Truyện Ngụ ngôn” với giá thấp. Đồng thời có vài cửa ải được thiết lập trên quan đạo nối liền Thương Quốc và Đại Thịnh Quốc, khi thương đội đi qua thì thu được không ít phí qua đường.

Vô sỉ!

Dương Mộc nổi giận. Thương đội các nước đến Thương Quốc nhất định phải đi qua Đại Thịnh Quốc, mấy tháng này thương đội các nước tới nhiều hơn, Đại Thịnh Quốc cũng chiếm tiện nghi kiếm được một mớ tiền.

Nhưng không ngờ, Đại Thịnh Quốc lòng tham không đáy, lợi dụng lợi thế về địa lý, trắng trợn làm thổ phỉ, thu thêm phí với thương đội đi qua đường.

Thu thêm phí qua đường vẫn không vừa lòng, vậy mà còn muốn cạnh tranh bán sách!

Nên nhớ, giữa các nước chư hầu đều có minh ước, thương đội chỉ cần hợp pháp thì có thể tự do thông hành giữa các nước. Rõ ràng Đại Thịnh Quốc bắt nạt Thương Quốc chỉ là một nước nhỏ mới nổi, lại bị hạn chế về vị trí, nên vụng trộm làm ra hành động đạo tặc như vậy!

Với đồ lậu, Dương Mộc đã có chuẩn bị trước.

Nhưng mà hành vi cướp bóc này… hắn thực sự không có cách nào.

Cũng không thể lấy cớ này mà bộc phát chiến tranh chứ?

Không nói đến Thương Quốc có thể đánh thắng được không, dù có may mắn thắng thì được cũng không đủ bù mất.

Bởi vì, với quốc lực hiện tại thì Thương Quốc không thể chiếm đoạt được một nước chư hầu.

Đại Thịnh Quốc chính là một trong một trăm bốn mươi nước chư hầu được Vương Triều Đại Lễ sắc phong từ khi mới thành lập, dù không thuộc nhóm đầu nhưng cũng không phải thứ mà Đại Thương Quốc có thể chiến thắng dễ dàng được.

Dù có chiến thắng cũng là thắng thảm, lưỡng bại câu thương.

Hắn gọi Cơ Linh Nhi tìm tấu chương của Bộ Công thương, đồng thời lật xem bản tấu trước của Công bộ.

Đúng là lượng tiêu thụ sách giảm xuống rất nhiều, càng ngày càng giảm.

Vốn đây là xu thế bình thường, có nghĩa thị trường đã dần đạt mức bão hòa.

Nhưng xem tấu chương, có một đoạn thời gian lượng tiêu thụ sách sụt giảm cực nhanh, nhưng tiêu thụ giấy lại không giảm.

Thời gian đó chính là khi Đại Thịnh Quốc xuất hiện người chép sách quy mô lớn!

Rất hiển nhiên, một bộ phận đơn đặt hàng đã bị sách lậu của Đại Thịnh Quốc cướp mất.

- Đã muốn chơi, vậy trẫm sẽ cố gắng bồi các ngươi chơi!

Ánh mắt Dương Mộc lạnh lẽo. Hắn viết một đạo thánh chỉ, cho Bộ Công thương giảm giá sách, từ một lượng bạc một cuốn giảm xuống còn ba trăm đồng một cuốn, hạ giá giấy một trăm đồng tiền một tấm!

Đồng thời, yêu cầu tất cả khoản tiền đều phải dùng hàng hóa tương đương thay thế, tăng tỷ trọng nhập khẩu.

Xế chiều hôm đó, thánh chỉ truyền ra gây xôn xao!

Sách chỉ còn ba trăm đồng!

Giấy một trăm đồng một tấm!

So với giá cả trước đó thì là một trên trời một dưới đất!

Nhất thời, thương nhân các nước nhận được tin đều vô cùng hối hận, rất nhiều người giận đến phát run, mặt mũi tái xanh.

Vì mới mấy hôm trước thôi, bọn họ còn đắc chí lượn lờ trước mặt quan lại Bộ Công thương, tự cho là đã tìm được nguồn cung cấp mới, không cần phụ thuộc nữa.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, nguồn cung cấp kia đã bị phế đi!

Vì sao?

So ra, một người chép sách phải mất ba đến năm ngày mới chép được một cuốn sách tiêu chuẩn, giá thuê người biết chữ rất cao, cộng thêm phí vật liệu, làm cho chi phí sản xuất một quyển sách “Truyện Ngụ ngôn” sẽ rơi vào khoảng hai trăm đồng.

Những thương nhân này ra giá ba trăm đồng tiền mua một lượng lớn sách ở các phường chép sách ở Đại Thịnh Quốc.

Bọn họ còn cho rằng mình kiếm được món hời rồi.

Nhưng hôm nay, sách của Thương Quốc cũng hạ giá chỉ còn ba trăm đồng một bản!

Giá cả ngang nhau, đám sách lậu kia nào còn đường sống?

Bán không được, xem như phế đi, hoặc là phải bán đổ bán tháo ra ngoài với giá thấp!


Bạn cần đăng nhập để bình luận