Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 192: Gió Mây Quỷ Quyệt

Chương 192: Gió Mây Quỷ Quyệt

=== oOo ===


Trên thành lâu của Tấn Thành, Đại Tướng quân Tuân Ngô nhìn về phía vệ quân của các quốc gia ở ngoài thành, trong lòng dâng lên một loại cảm giác bâng khuâng.

Chuyện lớn như hội minh vốn nên là một chuyện mừng đối với Tấn Quốc, thế nhưng hắn lại có một loại lo lắng.

Thân là Đại Tướng quân của một quốc gia, hắn đã tận mắt chứng kiến qua năm lần hội minh. Nhớ tới lần đầu tiên được may mắn quan sát hội minh, tổng cộng có hơn năm mươi quốc gia đến đây, quân đội của các các nước đại chư hầu còn cầm rất nhiều vũ khí thô sơ, Tướng quân và Hoàng Đế các quốc gia cũng không quá phô trương, dù là quần áo hay tiền bạc dùng trên binh sĩ cũng không thể so được với Tấn Quốc.

Mắt thấy, mỗi một lần hội minh, vệ đội của các nước đại chư hầu dần dần cường đại. Vốn có hơn tám mươi quốc gia thuộc Vương Triều Đại Lễ, nhưng trải qua mấy chục năm hỗn chiến giờ chỉ còn lại năm mươi sáu nước, quốc gia đến hội minh cũng ít đi rất nhiều so với trước đây.

Tấn Quốc đang suy sụp còn các quốc gia khác lại đang phát triển. Nếu như tình huống này vẫn tiếp tục kéo dài… Sẽ dẫm vào vết xe đổ của Tề Quốc.

Tuân Ngô cũng không dám tưởng tượng nữa!

Thành lầu gió lớn, Tuân Ngô dẫn dắt tướng lĩnh dưới trướng trở lại quân doanh, uống xong một bát canh thịt, hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thị vệ bên cạnh liền đưa vào cho Đại Tướng quân một bộ trang phục.

Đó là một giáp trụ được chế tạo từ tinh thiết, đỉnh đầu là mũ giáp được chế tạo từ thanh đồng, phía sau lưng là một cái áo choàng đỏ được dệt từ tơ tằm. Sau khi mặc xong, trong gương đồng liền xuất hiện một Đại Tướng quân uy nghiêm hoa lệ lại rất có khí phách.

Tuân Ngô thoáng đánh giá chính mình một chút, sau đó hơi nhíu mày. Là một Đại Tướng nơi trận mạc, hắn không thích loại đồ vật lòe loẹt phù phiếm như thế. Nhưng một thân giáp trụ này là do sau khi Tân Hoàng đăng cơ vì để ổn định lòng người mà đặc biệt ban thưởng cho hắn, ngoại trừ Tấn Quốc thì rất ít có Đại Tướng quân của quốc gia nào có thể mặc một bộ y giáp xa hoa quý báu như vậy.

Đối với đồ mà Hoàng Đế cố ý ban thưởng, nếu như ở trường hợp trọng đại như hội minh mà không mặc lên, nhất định sẽ khiến cho Tân Hoàng bất mãn, thậm chí là nghi kỵ.

Trang phục sẵn sàng, trong mắt của Tuân Ngô hiện lên một tia tinh quang. Lấy xuống trường kiếm từ trên giá, nhìn lướt qua các Tướng quân ở phía sau, uy nghiêm quát:

- Các vị tướng quân, các ngươi đã chuẩn bị xong chưa.

Chỉ nghe âm thanh leng keng vang lên, mười mấy tướng quân trong trướng đều rút ra bội kiếm, đáp lời:

- Xin đợi lệnh của Đại Tướng quân.

Tuân Ngô gật gật đầu:

- Đại quân chia làm ba đường. Một đường ra khỏi thành đóng quân ở quan đạo các nơi, một đường chia ra đóng giữ ở bên ngoài vệ đội các nước, một đường theo bản tướng quân từ phố nhỏ vào thành. Trong đó ba ngàn binh sĩ sẽ làm đội ngũ tuần tra, tùy thời đợi lệnh.

- Tuân lệnh!

- Các vị tướng quân, thành bại lần này liên quan đến bá nghiệp Tấn Quốc ta. Tân Hoàng mới đăng cơ không lâu, Tấn Quốc ta là thịnh hay suy đều phụ thuộc ở các vị.

- Nguyện liều mệnh này, không phụ Tân Hoàng.

Các Tướng quân ôm quyền tuân lệnh, lập tức đáp lại một tiếng, sau đó bước nhanh đi ra.

Tiếp đó, Tuân Ngô viết một phong thư, dặn dò thân vệ bên người đưa vào cung. Sau đó hắn đi ra khỏi trướng, ngồi lên xe ngựa, lộc cộc rời khỏi quân doanh.

Phía sau là một đội quân thật dài xuất phát đến Tấn Thành...

...

Hồng Lư Tự quán. Đi theo cung nữ thái giám thu dọn cung điện, lại để cho thân vệ bên người kiểm tra một lần, sau khi xác nhận an toàn mới để Dương Mộc vào ở.

- Ồ? Lại còn có thứ này!

Bỗng nhiên ánh mắt Dương Mộc sáng lên, có vẻ hơi kinh ngạc. Bởi vì hắn phát hiện ở trên giá sách trong điện bày đặt một ít sách, trong đó có một ít đến từ xưởng in ấn của Thương Quốc.

Tổng cộng là hai quyển, quyển thứ nhất và quyển thứ hai đều có. Bởi vì chất liệu trang giấy và cách đóng sách nên nhìn một chút là có thể thấy được hai quyển này.

Điều này làm cho Dương Mộc rất kinh ngạc, không nghĩ tới ở Hồng Lư Tự quán này cũng có thể nhìn thấy sách của Thương Quốc. Từ đó có thể thấy sức ảnh hưởng đúng là không bình thường!

Nó cũng khiến cho Dương Mộc cả ngày nay liên tục gặp đả kích đã trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

Tối thiểu, Thương Quốc cũng có phương diện để cạnh tranh, theo thời gian nhất định có thể phồn vinh hưng thịnh lên.

- Bệ hạ, nô tì tối nay...

Lúc này, Diệu Hi chần chờ mở miệng. Suốt đường đi chỉ khi nào Dương Mộc thực sự nhịn không được muốn phát tiết một chút mới lôi kéo nàng vào trong rừng cây nhỏ càn quấy một trận, nhưng chưa từng ngủ qua cùng nhau. Cho nên khi nhìn mấy gian phòng bên trong Hồng Lư Tự quán, nàng có chút không xác định chính mình nên ở lại một gian bên cạnh hay là nên thị tẩm.

Dương Mộc đánh giá toà cung điện này một hồi, nói:

- Giường này rất rộng rãi, nàng theo trẫm đi, cũng là bảo vệ bên người.

Diệu Hi mừng thầm một trận, đặc biệt là nghe được hai chữ bên người, chỉ cảm thấy toàn thân mềm yếu.

Suy nghĩ một chút, cảm giác bị bắt nạt vẫn rất tốt.

Diệu Hi lập tức phân phó thị nữ chuyển toàn bộ hành lý vào bên trong tòa đại điện này, lại cẩn thận thu dọn bên trong một chút, chờ mong màn đêm buông xuống.

Chỉ chốc lát sau, Thẩm An đưa lên một tờ giấy.

Mật thư của Cẩm Y vệ.

Thì ra, Cẩm Y vệ phân tán ở bên ngoài sau khi trà trộn vào trong thành đã phát hiện rất nhiều hiện tượng khác thường.

Đầu đường hẻm nhỏ, tựa hồ xuất hiện rất nhiều người đi dạo, thần thần bí bí, đi dạo đã mấy canh giờ mà một chút đồ cũng không mua, từng nhóm đều hành tung quỷ dị, hầu hết là ở xung quanh Hồng Lư Tự quán.

Nếu như nói chỉ là quan phủ sắp xếp người bí mật ổn định trật tự cũng thôi đi, thế nhưng thông qua theo dõi phát hiện, ngày hôm nay trong Tấn Thành lại đột nhiên xuất hiện một số lượng lớn quân đội, xung quanh nơi trú quân của các quốc gia ở ngoài thành cũng có rất nhiều quân đội đóng giữ, tạo thành thế bao vây.

Cẩm Y Vệ cảm thấy sự tình quá mức quái dị, liền phái người đến Hồng Lư Tự quán báo cáo.

Dương Mộc thả sách trong tay xuống, thoáng trầm tư.

Chuyện này có chút không đúng rồi...

Theo lý thuyết, Quân vương các nước vào thành, lực lượng phòng thủ cần quang minh chính đại một chút, cũng không nên tăng phái binh tướng ở trong thời kì mẫn cảm này. Nhưng mà, Tấn Quốc vẫn cố tình làm vậy.

Giở trò quỷ gì?

Không phải mời tới ăn rượu thịt, mọi người cùng nhau kết minh sao?

- Phái người liên lạc với Hồ Hãi ở ngoài thành, hỏi hắn một chút tình huống là như thế nào.

Dương Mộc hỏi.

- Vâng!

Màn đêm buông xuống thì tin tức của Hồ Hãi cũng được đưa vào Hồng Lư Tự quán. Trong thư có nói Tấn Quốc là vì phòng ngừa náo loạn, yêu cầu các quân hộ vệ đóng giữ ngoài thành của các quốc gia không được manh động, nếu có mười người trở lên muốn đi ra khỏi nơi đóng quân thì cần thủ dụ của Hoàng Đế các quốc gia.

Dương Mộc nghe xong, nhíu mày.

Mấy trăm năm qua, trải qua hai đời bá chủ, hội minh chưa từng xảy ra chuyện gì.

Trừ khi Tấn Quốc không chỉ đơn giản muốn ôn chuyện...

- Bệ hạ không cần lo lắng, nếu như có chuyện gì bất trắc, nô tì có thể mang bệ hạ rời đi một cách an toàn.

Diệu Hi bưng lên một đĩa điểm tâm nhỏ, nói.

- Chuyện đó thì không đến mức.

Dương Mộc thản nhiên nở nụ cười, nói:

- Tấn Quốc mặc dù là minh chủ nhưng cũng không dám mạo phạm thiên hạ, đến lúc đó sẽ gây nên phẫn nộ, đây không phải là chuyện mà một quốc gia có thể ứng phó được.


Bạn cần đăng nhập để bình luận