Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 195: Dạo Thanh Lâu

Chương 195: Dạo Thanh Lâu

=== oOo ===


Nhưng mà Dương Mộc lập tức cảm giác được không đúng, không ngờ Hoàng Đế Thịnh Quốc lại dẫn mọi người đi đến một tòa nhà phồn hoa nhất trên phố này.

Vốn cũng không có gì, dù sao mọi người đều là đi ra chơi, càng náo nhiệt thì càng tốt.

Nhưng tại sao lại là thanh lâu?

Quan trọng nhất là, Hoàng Đế Nguyễn Quốc lại không nhận ra có cái gì không đúng, vẫn đi theo vào. Đợi đến khi một tú bà mang theo một đám nữ tử quần áo bại lộ vây đến mới chậm chạp hiểu ra.

Tú bà thật ra không có suy nghĩ nhiều, nàng vừa liếc mắt liền thấy hai nam tử này không phải người bình thường, hai nữ tử bên cạnh càng thiên tư quốc sắc, dung mạo và khí chất đó dù cho ở khắp toàn bộ thanh lâu Tấn Thành cũng không thể tìm ra người như vậy.

Trong nháy mắt, tú bà gắn cho Dương Mộc và Hoàng Đế Thịnh Quốc một cái nhãn, đây là hai người mang theo nữ quyến đến thanh lâu trải nghiệm cảm giác kích thích.

Về phần kích thích như thế nào, không nằm ngoài hoàn cảnh đặc biệt và những nghệ kỹ kia của thanh lâu. Một bên nghe khúc một bên làm chuyện tốt, rất nhiều lão gia quý tộc đều thích cái này.

Hoàng Đế Nguyễn Quốc lúng túng. Nàng là một nữ tử, tới chỗ như vậy cũng đã vô cùng khác người, đặc biệt là một Nữ Hoàng mà lại ra vào nơi phong nguyệt, nếu như bị người biết sẽ càng bị lên án, sợ đến lúc đó dân gian sẽ truyền ra mấy phiên bản bí sử khác nhau.

Còn Hoàng Đế Thịnh Quốc tựa hồ là cố ý gây ra, làm như không hề hay biết, được tú bà dẫn dắt vào một ghế lô, cho mấy nghệ kỹ đi vào, bắt đầu đàn hát tiểu khúc.

Trực giác của Dương Mộc nói cho hắn, chuyện này không đơn giản như vẻ bề ngoài, trong hồ lô của Hoàng Đế Thịnh Quốc khẳng định còn cất giấu thuốc gì đó.

Quả nhiên, mới chỉ trong chốc lát mà Hoàng Đế Thịnh Quốc Mẫn Lôi đã bức bối, bưng chén lên ngửi một hồi lại thả xuống, sau đó lại ăn một chút thịt, cảm thấy vô vị lại vứt bỏ.

Không yên lòng sao!

Dương Mộc cảm thấy buồn cười. Lại một lát sau, Hoàng Đế Thịnh Quốc ghé sát vào Dương Mộc, một bên làm bộ uống rượu, một bên nói:

- Thương Hoàng Bệ Hạ, trẫm thấy tần phi này của ngài, càng ngày càng giống bằng hữu của trẫm. Xin hỏi…

- Nàng tên là Diệu Hi.

- Là nàng! Thật là nàng!

Thịnh Hoàng Mẫn Lôi khó nén kích động, lại nhìn về phía Diệu Hi, tay chân có chút luống cuống, khó tự kiềm chế.

Trong lòng Dương Mộc thầm nói, điểu ti, tuyệt đối là điểu ti.

Không nghĩ tới Hoàng Đế của một quốc gia cũng có nữ thần.

- Xin hỏi, Diệu Hi tại sao lại…

Thịnh Hoàng Mẫn Lôi có chút đứng ngồi không yên, đồng thời trên mặt cũng hiện lên một vệt đau lòng:

- Nàng vì sao lại trở thành Hậu Phi của ngài?

Đúng vậy! Theo như Thịnh Hoàng Mẫn Lôi thì đây là một chuyện khó mà tin nổi. Tưởng tượng năm đó, nhiều vương công quý tộc đối với Diệu Hi cầu mà không được, dù là Hoàng Đế Vương Triều Đại Hoàng cũng như mê như say đối với nàng.

Nguyên nhân bên trong hẳn là liên quan đến địa vị đặc thù và công pháp tu luyện của nàng, thế nhưng điều đó cũng chứng tỏ Diệu Hi không phải loại nữ tử muốn leo lên quyền quý kia.

Dù là vậy thì cũng nên lựa chọn một đại quốc mà xuất giá, trở thành mẫu nghi thiên hạ, sao lại trở thành một tần phi của một tiểu quốc gia?

Tần phi là cái gì?

Đối với một Hoàng Đế thì đây không phải là một món đồ chơi có thể tùy ý vứt bỏ và là công cụ để khai chi tán diệp sao?

Muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

Nàng gả vào Thương Quốc thì cũng thôi, vì sao lại là một tần phi?

Trong lúc nhất thời, Mẫn Lôi chỉ cảm thấy có cái gì đang đè ở trên ngực, thứ gì đó ở trong lòng đang ầm ầm sụp đổ.

Thế nhưng hắn không cam lòng. Lúc còn là Hoàng tử, hắn ngẫu nhiên đi sứ nên từng có tiếp xúc ngắn ngủi với Diệu Hi, sau đó biến thành nhớ mãi không quên.

Mà khi đó hắn chỉ là một Hoàng tử, còn Diệu Hi lại là thần nữ được các vương công quý tộc vây đỡ.

Sau lưng là Tố Nữ Môn thần bí, khiến cho đám vương công quý tộc cao cao tại thượng kia run như cầy sấy, không dám có một chút ý nghĩ xằng bậy.

Mà hiện tại, hắn đã là Hoàng Đế của một quốc gia, người hắn phải đối mặt cũng không phải là những quân vương quý tộc hàng đầu kia, mà chỉ là Hoàng Đế một tiểu quốc như Dương Mộc.

Tâm tư của hắn bắt đầu lung lay.

Nghĩ tới đây, hắn hỏi:

- Không biết, Thương Hoàng làm sao thu được giai nhân vào hậu cung?

Dương Mộc cắn một viên hạt dưa:

- Còn có thể như thế nào, chính mình yêu thương nhung nhớ tự đến thôi.

Sắc mặt Thịnh Hoàng trở nên cực kém, lúng túng nói:

- Thương Hoàng đừng nháo, trẫm đang nói chính sự, xin đừng trêu đùa trẫm.

- Được rồi, nói thật cho ngài biết.

Dương Mộc ném mấy viên hạt dưa trong tay đi, nói:

- Nữ nhân sao, hoặc là dùng tiền tài và địa vị mê hoặc, nếu như không chịu thì phải cường, trói ở trên giường hai, ba ngày dạy dỗ thật tốt, để xem nàng có thành thật không!

- Ngài… ngài…

Thịnh Hoàng Mẫn Lôi không dám tin tưởng, mở to hai mắt:

- Ngài lại dám dùng cường đối với Diệu Hi. Ngài có biết…

- Có biết cái gì?

Dương Mộc nhàn nhạt liếc hắn một cái, sau đó vẫy tay với Diệu Hi, để cho nàng lại đây. Tiếp đó trực tiếp đưa tay luồn vào vạt áo của nàng, dùng sức xoa nắn, một tay nâng cằm Diệu Hi, nói:

- Nàng nói một chút, trẫm nói có đúng không?

Sắc mặt Diệu Hi đỏ bừng. Động tác của Dương Mộc quá đột nhiên, tuy rằng nàng đã sớm phản ứng lại, cũng có năng lực phản kháng, thế nhưng lại không có né tránh, chỉ là ưm một tiếng, cho phép hắn ở trước mặt mọi người làm xằng làm bậy.

Sau khi nghe được câu hỏi thì hờn dỗi một chút, sau đó gật gật đầu.

Sắc mặt Thịnh Hoàng rất đặc sắc, đây còn là giai nhân trong mộng của mình sao?

Nàng, làm sao có thể...

Hoàng Đế Nguyễn Quốc ở bên cạnh cũng cảm thấy không thể tin được. Đại danh của Diệu Hi nàng có nghe qua, đối với việc hai người đàn ông này ở trước mặt nàng nói chuyện về nữ nhân cũng không hề có một chút kinh ngạc. Thế nhưng không nghĩ tới Dương Mộc lại không câu nệ tiểu tiết như vậy, ở trước mặt mọi người công nhiên làm cái việc khinh bạc kia.

Cũng quá lớn mật rồi!

Dù nàng rất có hảo cảm đối với Dương Mộc, cũng cảm thấy việc này có chút hoang đường.

Sau khi thất thần trong giây lát, Thịnh Hoàng Mẫn Lôi vẫn có chút không cam lòng, cố nén tức giận nhỏ giọng nói:

- Ngài và ta hãy làm một cuộc trao đổi? Chúng ta trao đổi phi tử, đưa Diệu Hi cho trẫm mượn chơi mấy ngày, sau khi trở lại Hồng Lư Tự quán, phi tử của trẫm tùy ý ngài chọn.

- …!??

Dương Mộc không còn gì để nói. Không phải nói chỉ có ba phi tử, không mang nữ quyến đến sao?

Thì ra Hoàng Đế Thịnh Quốc này không phải đi nhầm vào thanh lâu, rõ ràng là có ý định trước, mà chủ ý của hắn chính là mơ ước Diệu Hi bên cạnh mình.

- Trẫm đồng ý lấy ba tòa thành trì trao đổi.

Thịnh Hoàng thấy Dương Mộc do dự, vội vàng nói.

Dương Mộc lắc đầu một cái:

- Không được, bao nhiêu tiền cũng không được. Diệu Hi là phi tử của trẫm, há có thể để cho người khác khinh nhờn…

- Vậy là ngươi không nể tình rồi?

Ngữ khí Thịnh Hoàng đột nhiên trở nên lạnh lẽo âm trầm.

- Không nể mặt mũi thì làm sao?

Dương Mộc bưng lên một chén rượu trên bàn, uống một hớp lớn, lại cảm thấy không quá dễ chịu, không hề có một chút vị cay mà rượu nên có, chẳng khác nào đang uống nước ốc… Ồ, nước ốc?

Chậm đã!

Rượu ở trên thế giới đều nhạt như thế sao?

Liệt tửu đâu?

Ôi trời! Trước đây không uống rượu nên không chú ý, cũng không có tâm tình đi quan tâm, hôm nay trong đầu linh quang chợt lóe, đột nhiên hắn nghĩ tới một phương pháp kiếm tiền mới —— Cất rượu.

Cảm tạ Hoàng Đế Thịnh Quốc nha.

Nếu không phải là ngươi làm trẫm khó chịu, cũng không biết tới lúc nào mới nhớ tới chuyện này.

Ở một bên, nhìn thấy trong mắt Dương Mộc phát ra tinh quang, trong lòng Hoàng Đế Nguyễn Quốc lộp bộp một chút.

Sẽ không phải là muốn nổi giận chứ…

Hai bên đều dẫn theo thân vệ, nghe nói Diệu Hi lại là cao thủ võ lâm hiếm gặp, nhỡ may có đánh nhau thì sự việc liền lớn rồi.

Cứ như vậy thì chuyện Nữ Hoàng dạo thanh lâu chẳng phải cũng sẽ bị truyền ra thiên hạ, người người đều biết sao?

Không được, nhất định phải ngăn cản.

Nữ Hoàng Nguyễn Quốc vừa muốn mở miệng, liền thấy Dương Mộc đột nhiên lôi kéo nàng, ngáp một cái:

- Đến đây, trẫm kể chuyện xưa cho ngài nhé?


Bạn cần đăng nhập để bình luận