Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 196: Đại Điển Hội Minh

Chương 196: Đại Điển Hội Minh

=== oOo ===


Dương Mộc và Nữ Hoàng Nguyễn Quốc không có bao nhiêu tiếng nói chung, vì thế đương nhiên chỉ kể chuyện Hoa Mộc Lan thay cha tòng quân.

Nữ Hoàng Nguyễn Quốc nghe truyện say sưa, khí chất phóng khoáng ung dung ẩn chứa vài phần tư thái nữ nhi, tăng thêm mấy phần mị lực.

Nếu không phải có Diệu Hi ở bên cạnh thầm nhéo hông Dương Mộc, chỉ sợ hắn sẽ còn kể nhiều nữa.

- Ta đã nghe nói Thương Quốc có rất nhiều truyện hay, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.

Hết truyện, Nữ Hoàng Nguyễn Quốc có hơi tiếc nuối nói:

- “Truyện Ngụ ngôn” của quý quốc chỉ có hai tập thôi sao? Không biết bao giờ sẽ ra tập thứ ba?

Biết vị Hoàng Đế Nguyễn Quốc này cũng là một trong những fan hâm mộ “Truyện Ngụ ngôn” của mình, Dương Mộc cười nói:

- Thương Quốc không chỉ có “Truyện Ngụ ngôn”, sách tốt hơn còn chưa lấy ra đâu. Nữ Hoàng Bệ Hạ có thể chờ đợi thêm.

Nghe vậy, hai mắt Nữ Hoàng sáng rực. Thái độ của Hoàng Đế khác với “Truyện Ngụ ngôn” thế nào thì nàng không biết, nhưng nàng biết hiện tại trong cảnh nội Nguyễn Quốc, giá bán cuốn sách này đã lên tới năm lượng bạc một cuốn, đám quý tộc trong nước tranh nhau mua về, trên đường có không ít người đọc sách chuyên kể cho người ta nghe, thu nhập cũng không ít.

Nàng thân là một Nữ Hoàng nên đương nhiên không thể có bằng hữu bên cạnh, cũng không thể có hậu cung. Cho nên, ngoài chính sự thì cuộc sống của nàng cực kỳ buồn tẻ và đơn điệu, khi rảnh rỗi đọc sách một chút là việc thư giãn nhất rồi.

Cuốn “Truyện Ngụ ngôn” này chính là món ăn tinh thần của nàng.

Chỉ tiếc là mấy tháng rồi Thần Thư chỉ có hai tập, nàng đã xem đi xem lại mấy lần, ngày nào cũng bứt rứt khó chịu. Hôm nay nghe truyện Hoa Mộc Lan thay cha tòng quân mà cảm thấy rất thú vị, nghĩ tới đạo lý trong đó, cũng có rất nhiều cảm xúc.

Không phải chính nàng cũng là Hoa Mộc Lan thay cha tòng quân sao?

Dương Mộc cũng nhìn ra nàng vẫn chưa chán tai, bèn nói:

- Không sao, hôm nay không còn sớm nữa, trẫm chỉ giảng tới đây thôi, lần sau sẽ lại kể chuyện cho Bệ Hạ.

- Không biết có thể tiết lộ một chút không...

- Mộc Quế Anh nắm ấn soái!

- Ah… vậy…

- Không còn sớm nữa, Nữ Hoàng Bệ Hạ nên về đi thôi, nơi này không tiện ở lâu.

Dương Mộc cố ý tiễn khách.

Nữ Hoàng chỉ đành khẽ gật đầu, tiếc nuối nói:

- Hôm nay dừng ở đây thôi vậy, ngài và ta có duyên sẽ gặp lại.

Hoàng Đế ba nước về rồi, Dương Mộc nhìn quanh rồi hỏi Diệu Hi bên cạnh:

- Có bao nhiêu người?

- Hoàng Đế Thịnh Quốc không dám gióng trống khua chiêng, chỉ có ba thị vệ biết võ công, trong đó một người sắp tiến vào cảnh giới Thuế PHàm, không chênh lệch với Thẩm An là mấy.

Không chênh lệch với Thẩm An là mấy...

Dương Mộc nghiêm mặt, lần này mà không mang theo Diệu Hi đi cùng thì thật sự rất nguy hiểm. Tấn Thành hội tụ phong vân, đương nhiên tập trung rất nhiều cao thủ các nước, chỉ một Hoàng Đế Thịnh Quốc khi thẹn quá hóa giận đã dám phái ra ba võ giả đến ám sát hắn, không thể nói là không sợ hãi được.

Thẩm An và Cơ Linh Nhi cảnh giác bảo hộ bên cạnh Dương Mộc, Diệu Hi thì nhẹ nhàng nhảy lên nóc phòng.

Sau mười mấy hơi thở nàng đã trở lại, sắc mặt vẫn bình thản.

- Sao rồi?

Dù đã biết kết quả nhưng Dương Mộc vẫn không nhịn được hỏi.

- Thần thiếp giết hết cả ba võ giả kia rồi, còn Hoàng Đế THịnh Quốc chỉ bị trúng độc.

Dương Mộc thở phào nhẹ nhõm. Diệu Hi là một nữ nhân thông minh, biết mình ghét tên Hoàng Đế Thịnh Quốc kia nên trừng phạt hắn một chút, cũng biết không thể giết bởi vì sẽ bốc lên chiến tranh giữa hai nước, cho nên chỉ vụng trộm hạ độc. Hoàng Đế Thịnh Quốc dù may mắn không chết cũng sẽ rơi mất nửa cái mạng.

Sau chuyện này, Dương Mộc cũng không còn ý định dạo phố nữa. Dù sao cũng đã hiểu sơ sơ về thế cục rồi, hắn dẫn người quay về Hồng Tư Lự quán.

Đúng như dự liệu, cứ cách vài ngày triều đình Tấn Quốc lại phái người tới Hồng Tư Lự quán trấn an một phen. Hoàng Đế các nước cũng không thể làm gì, sau khi nhận ra tính mạng mình không cần lo lắng liền phái mấy người về nước báo tin, không truy cứu nữa.

Đương nhiên, trong số đó cũng có ngoại lệ. Ví dụ như hai vị Hoàng Đế Chỉ Quốc và Lâm Quốc, trong thời gian này đang miệt mài qua lại các nơi bái phỏng.

Cuối cùng sau nửa tháng, triều đình Tấn Quốc đã cho phép Hoàng Đế các nước dâng quốc thư.

Hội minh bắt đầu!



Trước hội minh còn có điển lễ.

Thiên Tử Đại Lễ sai đặc sứ tới ban cho Tấn Hoàng các loại thịt khô, súc vật, rượu trái cây dùng để tế thiên, coi như để tăng thêm độ long trọng cho điển lễ lần này.

Trước hội minh cũng có một bộ lễ nghi, mặc dù Quân Vương các nước đã ở Tấn Quốc từ lâu, nhưng muốn dùng Quân lễ tham gia hội minh, Tấn Quốc làm chủ nhà, nên lại có một lần nghênh đón nữa.

Đại diện Hoàng Đế Tấn Quốc nghênh đón Hoàng Đế chư quốc là Đại Tướng quân Tuân Ngô, treo cờ đặc sứ ra ngoài cung nghênh đón.

Một trăm thiết giáp hộ vệ xung quanh một chiếc xe làm bằng thanh đồng đứng ở ngoài cung. Tuân Ngô mặc giáp trụ Đại Tướng quân lộng lẫy, lưng khoác áo choàng đỏ thắm, phía sau là một chủ thư mặc trường sam màu đỏ, tay nâng trường kiếm vỏ vàng. Trước tiên nhảy lên xe nghiêm nghị đứng thẳng, hai bên là đội danh dự uy vũ hùng tráng.

Sau một tiếng kèn lệnh, xa giá của Hoàng Đế các nước uy nghiêm vào cung.

Bá khí của Tấn Quốc hiển hiện rõ ràng ngay trước mắt, không ai không thấy.

Trên quảng trường hoàng cung đã bày đầy đủ đồ đạc cho hội minh.

Tấn Quốc ngồi ở chủ vị, mặt hướng bắc lưng hướng nam, các nước còn lại chia nhau ngồi hai bên. Hai ngàn thiết giáp vệ xếp thành một hành lang dài trên đường lớn, giơ đại kỳ thêu chữ “Tấn”, đao gươm sáng lấp lóa, thanh thế bức người.

Hoàng Đế các nước đều tiến vào hoàng cung, tìm chỗ mình ngồi xuống.

Nhưng có mấy ghế trống không.

Hoàng Đế mấy nước Sở, Ngụy, Lan, Bình, Chu không tới.

Chuyện Sở Quốc cũng dễ hiểu. Vốn Sở Quốc không quá để ý tới vị bá chủ Tấn Quốc cách thiên sơn vạn thủy này, mấy năm nay cũng dùng hết sức đào bới góc tường, chắc chắn Hoàng Đế Sở Quốc sẽ không tới đây tham gia hội minh. Các nước đều khá tò mò tại sao Tấn Quốc vẫn giữ vị trí cho Sở Quốc.

Vấn đề là, tại sao Ngụy Quốc lại không tới?

Mà mấy nước lớn có quan hệ tốt với Ngụy Quốc cũng không tới!

Rất nhanh, có phi kỵ đến bẩm báo:

- Hoàng Đế Lan Quốc dẫn vệ đội và đại thần tùy tùng sắp tới.

Hoàng Đế các nước hơi kinh ngạc, cũng có chút không vui. Mọi người ai cũng là Hoàng Đế, vậy mà Hoàng Đế Lan Quốc lại cố ý kéo dài, tự cao tự đại, chẳng phải không nể mặt các nước khác sao?

Tuân Ngô không nhìn ra vui hay buồn, chỉ phân phó thủ hạ tấu nhạc, xếp hàng ra nghênh đón.

Ngay sau đó là Hoàng Đế Bình Quốc và Chu Quốc cũng xuất hiện.

Hơn nữa, nhìn thái độ mấy vị Hoàng Đế không có vẻ cao ngạo gì, mà đều bình hòa dễ gần hàn huyên với Tuân Ngô.

- Tuân tướng quân, không biết khi nào Tấn Hoàng hiện thân?

Sau khi nghỉ, Nữ Hoàng Nguyễn Quốc hỏi.

- Thưa Bệ Hạ, Minh Chủ đang tắm rửa thay quần áo. Lát nữa sẽ phải tế thiên, nên không thể qua loa được.

Tuân Ngô đáp.

- Hừ! Cái giá Minh Chủ thật là lớn, chỉ tắm rửa mà cũng để cho các Đế Vương chúng ta phải chờ.

Một vị Hoàng Đế cười lạnh, rất không phục.

- Đúng đó! Ngươi nhanh chóng đi thông bẩm đi, cứ nói rằng chúng ta đã đợi nửa tháng rồi, không thể đợi thêm!

- Mau đi, mau đi!

Bị Hoàng Đế các nước thúc giục, Tuân Ngô không buồn không giận, cúi đầu chắp tay cất cao giọng nói:

- Các vị Quốc Quân đường xa tới đây, minh chủ vô cùng vui mừng, đã cắt cử mạt tướng thay mặt bày tiệc đón gió tẩy trần cho Hoàng Đế các nước. Không phải Bệ Hạ giả bộ, mà là vừa nhận chiến báo nơi tiền tuyến, kính xin thứ lỗi.

Chiến báo nơi tiền tuyến?

Tấn Quốc còn đang đánh trận sao?

Từ xưa tới nay vẫn có một quy củ, trong khoảng thời gian diễn ra hội minh nghiêm cấm các nước bốc lên chiến tranh, nếu không sẽ coi như khiêu khích, thiên hạ cùng đánh.

Lần này hội minh, ngay cả hai nước Triệt Quốc và Mang Quốc đang đánh trận cũng tạm thời lui quân, nhượng bộ vì hội minh.

Vậy mà, thân là người giữ gìn quy tắc, Tấn Quốc lại đang đánh trận?


Bạn cần đăng nhập để bình luận