Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 207: Bại Trốn

Chương 207: Bại Trốn

=== oOo ===


Hai quân còn chưa gặp nhau, tiền phương quân Thịnh đã ngã xuống một mảng lớn, mũi tên phô thiên cái địa rơi xuống ào ào như một trận mưa rào tầm tã, bao phủ hết binh lính tấn công đi đầu.

Tiền quân quân Thịnh, từng thớt ngựa ngã xuống đất, từng chiến xa đình trệ, binh lính xông lên đầu tiên không kịp tránh né và phòng ngự nữa, bởi vì sau lưng liên tục có binh lính không ngừng chen chúc tiến lên, không xông lên trước chỉ có một con đường chết.

Dù vậy, bởi vì có chiến xa ngăn cản, lại có rất nhiều thi thể của đồng đội khiến cho tốc độ tấn công giảm xuống, tiền quân xảy ra sự cố dẫm đạp lẫn nhau quy mô nhỏ.

- Ồ… muốn dùng kỳ dâm kỹ xảo để chiến thắng quân đội Đại Thịnh ta sao? Quá tự đại rồi…

Ở hậu phương, Phùng Trung Long thấy cảnh này liền cười lạnh, liếc một cái đã thấy điểm hạn chế của liên nỏ.

Nhưng sau khi cười lạnh, trong lòng hắn bất giác cảm thấy khó chịu.

Mặc dù nhất định hai quân sẽ va chạm, cũng không có ảnh hưởng quá lớn đến kết cục sau cùng, nhưng chung quy vẫn tạo thành tổn thất vô ích, có gần một vạn người chết dưới mưa tên.

Đối phó với quân đội nhỏ như quân Thương mà ngay từ đầu đã tổn thất nhiều người như vậy, dù cuối cùng vẫn chiến thắng đi nữa, hắn vẫn cảm thấy không dễ chịu.

Ầm ầm…

Ầm ầm…

Đột nhiên, một trận rung động kịch liệt từ phía hậu quân quân Thương truyền đến, tiếng vang ầm ầm rung động khắp cả chiến trường.

Chỉ thấy từng con chiến mã từ hai bên quân đoàn Bạch Hổ đột nhiên xuất hiện, khí thế bàng bạc, bụi mù mờ mịt, đột nhiên xông vào bên cánh quân đội Thịnh Quốc.

Phùng Trung Long và một đám tướng lãnh nhìn thấy cảnh này, đều thấy vô cùng chói mắt.

Không chỉ chói mắt, mà còn vô cùng kinh ngạc.

Kia là… Ngựa?

Trên ngựa còn có người?

Nhiều người như vậy cùng xông lên chiến trường, e là sẽ không phát huy được sức chiến đấu. Chỉ cần con ngựa chấn kinh hoặc xóc nảy, hai chân binh sĩ không thể ôm chặt lưng ngựa, rất dễ ngã xuống.

Sau đó, sẽ bị quân sĩ xung quanh vây công.

Vậy nên binh sĩ cưỡi trên lưng ngựa kia không thể phát huy được sức chiến đấu, còn không bằng binh lính bình thường xếp hàng trùng sát.

Nhưng mà tướng lãnh quân Thịnh cũng không xem nhẹ lực lượng này. Có giáo huấn của chiến xa liên nỏ lúc trước, bọn họ không dám không tập trung.

Tóm lại, bọn họ cảm thấy vô cùng quỷ dị.

Còn quỷ dị ở đâu thì tạm thời chưa nhìn ra.

- Ồ... Hình như những binh sĩ cưỡi trên lưng ngựa kia có vẻ rất thoải mái!

Phùng Trung Long thì thầm, đột nhiên trợn trừng mắt:

- Không được! Đám ngựa kia xông vào chiến trận, binh sĩ quân Thịnh ta không cản được!

- Đáng chết! Sao có thể như vậy!

Một viên tướng khác hô to.

- Phía sau quân Thương còn rất nhiều binh lính cưỡi trên lưng ngựa!

- Vũ khí trong tay bọn họ cũng không bình thường, hình như là một loại đao đặc biệt, còn uốn lượn!

- Không chỉ có thế, bọn họ ai cũng cầm cả tên nỏ!

Trên chiến xa chủ tướng, mấy tướng lĩnh quân Thịnh hô to, tràn đầy kinh hãi.

Bọn họ đều là lão tướng chinh chiến mấy chục năm, đánh với Động Quốc rồi, đánh với Viêm Quốc rồi, thậm chí còn từng được Tấn Quốc mời đến đối chiến với Khang Quốc nơi xa xôi.

Nhưng xưa nay bọn họ chưa từng nhìn thấy tràng diện thế này!

Những binh sĩ kia có thể cưỡi trên lưng ngựa tác chiến đã là một kỳ tích khó mà tin nổi!

Loan đao và tên nỏ trong tay bọn họ dường như được chế tạo riêng, khiến cho binh sĩ quân Thịnh xung quanh không thể hoàn thủ.

Có vị tướng quân tinh mắt phát hiện ra, dưới vó đám ngựa kia còn có khối thép sáng lấp lánh, con ngựa đạp lên ngực một binh sĩ làm người này bị đạp bay, phun máu.

Nếu binh lính cưỡi ngựa chỉ có một ít thì còn tốt, mười mấy vạn đại quân chồng lên thế nào cũng có thể kéo đến khi họ tinh bì lực tẫn. Nhưng mà, từ bên cánh quân Thương phía đối diện vẫn liên tục không ngừng tuôn ra bộ đội mới!

Tiếng vó ngựa, tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào thét… cuốn lấy nhau.

Hai bên quân Thịnh bắt đầu tan tác, binh sĩ tranh nhau chen lấn chạy trốn, không dám nhìn những con quái vật đang lao đến kia.

Trên thực tế, khi mới nhìn thấy từng thớt ngựa đang xông tới, các binh sĩ đã cảm thấy sợ hãi theo bản năng. Đứng trước động vật cao lớn hung mãnh, con người khó mà cứng gan chống cự được.

Cho nên, bên cánh quân Thịnh tan tác là chuyện trong dự liệu.

Đối mặt với Kỳ Lân Quân chẳng khác nào đang đối mặt với một tòa thành trì tường đồng vách sắt, là một con mãnh thú ăn thịt người, là một cái hố vĩnh viễn không lấp đầy, chống cự là vô ích, chỉ có mất mạng oan mà thôi.

Chiến mã tốt, binh lính tinh nhuệ, binh khí đặc chế, tạo nên một đội quân khiến người ta phải tuyệt vọng.

- Nhanh nhanh! Nhanh nổi trống lên, để cho trung quân dừng đối kháng chính diện với quân địch, toàn lực phòng thủ bên cánh, không nên bị kẻ địch làm rối loạn phương trận!

Phùng Trung Long rống lớn, vẻ mặt dữ tợn, gần như dùng hết toàn bộ sức lực bản thân. Hắn chỉ cảm thấy sau lưng mình lạnh toát, đầu đầy mồ hôi, giống như vừa trải qua một cơn bạo bệnh.

Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.

Nếu quân Thịnh bị người ta tấn công từ bên cánh vào, rồi làm nhiễu loạn trung quân, có nghĩa cả đội quân đã bị chia cắt thành năm bè bảy mảng.

Trên chiến trường, nếu đội ngũ rối loạn sẽ không thể gây dựng lại ngay được. Do đó, dù có binh lực gấp mười lần cũng khó mà phát huy được ưu thế, chỉ cần đối phương thừa thế xông lên là có thể nhanh chóng chiếm ưu thế. Những trận chiến lấy ít thắng nhiều điển hình của các quốc gia đều là như vậy.

Lúc này, có vẻ Phùng Trung Long đã hiểu ra được tại sao đại quân phía tây lại bị hủy diệt chỉ trong một đêm. Nếu bị một đội quân như thế tập kích, dù chính hắn lãnh binh, lại kịp thời phát hiện có đánh lén cũng không thể tổ chức ngăn cản.

Đây không chỉ vì tốc độ cực nhanh của quân địch, mà vì sức chiến đấu của song phương không phải cùng một cấp độ!

Lệnh của Phùng Trung Long được truyền đạt xuống rất nhanh, tiếng trống thùng thùng, mười dặm cũng có thể nghe được.

Nhưng… Đã vô dụng!

Binh sĩ lần đầu tiên nhìn thấy kỵ binh, trong đầu hỗn loạn tưng bừng, như con ruồi không đầu, không biết ứng đối ra sao, chỉ thấy tướng sĩ phe mình bị kỵ binh đuổi chạy tứ phía, vì thế cũng bỏ chạy tán loạn theo.

- Xong…

Phùng Trung Long nhìn quân trận bên mình thê thảm, cảm giác tim gan sắp nứt ra. Trận hôm nay không thể thắng được.

- Đại Tướng quân, hạ lệnh rút quân đi… Lần này ăn chút thiệt thòi, sau đó chúng ta chỉnh đốn lại rồi đánh tiếp!

Phó tướng bên cạnh khuyên nhủ.

Chỉnh đốn lại rồi đánh tiếp sao?

Phùng Trung Long thở dài một hơi, lắc đầu, dù có chỉnh đốn lại được thì sao nữa?

Sau hôm nay, khẳng định sĩ khí đã bị suy sụp nghiêm trọng. Cảm giác sợ hãi khi bị truy đuổi đã xâm nhập tận đáy lòng, còn có mấy người dám đối mặt lần nữa?

Dù có dùng tiền tài khích lệ sĩ khí đi nữa, sau khi lên chiến trường, có thể dùng biện pháp gì để phá giải?

Không phá giải được, thì chỉ có thể là lũ chiến lũ bại.

Chỉ trong thời gian mấy hơi thở, trong đầu Phùng Trung Long đã nảy ra trăm ngàn suy nghĩ, nhưng dù nhìn từ góc độ nào thì đều là tuyệt vọng.

Đương nhiên hắn cũng biết, dù không có cách nào, nhưng trước mắt cũng không thể bỏ mặc cả đội quân chết hết ở đây, chỉ đành thở ra một hơi rồi hạ lệnh:

- Rút lui đi, hậu quân biến thành tiền quân, trung quân biến thành hậu quân, không được rút lui theo hướng doanh trại, đi thẳng đến thành Khảm Phong.

- Tướng quân, vậy còn tiền quân… Đây là năm vạn tướng sĩ đó…

Phó tướng chần chừ một lát. Phùng Trung Long hạ lệnh này rõ ràng là muốn từ bỏ tiền quân.

Vấn đề là, trong tiền quân có mấy thân tín của hắn, trong đó còn có một bào đệ của hắn nữa!

- Mặc kệ, kéo được chút nào hay chút ấy, phải giữ được quân chủ lực. Còn lại… lấy đại cục làm trọng…

Phùng Trung Long ngửa mặt lên trời thở dài. Sai người khống chế chiến xa quay đầu, trước khi rời đi còn quay đầu liếc nhìn đội quân đang đồ sát kia, tràn đầy không cam lòng.

Ha ha… từ hôm nay trở đi, Bất Bại Tướng Quân của Thịnh Quốc không còn tồn tại nữa…

Đúng lúc này, Đại Tướng quân Kỳ Lân Quân Cảnh Quý cũng đã nhận ra dấu hiệu quân Thịnh muốn rút lui, duỗi cổ nhìn quanh…

- Hừ! Muốn rút lui sao?

Cảnh Quý cười lạnh, hét lớn:

- Địch Mặc ở đâu? Truyền lệnh bản tướng, nổi trống biến trận!

- Rõ!


Bạn cần đăng nhập để bình luận