Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 208: Liều Chết

Chương 208: Liều Chết

=== oOo ===


Một hồi trống trận vang lên nhịp nhàng trong đại quân Thương Quốc.

Tất cả binh sĩ Kỳ Lân Quân nghe xong, không tiếp tục tùy ý đồ sát nữa mà nhìn quanh trái phải rồi biến đổi trận pháp.

Kỳ Lân Quân chia làm hai bộ phận, các bộ trái phải giục ngựa chạy về phía hậu phương địch.

Bọn họ đã được huấn luyện chiến thuật này vài chục lần rồi.

Tại sao lại làm vậy? Thế thì phải nói tới thiên tính của loài ngựa.

Ngựa sẽ không chủ động va chạm với những vật thể khá lớn mà chủ động tránh né chướng ngại vật trước mặt, nếu dưới chân có người sống nó cũng sẽ chủ động tránh né, không dẫm lên. Đây là thiên tính của chúng, tất cả loài ngựa đều không khác nhau.

Cho nên, đối mặt với rút lui quy mô lớn, nếu kỵ binh lâm vào phương trận của bộ binh sẽ khó mà thoát ra được, chỉ có thể để cho kẻ địch chạy mất. Nhất là khi đối mặt với bộ binh hạng nặng, kỵ binh tấn công chính diện thì chỉ có trong tình trạng bộ binh rất hỗn loạn mới có hiệu quả. Nếu không, sẽ không xông vào nổi chứ đừng nói là khắc chế.

Đây cũng là nguyên nhân mà các kỵ binh nổi danh về xung kích phần lớn đều sử dụng trường mâu cực kỳ dài. Họ sẽ khai thác thời điểm chiến mã tránh né hoặc giảm tốc độ, dùng vũ khí tấn công kẻ địch, phá vỡ chướng ngại trước mặt chiến mã, tạo ra khe hở để cho ngựa tiếp tục xông lên giữ vững tốc độ.

Cho nên, lúc này Kỳ Lân Quân không nên tiếp tục dây dưa với quân Thịnh. Nếu quá lâu, bản thân bên mình sẽ hỗn loạn, vỡ trận, khả năng truy sát được quân đội kia rất nhỏ.

Cũng chính vì vậy, Cảnh Quý quyết định thật nhanh, hạ lệnh biến trận.

Ngoài ra, hành động này cũng là lợi dụng thiên tính của ngựa.

Ai quen ngựa cũng biết loài ngựa ngoài nhát gan và dễ chấn kinh còn có một thiên tính đặc biệt, đó là cạnh tranh nhau, dù là chiến mã mạnh nhất cũng không ngoại lệ.

Khi chiến đấu, ngựa sẽ không tự chủ mà đi theo con đầu đàn, con đi đầu sẽ dẫn đường, dù nó có chết trận, ý thức cạnh tranh của chiến mã vô cùng cường liệt, sẽ tiếp tục chạy lên trước.

Một khi chạy, loài ngựa sẽ có ý nguyện mãnh liệt là phải chạy lên đầu. Trên chiến trường, đôi khi có con ngựa chạy đến sùi bọt mép mà chết.

Cho nên, các tướng sĩ có kinh nghiệm chiến đấu lâu năm thường có thể nhìn thấy một con ngựa hay quệt quệt móng với con ngựa khác, thực ra đây là một loại khiêu khích và cạnh tranh.

Ầm ầm ầm…

Kỳ Lân Quân lại động, đuổi sát sau lưng quân Thịnh đang rút lui.

Khắp chiến trường là cảnh tượng như vậy.

Bộ binh của quân đoàn Bạch Hổ đi đầu, dẫn theo chiến xa và liên nỗ không ngừng thúc đẩy tấn công tiền phương. Kỳ Lân Quân lao thẳng tới chỗ quân địch chạy trốn, phát động tập kích từ hai cánh sau lưng, nhưng không tụ lại, chỉ từng bước xâm chiếm gây áp lực.

Trong tình cảnh thế này, quân Thịnh không nhận được lệnh rút lui cũng dao động.

Phần lớn bộ đội đều đã chạy trốn, mọi người ở lại nơi này nào còn đường sống?

Một bên bừng bừng đấu chí, một bên chỉ mong giữ mạng, thế cục chiến cuộc đã hoàn toàn nghiêng về một bên.

Đương nhiên, lúc này quân Thịnh ở lại chặn đánh không phải những kẻ tuyệt vọng nhất trên chiến trường. Bởi vì sau lưng bọn họ, quân Thịnh đang rút lui lại càng chật vật hơn.

Kỳ Lân Quân từng bước xâm chiếm, quân Thịnh chạy trốn bị đánh tơi bời, không thể xây dựng trận hình nữa.

Nhưng chật vật nhất là, bọn họ phát hiện ra, dù mình chạy hướng nào cũng không thoát khỏi những truy binh phía sau, bọn chúng cứ như cao da chó dính chặt, khoảng cách càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…

Sau mấy dặm đường, tất cả binh sĩ quân Thịnh đều mồ hôi đầy đầu, thở hồng hộc, rất nhiều người vừa bỏ chạy vừa cởi quần áo, tràn đầy hoảng sợ.

Chủ tướng quân Thịnh trên chiến xa nhìn thấy cảnh này cũng đều bi ai.

Tiếp tục như vậy, binh sĩ sẽ mệt chết. Chỉ sợ chạy thêm mấy dặm đường nữa, cả đội quân sẽ không còn sức chống cự.

Nhưng mà… Còn có thể làm gì nữa đây?

Dù có dừng lại nghênh chiến cũng không tổ chức được đội ngũ. Mà khi đối diện với một đội quân cường đại như thế, binh lính không thành đội ngũ… Chỉ có một vận mệnh là bị tàn sát.

Rắc rắc…

Đây là tiếng vó ngựa dẫm lên cơ thể người.

Binh sĩ quân Thịnh đau khổ chỉ trong một thời gian ngắn thôi, bởi vì khi bọn họ còn chưa kịp thấy đau đã bị ngựa dẫm nát.

Kèn kẹt…

Trong tiếng xương người vỡ vụn rợn người, quân sĩ Kỳ Lân Quân không chút thương hại thúc ngựa dẫm lên binh sĩ ngã xuống đất. Tọa kỵ dưới hông bước lên thân người, đạp nát xương cốt, đạp vỡ lồng ngực, để lại một dấu móng ngựa thật sâu.

Hàng vạn binh sĩ quân Thịnh trực tiếp bị dẫm nát bét.

Ầm ầm…

Hai đội Kỳ Lân Quân hợp làm một, toàn bộ đều bám lấy quân Thịnh đang rút lui, binh sĩ bỏ chạy không để ý tới lệnh của tướng soái nữa, chạy thoát khỏi đại bộ đội, tản ra bên ngoài.

Không thể không nói, quân Thịnh liên tiếp phạm phải sai lầm.

Đầu tiên, đối mặt với kỵ binh có ưu thế tuyệt đối thì nhất định không thể rút lui.

Tiếp theo, khi rút lui không thể rút lui về cùng một hướng.

Quan trọng nhất là, khi bị kỵ binh bám dính, càng không nên bỏ chạy tứ án.

Thật đáng tiếc, đại quân Thịnh Quốc lần đầu đối mặt với kỵ binh chỉ làm theo công thức tác chiến bình thường, phạm vào tất cả cấm kỵ.

- Rốt cuộc đây là một đội quân gì vậy…

Phùng Trung Long đứng trên chiến xa, thi thoảng lại quay đầu nhìn Kỳ Lân Quân đang trùng sát, lòng như tro tàn.

Xét từ góc độ của một thống soái, hôm nay quân Thịnh đã thua, mười lăm vạn đại quân bị tiêu diệt ở đây.

Xét từ một phương diện khác, lần này chinh phạt Thương Quốc, hơn ba mươi vạn đại quân đều bị hủy diệt, Thịnh Quốc tổn thất hơn ba phần mười thực lực quân sự. Đây là một tổn thất cực lớn, trong vòng ba năm năm, nếu Động Quốc xâm phạm quy mô lớn, Thịnh Quốc sẽ rơi vào địa vị cực kỳ bất lợi.

Càng quan trọng hơn là, sau hội minh ở Tấn Quốc, thiên hạ lại bốc lên phong vân, một vòng thủy triều diệt quốc lại tới. Lúc này Thịnh Quốc mà suy yếu thì tương đương với việc bị mất tiên cơ, sẽ bị các nước mạnh hơn tiêu diệt thôn tính.

Tội nhân…

Phùng Trung Long thở dài một hơi, nói với Phó tướng bên cạnh:

- A Nghĩa, ngươi theo ta chiến đấu nhiều năm như vậy, tình như thủ túc. Vi huynh có một chuyện muốn nhờ ngươi.

- Đại Tướng quân, ngài muốn làm gì?

Phó tướng hoảng hốt, đương nhiên hắn nghe ra được ý tứ của Phùng Trung Long, vội vàng nói:

- Giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt, cùng lắm là trốn được một mạng rồi nghĩ ra đối pháp, lại rửa sạch cái nhục hôm nay!

Phùng Trung Long lắc đầu, ánh mắt bi ai, nói:

- Hôm nay đại bại, mười lăm vạn tinh nhuệ Đại Thịnh ta chôn vùi ở đây, dù ta có thể trốn được một mạng, những đại thần trong triều có thể bỏ qua cho ta sao? Dù được Bệ Hạ tín nhiệm, cuối cùng vẫn phải cho người trong nước một câu trả lời thỏa đáng, sau lưng mười lăm vạn đại quân này là mười lăm vạn gia đình đó!


Bạn cần đăng nhập để bình luận