Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 224: Bố Cục Và Biến Hóa

Chương 224: Bố Cục Và Biến Hóa

=== oOo ===


Lời nói này của Diệu Hi khiến cho lòng Dương Mộc mềm nhũn.

Không thể không nói, yêu nữ chính là yêu nữ, bản lĩnh mê hoặc nam nhân là không thể chối cãi, có lúc thì mời gọi, có lúc lại cự tuyệt, dù cho Dương Mộc có đề phòng nhưng vẫn rất dễ rơi vào trong ôn nhu.

Cuối cùng, Dương Mộc không thể không đáp ứng năn nỉ của nàng, quyết định dẫn theo nàng đi chiến trường.

Dù sao, nửa năm trước Diệu Hi cũng đã đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên, cũng coi như là một cao thủ, tuy không thể lấy được thủ cấp tướng quân địch trong quân trận mấy trăm ngàn người, thế nhưng bảo vệ người hoàng đế như hắn thì vẫn có thể làm được.

Thái đỉnh ba năm, tháng sáu.

Đại quân Động Quốc sau khi công chiếm được sáu tòa thành trì của Quận Nhạc Nguyên đã một lần nữa hưng binh tiến vào.

Quân đoàn Thanh Long và quân đoàn Bạch Hổ phụng chỉ bố cục, giằng co với hơn bốn mươi vạn đại quân của Lý Hạ.

Theo như lời của Tư Mã Hoành thì dựa vào năng lực của hai đại quân đoàn, căn bản là không cần trú đóng trong thành trì, hoàn toàn có thể mở thành nghênh địch, giết đại quân địch đến không còn manh giáp.

Dương Mộc hạ chỉ, mạnh mẽ giáo huấn hắn một trận.

Tư Mã Hoành là một võ tướng, cũng không phải một chiến lược gia, ánh mắt chỉ đặt ở trước mắt, đây là một hiện tượng rất bình thường.

Thế nhưng là một Hoàng Đế, hắn không thể nghĩ như vậy.

Một khi Động Quốc ăn phải thiệt thòi thì rất có thể sẽ lập tức lui về quốc nội, sau đó sẽ giằng co lâu dài ở biên cảnh với Thương Quốc, giống như mười mấy năm trước giằng co với Thịnh Quốc vậy. Lúc đó, hai nước tất sẽ rơi vào một vũng bùn khó có thể thoát ra.

Vì thế, vẫn phải dụ được đại quân Động Quốc đến, sau đó tiến hành quyết chiến mới thỏa đáng.

Ngày 12 tháng 6, Dương Mộc gióng trống khua chiêng, ngự giá thân chinh đến Quận Lâm Thủy.

Tin tức truyền tới Động Quốc, lập tức khiến cho Thái tử và tất cả tướng sĩ Động Quốc xôn xao, đều nghi hoặc không rõ.

Thương Quốc, không ngờ lại coi Thịnh Quốc là kẻ địch chủ yếu?

Cùng lúc đó, Đặng Chi suất lĩnh năm mươi vạn tướng sĩ Thịnh Quốc đi qua khu vực nghị hòa đình chiến, dẫn binh đến dưới thành của Thương Quốc, triển khai một hồi giao chiến quy mô nhỏ với quân đoàn Chu Tước.

Lần này, thống soái đông chinh Lý Hạ của Động Quốc quyết đoán.

Nhân cơ hội này sao không nhanh chóng thừa thế xông lên, cướp đoạt thành trì của Thương Quốc?

Vì thế chiến cuộc bên quân Thương hiện ra xu hướng suy tàn.

Nếu không phải Lý Hạ có tâm đề phòng, sợ là vào lúc này đã sớm phát động toàn quân tấn công Thương Quốc rồi.

- Thời cơ, thành thục rồi sao...

Dương Mộc đứng phía trước tấm bản đồ, bên cạnh là Đại Tướng quân Hàn Đồng của quân đoàn Chu Tước. Giao chiến với Thịnh quốc mấy ngày nay đều là do hai người chế định.

Theo một mặt nào đó thì tuy rằng Thịnh Quốc và Động Quốc đang hợp tác với nhau, nhưng vẫn không tin tưởng nhau lắm, bất kể là bên nào cũng đều hi vọng mình nhanh chóng đạt được ưu thế, chiếm được quyền chủ động chiến lược.

- Bệ hạ, Thịnh Quốc lần này đã phát động kỵ binh, chúng ta có nên đánh không?

Hàn Đồng ở bên cạnh hỏi.

- Kỵ binh của quân đoàn Chu Tước các khanh ở đâu?

- Hiện nay, kỵ binh của quân đoàn Chu Tước đang bố trí ở huyện An Linh, nơi đó địa thế trống trải, thích hợp cho kỵ binh tác chiến. Nếu như quân ta muốn đánh chính diện với quân địch thì có thể đến được tiền tuyến trong nửa ngày.

- Uhm… thế thì cứ ở đó đi, trước tiên ẩn giấu đã.

Dương Mộc khoát tay áo một cái, nói:

- Qua ba ngày nữa thì hai đại quân đoàn các khanh sẽ cùng nhau xuất kích, nghênh chiến quân Thịnh. Lần này cần phải giành được thắng lợi, sau đó nhân cơ hội đột tiến vào cảnh nội Thịnh Quốc. Một mặt làm kinh sợ quân Thịnh, một mặt đẩy bầu không khí chiến sự tăng cao, tạo thành tình huống quân ta muốn tử chiến với quân Thịnh.

- Vâng!

Hàn Đồng gật đầu, hắn cũng hiểu được ý của bệ hạ, đồng thời trong lòng có một chút tiếc nuối.

Một trận chiến kinh thiên động địa như vậy, nhất định không có duyên với quân đoàn Chu Tước sao?

Buổi tối hôm đó, nhân lúc trời tối Dương Mộc mang theo Diệu Hi và một đám thân vệ bí mật xuất phát.

Đích đến lần này chính là Quận Nhạc Nguyên.

Quận Nhạc Nguyên, tính theo diện tích thì tương đương với một nửa tỉnh của Trung Quốc. Bởi vì trí địa lý đặc thù, vì thế khi còn thuộc Thịnh Quốc cũng chỉ có thể coi là khu vực gần biên cương, nói cách khác là vị trí quan trọng, thế nhưng sinh hoạt của dân chúng cũng không tốt cho lắm.

Một năm qua, sau khi nhập vào Thương Quốc, bởi chính sách thông thương và hóa dân cho nên cuộc sống của dân chúng đã tốt hơn rất nhiều.

Đối với những dân chúng cả đời đều sống ở một địa phương nhỏ, kỳ thực sẽ không quản rốt cuộc mình là người của quốc gia nào, chỉ cần cuộc sống sau này tốt hơn quá khứ thì bọn họ sẽ tán đồng.

Cho nên, sau khi Dương Mộc đi cả ngày lẫn đêm tới Quận Nhạc Nguyên thì nhìn thấy một cảnh tượng làm người ta vô cùng kinh ngạc. Trên đường có rất nhiều dân chúng đang hỗ trợ vận chuyển hàng hóa, ven đường còn có một ít thôn dân còn mang theo nước uống cho các binh sĩ đang vận chuyển lương thực kia.

Hay cho một bức tranh tình cá nước của quân và dân.

Điều này làm cho tướng sĩ của quân đoàn Thanh Long tới đón tiếp hắn nở mày nở mặt rất nhiều. Dù sao ở đây, bọn họ là trú quân nhưng cũng có công lao lớn, quân kỷ và tác phong nghiêm minh khiến cho những người dân địa phương kia coi bọn họ thành người mình.

Còn có gì vinh dự hơn là có thể được Hoàng Đế bệ hạ tận mắt nhìn thấy chứ?

Lúc Dương Mộc đến quân doanh tiền tuyến thì binh sĩ đang ăn cơm theo từng nhóm.

Toàn bộ quân đoàn đều trật tự, ngoại trừ tiếng nồi bát thì đại khái cũng chỉ có tiếng ăn cơm vang lên.

Quân kỷ không tồi.

Dương Mộc mang theo ánh mắt tán thưởng. Hắn đã đi qua rất nhiều nơi đóng quân, cũng vô cùng hài lòng đối với tác phong của quân đoàn Thanh Long.

Từ một chuyện nhỏ như thế liền có thể thấy được toàn bộ diện mạo tinh thần của quân đoàn Thanh Long, khá giống với dáng vẻ của hắn trước đây sau khi tham gia huấn luyện quân sự mở rộng.

Một nhánh quân uy vũ hùng tráng bách chiến bách thắng phải như thế này.

Bởi vì bí mật đến, cho nên Vệ Trung Toàn chỉ mang theo số ít thân vệ đến đón tiếp, binh sĩ lên nghênh tiếp trước đó đều bị yêu cầu giữ nghiêm bí mật.

Ngày 18 tháng 6, Quận Lâm Thủy truyền đến tin tức, quân đoàn Chu Tước cố ý nhường, đánh ngang tay với quân Thịnh.

Ngày 19 tháng 6, quân đoàn Huyền Vũ đột nhiên phát động tập kích với quân Thịnh, dùng năm vạn bộ binh trang bị hoàn mỹ cùng với ba ngàn kỵ binh một lần phá tan trận doanh của quân Thịnh, giết vào bên trong Thịnh Quốc.

Trận chiến này, nhanh chóng được truyền đến các quốc gia xung quanh.

Cũng chính vào lúc này, mọi người mới phát hiện, thì ra Thương Quốc không chỉ có một nhánh kỵ binh là Kỳ Lân Quân, ngay cả quân đoàn Huyền Vũ đều có đến mấy ngàn kỵ binh dũng mãnh.

Như thế thì có thể nào tam đại quân đoàn còn lại cũng là như vậy?

Rất nhanh liền có tin tức truyền ra, Hoàng Đế Thương Quốc ngự giá thân chinh, tự mình tọa trấn chỉ huy quân đoàn Huyền Vũ, thề phải đánh vào quốc nội của Thịnh Quốc, bức bách Thịnh Quốc lui binh.

Tin tức này truyền ra đã nói rõ mục đích của Thương Quốc chính là bức bách Thịnh Quốc lui về, hơn nữa cũng có năng lực này.

Nhận được tin tức, Lý Hạ vô cùng lo lắng.

Thịnh Quốc một khi đình chiến, chẳng phải là tương đương với việc Thương Quốc sẽ có thể toàn lực đối kháng với Động Quốc?

Từ một năm trước đây có lẽ Lý Hạ còn có lòng tin.

Lúc này đã không giống ngày xưa, coi như hắn tự phụ, cũng không dám nói chỉ dựa vào sức mạnh của Động Quốc liền có thể chính diện chống đỡ được quân Thương cường đại.

Lo lắng này khiến hắn cả đêm không ngủ được.

Nhưng mà lúc này lại có một tin tức khác truyền đến, làm cho hắn hoảng sợ biến sắc.

Ngày 21 tháng 6, Thương Quốc tuyên bố một đạo chiếu thư, lên án mạnh mẽ hành vi phản bội minh ước của Động Quốc, yêu cầu Động Quốc giao ra Thái Tử Cơ Hạo Không, đồng thời tuyên chiến với Động Quốc. Chỉ cần Thái Tử Động Quốc một ngày còn sống thì sẽ không đình chiến, không chết không thôi.

Lần này đã dọa sợ Lý Hạ.

Thương Quốc đã không phải là quả hồng mềm trước kia nữa, nếu như thật sự nghị hòa với Thịnh Quốc, sau đó cùng nhau tấn công Động Quốc, như vậy Động Quốc chẳng phải là sẽ giống Thịnh Quốc năm ngoái, cũng bị đè lên mà đánh sao?

Lúc này, Lý Hạ phái người đưa một phần chiến báo về triều đình, nói rõ tình thế.

Đồng thời viết một phong thư, lệnh cho người cố gắng đưa cho chủ soái nam chinh Đặng Chi của Thịnh Quốc càng nhanh càng tốt…


Bạn cần đăng nhập để bình luận