Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 225: Động Quốc Và Thương Quốc Quyết Chiến

Chương 225: Động Quốc Và Thương Quốc Quyết Chiến

=== oOo ===


Ngày 23 tháng 6, trong soái trướng của quân Thịnh, Đặng Chi nhận thư, triệu tập chúng tướng đến thương nghị việc này.

- Phong thư này của Lý Hạ mọi người thấy thế nào?

Chúng tướng tụ tập cùng một chỗ, Đặng Chi cau mày đưa thư cho mười mấy vị tướng lĩnh dưới trướng, sau đó rơi vào trầm tư, chờ đợi mọi người phát biểu quan điểm.

- Chuyện này… Đại soái, chúng ta đều là người thô lỗ, việc trong thư tín này… Chúng ta...

- Đúng rồi đại soái, lần này Động Quốc phản bội minh hữu, đã hoàn toàn đoạn tuyệt với Thương Quốc, cục diện hai nước đã là không chết không thôi. Chúng ta không ngại tọa sơn quan hổ đấu, nhìn xem bọn họ đến cùng là ai có thể chiếm được ưu thế, sau đó sẽ tùy cơ ứng biến.

- Ta cảm thấy, việc này nên bẩm báo bệ hạ, để bệ hạ quyết định.

- Mạt tướng cho rằng, Thương Quốc đã sắp thành công, trận chiến này đã là cơ hội cuối cùng của Thịnh Quốc ta, nhất định không thể lùi bước.

Đặng Chi nghe chúng tướng nghị luận, cũng thở dài một hơi nói:

- Như vậy, cũng chỉ có thể đốc thúc đại quân Động Quốc, nhanh chóng quyết một trận thắng bại với quân Thương...

Đêm đó, Đặng Chi hạ lệnh chia năm mươi vạn đại quân làm hai đường, một đường xuôi nam giằng co với quân đoàn Chu Tước, một đường ngăn chặn quân đoàn Huyền Vũ , tận lực kéo dài thời gian.

Sau hai mươi lăm ngày, Động Quốc lại phái ra hai mươi vạn quân hợp binh với đại quân của Lý Hạ, tổng cộng là sáu mươi vạn.

Bên Thương Quốc, quân đoàn Bạch Hổ cũng nhanh chóng tổ chức binh tướng, hội hợp với quân đoàn Thanh Long.

Vô số chiến giới và đồ quân nhu đã được nhiều đội dân phu vận chuyển về tiền tuyến.

Trên quan đạo phía sau hai quân, dân phu vận chuyển đồ quân nhu lương thảo từ các nơi như nhiều nhánh sông dần dần hợp lại với nhau, như hai đầu cự long.

Vào lúc này, quân đoàn Kỳ Lân cũng lặng lẽ đi tới tiền tuyến.

Quân Thương tổng cộng có mười lăm vạn.

Toàn bộ binh sĩ sau một thời gian dài được truyền bá tư tưởng đều rất tán thành một đạo lý, đó là nhân số không có nghĩa là tất cả, mỗi một binh sĩ của Thương Quốc đều có thể lấy một chọi mười.

Ngày 27 tháng 6, hai quân không hẹn mà cùng bắt đầu tuyên thệ trước khi xuất quân.

Trên người Dương Mộc mặc chiến giáp, hai bên trái phải là Thẩm An và Hồ Hãi, thần sắc hai người đều là vẻ đề phòng.

Phía sau Dương Mộc, Diệu Hi cũng mặc một thân chiến giáp, kiều dung mê hoặc chúng sinh nổi bật dưới chiến giáp, có một phen phong vận.

Chẳng biết vì sao trong đầu Dương Mộc không tự chủ được hiện ra cái chế phục kia.

Trong lòng nghĩ, sau khi trận chiến này qua đi, nhất định phải làm một bộ cho hậu cung, thật tốt vui đùa một chút.

Thật vất vả vứt bỏ cái ý tưởng tà ác trong lòng này đi, hắn hỏi:

- Ái phi có nắm chắc không?

- Bảy thành đi.

Diệu Hi nhàn nhạt nhìn một mảnh mờ mịt trong phương trận quân địch, thế giằng co đã tạo nên một bầu không khí tiêu điều, dù nàng là cao thủ Tiên thiên đều có chút không chắc chắn.

Bảy thành…

Dương Mộc gật gật đầu. Lúc trước từ chỗ Hoàng Hậu hắn cũng đã biết được, Tiên Thiên sở dĩ gọi là Tiên Thiên, cũng không phải là nói lực phá hoại mạnh hơn, mà là nói thân thể phát sinh một chút biến hóa, ví dụ như nội tức càng thêm tinh khiết, có thể mấy ngày không ăn cơm, có thể ăn gió nằm sương… Những thứ này đều là những điểm sau khi bước vào tiên thiên sẽ không giống với người thường.

Ở phương diện sức chiến đấu, đại khái cũng chỉ có một biến hóa đó là từng chiêu từng thức hầu như sẽ không có lỗ thủng, có khả năng đánh với người cùng cảnh giới một buổi sáng không phân thắng bại, một khi bị nắm lấy một sơ hở nhỏ sẽ có khả năng bị trí mạng.

Cho nên khác biệt rõ ràng nhất giữa cường giả Tiên thiên và cường giả Thuế phàm chính là năng lực chiến đấu một mình.

Như Diệu Hi cũng là một cao thủ Tiên thiên, thế nhưng khi ném vào trong quân trận cũng không khác cảnh giới Thuế phàm, đối diện với hàng ngàn hàng vạn người vây công, các loại đao thương mưa tên, cũng sẽ chết vì cạn kiệt nội tức.

- Mặc kệ có thể thành công hay không, nàng nhất định phải trở về cho trẫm…

Dương Mộc nghiêm túc nói.

- Khanh khách, vậy phải xem… Ngô, nô tì tuân mệnh.

Diệu Hi cười khanh khách, bỗng nhiên ý thức được bên cạnh còn có nhiều người như vậy, liền lập tức thu lại, quăng một cái mị nhãn cho Dương Mộc, đi xuống tường thành.

Trên chiến trường, tổng cộng có hơn bảy mươi vạn đại quân, từ trên tường thành cao lớn nhìn xuống, như nhìn xuống một đám kiến.

Hai quân quyết chiến, liên quan đến vận mệnh của hai quốc gia.

Dù cho Dương Mộc có lạc quan, lúc này trong lòng cũng đang nhảy lên.

Khác với Thương Quốc, sáu mươi vạn đại quân của Động Quốc bởi vì nhân số quá nhiều cho nên chia làm ba đường tả, trung, hữu vây toàn bộ thành Nhạc Nguyên lại.

Buổi trưa, mặt trời lên cao.

Ô ô ——

Ô ô ——

Ô ô ——

Kèn lệnh thổi lên, âm thanh vang dội xuyên thấu tận trời.

Tam quân của Động Quốc di chuyển, có thể nhìn thấy ở đội ngũ phía trước còn có một đám binh sĩ giơ cao tấm khiên, đây chắc là thiết kế nhằm vào kỵ binh và liên nỗ.

Có điều, như vậy hữu dụng sao?

Dương Mộc nhẹ nhàng cười, phất tay với lính liên lạc, lập tức toàn bộ quân Thương bắt đầu chuyển động, sắp xong trận thế.

Trận thế này tất nhiên một loại trong các loại binh pháp cổ đại được ghi lại, nhưng vì toàn bộ đại quân đều chuyển động cho nên không hình thành bất luận một loại trận thế nào, hai đại quân đoàn của Thương Quân vẫn là đang tự chiến.

Ô ô ô ——

Ô ô ô ——

Ô ô ô ——

Hai quân biến trận, bắt đầu chậm rãi di chuyển về phía đối phương.

Phía sau đại trận quân Động, Lý Hạ nhìn quân Thương xếp thành từng hình đồ án mà vô cùng nghi hoặc.

Đây là, đang giở trò quỷ gì?

Trong lòng Lý Hạ nổi lên cảnh giác. Không thể không nói từ sau trận đại chiến năm trước, hiện tại mỗi một tướng lãnh khi nhìn thấy quân Thương có hành động gì mới thì trong lòng đều sẽ dâng lên một luồng dự cảm không tốt.

Mặc dù biết vậy nhưng Lý Hạ cũng không có bất kỳ biện pháp nào.

Bởi vì trận thế của hai quân đã triển khai, đã không thể điều chỉnh bất cứ sách lược nào, bởi vì trong quá trình biến động một khi bị quân địch tách ra thì trận hình sẽ không thể duy trì.

- Giết ——

Trên chiến xa, Vệ Trung Toàn rút ra trường kiếm bên hông, phát ra mệnh lệnh tiến công.

Ngay sau đó, Tư Mã Hoành của quân đoàn Bạch Hổ cũng hô ứng từ phía xa.

Đội chiến giới lập tức phản ứng, chiến xa liên nỏ và máy bắn đá không ngừng bắn về phía kẻ địch.

Liên tiếp là những tiếng kêu thảm thiết, khóc thét.

Đợt thứ nhất...

Đợt thứ hai...

Đợt thứ ba...

Lúc đội chiến giới tiến hành đợt công kích thứ ba thứ tư cũng là lúc hai quân va chạm vào nhau.

Toàn bộ quân chiến giới phối hợp với chiến xa liên nỏ xung quanh, giống như quân chiến xa trong quá khứ vậy, lấy chiến xa yểm hộ dùng liên nỏ và chiến đao giao chiến với người đối diện.

- Đáng chết! Sao binh khí mà quân đội Thương Quốc dùng lại tốt như vậy.

Một Thiên nhân tướng của Động Quốc vừa giao chiến với binh sĩ của quân đoàn Bạch Hổ vừa mắng liên tục.

Bởi vì ở trong ấn tượng của hắn, thì trang bị của Kỳ Lân Quân là trang bị hoàn mỹ nhất, dù là Thiên nhân tướng như bọn họ cũng không so được.

Thế nhưng không nghĩ tới, sau khi hai quân chém giết lại phát hiện những binh khí của binh sĩ xung quanh chiến xa của Thương Quốc này cũng tốt hơn so với trong tay hắn, bọn họ đều không sử dụng trường mâu để công kích như bình thường mà dùng đại đao tinh cương.

Là đại đao tinh cương đó!

Đây là bảo đao mà Vạn nhân tướng mới có tư cách nắm giữ.

Ở Động Quốc, muốn rèn ra một cây bảo đao như thế, cần thời gian mấy năm của thợ thủ công đỉnh cấp, ở giữa còn có khả năng hư hỏng vô số tài liệu, khả năng thất bại là vô cùng lớn.

- Sớm nên nghĩ đến, Động Quốc ta không nên bán nhiều kim loại như vậy cho đám Thương cẩu này, hiện tại bọn họ lại cầm vũ khí tinh xảo tới giết chiến sĩ của chúng ta.

Tên Thiên nhân tướng này vừa nghĩ, vừa đưa đao chém về phía một binh sĩ quân Thương đang đưa lưng về phía hắn.

Ở trong lòng hắn, tên binh sĩ quân Thương không hề phòng bị này đã là một người chết…


Bạn cần đăng nhập để bình luận