Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 235: Đại Điển Hiến Tù Binh

Chương 235: Đại Điển Hiến Tù Binh

=== oOo ===


Một hồi nguy cơ vô hình đã được hóa giải một cách linh hoạt.

Trước đó, khi mọi người nhìn về phía những quý phụ và phi tần công chúa kia đều là dáng vẻ thèm nhỏ dãi, thế nhưng hiện tại đã có chút trêu tức và thưởng thức.

Dù sao, sớm muộn sẽ có thể có được, đợi thêm một chút thì có vấn đề gì?

Nhưng mà, năm binh sĩ vi phạm quân kỷ kia lại không được may mắn như vậy, quân pháp như núi, bị kéo xuống xử trảm không chút lưu tình.

Còn về phần năm nữ nhân bị cưỡng đoạt kia, cũng chỉ có thể coi là xui xẻo thôi, Vệ Trung Toàn sẽ không phí sức ở trên người các nàng. So với chiến tranh tàn khốc thì điều các nàng gặp phải nhẹ nhàng hơn nhiều lắm, sở dĩ khó có thể tiếp thu chính là vì ràng buộc đạo đức.

Trinh tiết có thể coi như cơm ăn sao?

Những tướng lãnh này, đặc biệt là Vệ Trung Toàn đều rất rõ ràng, những nữ nhân này sẽ không thoát khỏi vận mệnh làm nô tỳ. Dù sao cũng có tới gần bảy ngàn nữ nhân, cũng không thể nuôi dưỡng hết được.

Có thể nói, các nàng là một loại hàng hóa khác. Sau khi tế thiên hiến tù binh, một phần trong đó sẽ được Hoàng Đế Bệ hạ ban thưởng cho người có công, còn lại được coi là hàng hóa để bán đi, nếu như giá thị trường tốt còn có thể bán với giá cao.

Thất trinh, là chuyện nhất định. Chỉ có điều, nó đến với năm cô gái này sớm hơn mà thôi.

Có lẽ các nàng có thể nhân họa đắc phúc, sớm tiếp nhận được một phen gột rửa thô bạo, sau này khi chịu nhục tâm lý sẽ dễ dàng tiếp thu hơn, từ đó giữ được tính mạng.

- Mệnh lệnh toàn quân, sáng sớm ngày mai tăng tốc hành quân, trong vòng ba ngày nhất định phải trở lại trong nước, phàm là tù binh không kiên trì được thì xử quyết tại chỗ.

Vệ Trung Toàn mặt không biểu tình, ra lệnh.

- Vâng!

Rất nhanh, kết quả xử lý chuyện này đã theo mệnh lệnh truyền tới toàn quân. Những tù binh kia đều biết rõ vận mệnh mà bản thân mình sắp phải đối mặt, đặc biệt là nữ nhân, tất cả đều khóc sướt mướt, liên tục cầu xin.

Buổi tối, có chút ầm ĩ.

Nguyên nhân là có một phần vương công quý tộc bị bắt nhận được chính sách ưu đãi tù binh của quân Thương, liên tục ồn ào, vừa muốn ăn lại muốn uống, không hề có chút sợ hãi.

Binh sĩ quân Thương thiếu kiên nhẫn đã giết chết một nhóm người, sau đó tất cả đã yên tĩnh hơn.

Các tướng sĩ quân Thương đều rất rõ ràng, tại sao lại cần ưu đãi tù binh?

Còn không phải là vì tạo ra một một cái tấm gương, để chiến sự sau này càng thuận lợi hơn?

Đám tù binh này, bởi vì bị quân Thương diệt quốc, từ giai cấp đứng đầu rơi xuống vị thế còn thấp hơn cả nô lệ, nên thù hận trong lòng có thể tưởng tượng được. Đời này bọn họ sẽ không thể quy thuận Thương Quốc, cho nên những cái được gọi là ưu đãi chỉ cần làm ra vẻ một chút là được.

Ngày mùng 7 tháng 9, ánh mặt trời lạnh lẽo, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn chậm rãi khải hoàn về đến cảnh nội của Thương Quốc.

Lúc này, Dương Mộc đã sớm từ thành Nhạc Nguyên trở lại Hoàng cung. Sau khi công phá Động Quốc, thành Nhạc Nguyên đã trở thành một quận nằm trong Thương Quốc, căn bản không cần lưu trú binh lực, ba vạn Kỳ Lân Quân cũng suất quân giết vào trong Thịnh Quốc.

Đúng vậy, Thương Quốc đúng là đang triển khai tác chiến trên hai tuyến.

Bắt đầu từ tháng bảy, hai đại quân đoàn Chu Tước và Huyền Vũ đã tích cực tổ chức binh sĩ thảo phạt lên phía Bắc. Bởi vì quân chủ lực của quân Động bị diệt sạch, quân thần Thịnh Quốc bị dọa sợ cũng không còn tâm tư nam chinh, Đặng Chi đã xuất quân khẩn cấp rút lui, bố trí lực lượng ở biên cảnh.

Đồng thời, Hoàng Đế Thịnh Quốc Mẫn Lôi phái Thái Tử đi sứ Thương Quốc, khẩn cầu cải thiện quan hệ hữu hảo giữa hai nước, cùng với đó là tiến cống rất nhiều tài bảo...

Để ổn thỏa, Dương Mộc cũng không hạ lệnh cho quân đoàn Chu Tước và Huyền Vũ cứng rắn công thành, tạm thời cứ đáp ứng thỉnh cầu nghị hòa của Hoàng Đế Thịnh Quốc, để cho Bộ Ngoại giao và Binh Bộ đi nghị hòa đàm phán.

Dưới tình huống hữu tâm kéo dài từ Thương Quốc, đàm phán dần lâm vào thế bí.

Thịnh Quốc không nỡ lòng cắt nhượng nhiều lãnh thổ, Thương Quốc cũng không nóng lòng muốn đình chiến. Sau mấy vòng giao chiến, biên cảnh hai nước tạm thời vẫn ổn định, không xảy ra chiến sự với quy mô quá lớn.

Cũng chính ở dưới hoàn cảnh này, Thương Quốc cũng không cần lo lắng phía sau bất ổn, Bởi vì hai đại quân đoàn Thanh Long và Bạch Hổ đã tiến quân thần tốc trở về từ Động Quốc, tạo ra một điều kiện vô cùng tốt.

Ngày 13 tháng 9, quân đoàn Thanh Long áp giải tù binh tiến vào Hoàng Thành Thương Quốc.

Gần hai vạn tù binh, trong hành trình hai mươi ngày, bởi vì suy nhược và bệnh tật đã chết đi hơn ba ngàn người, đều bị bỏ lại ven đường.

Dọc theo đường đi, vì để phòng ngừa chạy trốn và để dễ dàng quản lý, bất kể là nam nhân hay là nữ tử, hai tay và cổ đều bị trói lại. Đặc biệt là những nhân vật quan trọng như Hoàng đế Động Quốc và mấy Vương gia, buổi tối ngủ sẽ trực tiếp bị cột vào trên lưng ngựa. Cho nên khi đến Thương thành, lúc cởi dây thừng xuống thì trên tay và trên người có vết trói rõ ràng, nhiều nơi còn có cả bọng nước.

Những nữ quyến da dẻ non mịn kia càng khó coi hơn, khi tiến vào Thương thành, rất nhiều người đều trực tiếp bị kéo đi, vừa mới cởi dây thừng xuống liền trực tiếp tê liệt ngã xuống đất.

Cảnh tượng này trùng hợp bị bách tính trong thành nhìn thấy, trên đường phố đâu đâu cũng có người vây xem, trong đó tất nhiên cũng có sứ thần Thịnh Quốc.

- Xong rồi, Thịnh Quốc xong rồi…

Thái tử Thịnh Quốc Mẫn Thiện đi ra từ Bộ Ngoại giao, tận mắt thấy cảnh này, chỉ cảm thấy lạnh cả người.

Đám quý tộc Động Quốc quần áo hoa lệ kia giờ trông rất bẩn thỉu, giống như mấy ngày không ăn cơm, bước đi uể oải, trông như những con rối không có suy nghĩ.

Bọn họ rốt cuộc là đã trải qua cái gì?

Thịnh Quốc, có phải cũng sẽ như vậy?

Trong đáy lòng dâng lên cảm giác hoảng sợ, khiến cho tiềm thức hắn muốn tăng nhanh tốc độ đàm phán, nhanh chóng khiến hai nước có quan hệ hữu hảo.

Hơn một vạn năm ngàn người bị đưa đến ngục giam và hội quán trong thành để tạm giam, trải qua một ngày rửa mặt chải chuốt thì tốt xấu gì cũng đã ra hình người, trên người cũng không còn mùi chua thối.

Lễ Bộ dựng lên một tế đàn hiến tù binh thật lớn ở ngoài thành, toàn bộ tù binh bất kể là nam nữ già trẻ hay là vương công quý tộc đều bị áp giải đến bên dưới tế đàn hiến tù binh, đội ngũ chỉnh tề quỳ xuống.

Đối với nơi này, rất nhiều người vẫn còn nhớ rõ. Lần trước ở chỗ này đã xử quyết hơn hai ngàn người, bao gồm cả phản loạn Trạch Vương và Nghi Vương, phải nhận lấy hình phạt cực kỳ tàn khốc.

Rất nhiều bách tính từng tận mắt thấy, đến hiện tại chỉ mới nghe đến đã biến sắc, căn bản không muốn nhớ tới, ngày thường vùng này có rất ít người đến.

Dương Mộc mang theo bảo kiếm, trong tiếng lễ bái sơn hô biển gầm, chậm rãi đi lên long ỷ.

Khác với lần trước là lần này Hoàng Hậu cũng đi cùng.

Vào cung ba năm, đây cũng là lần đầu Hoàng Hậu xuất cung, xuất hiện trước mặt người đời.

Đương nhiên là cách rất xa bách tính và quan chức, ngoại trừ thị nữ bên người thì không ai có thể thấy hình dáng của nàng, có lẽ vì vậy mà nàng mới đáp ứng đến đây.

Diệt quốc là việc trọng đại, bất luận đặt quốc gia nào thì đều là một chuyện đáng để tuyên dương. Dù cho Hoàng đế đời trước của Tấn Quốc hùng tài đại lược, tiêu diệt được tổng cộng mười mấy quốc gia xung quanh, nhưng sau mỗi một lần diệt một nước đều tiến hành một đại điển hiến tù binh với thanh thế thật lớn.

Lần này, Hoàng tộc và quyền quý đứng đầu của Động Quốc có thể nói là gần như bị tận diệt.

Là Hoàng Hậu của một nước, mẫu nghi thiên hạ, theo lý thì cũng nên tham gia.


Bạn cần đăng nhập để bình luận