Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 237: Đại Hình Hiến Tù Binh

Chương 237: Đại Hình Hiến Tù Binh

=== oOo ===


Vương Ưng lo sợ lễ bái, tiếp nhận giáo huấn, sau đó cung kính lui ra, tiếp tục chủ trì các quá trình tiếp theo.

Đại thần và dân chúng vây xem ở khoảng cách khá xa nên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cho rằng Thượng thư Lễ bộ bị trách mắng một trận, hoặc là nghi thức trung gian gì đó.

Chỉ có Hoàng Hậu là có chút bất đắc dĩ. Ở chung với Dương Mộc hai ba năm, nàng đương nhiên hiểu rõ tính cách của người đàn ông này, lúc là minh quân thì xử lý quốc sự ngay ngắn rõ ràng, một khi có gì đó khiến hắn khó chịu thì còn hơn so với hôn quân.

Ví dụ như chuyện tế văn này, không phải là có chút vô vị khiến hắn đợi lâu một lúc sao, lại làm ra động thái lớn như vậy, suýt chút nữa đã dọa Thượng thư Lễ bộ đến mức tê liệt.

Sau khi đọc xong tế văn, toàn quy trình đã nhanh hơn nhiều.

Tế điển hiến tù binh, tổng cộng được chia làm ba phần. Thứ nhất là kính báo trời cao, ý là Thương Quốc phụng ý trời tiêu diệt Động Quốc, tương đương với việc thuận ý trời. Tuy rằng nghe thì rất mơ hồ, thế nhưng quan chức và bách tính bình thường đều tin tưởng điều này.

Về phần thứ hai, chính là kính báo tổ tiên, đại ý chính là con cháu hậu bối không hề phụ lòng, lão nhân gia ngài trên trời có linh thiêng thì giúp quốc gia phát triển ngày càng tốt hơn, sau đó phù hộ cho Thương Quốc mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.

Điểm này, Dương Mộc cũng không có cảm giác gì. Bởi vì thời gian Thương Quốc thay đổi triều đại mới có ba mươi năm, phía trên chỉ có một người phụ thân xưa nay chưa từng gặp mặt, để lại một đống hỗn loạn cho hắn thu thập.

Điểm thứ ba, chính là nhục nhã đối với tù binh.

Có thể nói, đây mới là màn kịch quan trọng đối với đế vương.

Mở rộng đất đai biên giới là khát vọng của mỗi một đế vương, ở trong quốc gia mình diễu võ dương oai mạnh mẽ cướp đoạt, khiến cho lòng người sợ hãi cũng không phải là bản lãnh gì. Làm một Hoàng Đế, nên cũng không hứng thú gì đối với những việc này.

Thế nhưng, nếu như là người cùng thân phận?

Công diệt một quốc gia, thu hết ranh giới, lại nhục nhã đế vương quốc gia kia, chà đạp tàn bạo ở dưới chân, không thể nghi ngờ là cách giải hận tốt nhất.

Dương Mộc không biết người đầu tiên làm ra tế điển hiến tù binh ở thế giới này là ai, thế nhưng thật sự rất đã nghiền.

Khi dân chúng nhìn thấy Hoàng đế Động Quốc bị nhục nhã, vương công quý tộc rơi xuống đám mây, thậm chí còn đê tiện hơn so với nô lệ, sẽ sinh ra thất vọng đối với hoàng quyền Động Quốc. Sau khi tin tức truyền ra cũng sẽ triệt để cắt đứt hy vọng phục quốc của một số người có âm mưu, hoặc là con cháu hoàng thất.

Dù sao, đám người tôn quý nhất của một quốc gia đã thừa nhận vong quốc, mọi người còn phục quốc vì ai?

Cái từ quốc gia này, ở Động Quốc vẫn chỉ thuộc về hoàng quyền quý tộc, cũng có một số người đọc sách sau khi có được địa vị chính trị liền sản sinh cảm tình với quốc gia. Thế nhưng những lão nông kia sẽ chỉ quan tâm đến cuộc sống của mình, cũng không có ai tẩy não truyền vào khái niệm quốc gia, thì làm sao có khả năng sinh ra ỷ lại đối với quốc gia chứ?

Vì thế hiến tù binh không chỉ có mục đích nhục nhã, mà còn có suy tính vô cùng lớn trong chính trị.

Giống như những năm cuối thời Bắc Tống Trung Quốc, nhục Tĩnh Khang, những vương công quý tộc kia vô cùng thê thảm, khiến cho triều đình Nam Tống kinh sợ, nếu không phải là có mấy võ tướng kiệt xuất thì làm sao còn có Nam Tống?

Mà người Kim đã nhục nhã hoàng thất Tống Triều như thế nào?

Sau khi Tống Huy Tông và Tống Khâm Tông bị bắt, quân Kim chỉ cho bọn họ mặc bố y của bách tính, lúc đó vẫn là tháng bốn, phương Bắc vẫn tương đối lạnh, hai vị Hoàng Đế và Hoàng Hậu ăn mặc rất đơn bạc, buổi tối lại không ngủ ngon, người Kim mỗi ngày chỉ cho bọn họ ăn rất ít, lại còn có chút ẩm mốc, khiến cho Hoàng Đế và Hoàng Hậu đều bị đau bụng.

Có lúc còn bị bỏ vào trong sọt, buổi tối thì cột vào trên lưng ngựa, ngày thứ hai muốn đứng lên cũng rất khó.

Ven đường, quân Kim bắt Hoàng Hậu ca vũ trợ hứng cho chúng, sau khi cử hành xong nghi thức liền mệnh lệnh cho hai vị Hoàng Đế và hậu phi đổi quần áo của người Kim, sau đó đi đến miếu tổ tiên thực hiện "Lễ Khiên dương". Hai vị Hoàng Đế cũng bị bọn họ lấy hai loại phong hào sỉ nhục, Hôn Đức Công và Trọng Hôn Hầu.

Sau khi đến phương Bắc, hai vị Hoàng Đế vẫn tiếp tục bị giam giữ, nhận hết tra tấn, mà những nữ nhân kia lại càng bi thảm hơn.

Nữ tử bị quy ra tiền tổng cộng có hơn một vạn người, ven đường đã chết hơn một nửa, ngày ngày đều phải lấy nước mắt rửa mặt.

Những nữ nhân kia đều bị ép theo phong tục của Nữ Chân, lộ thân trên, khoác áo da cừu, tức cái gọi là "Lễ Khiên dương". Trịnh Hoàng Hậu của Huy Tông và Chu Hoàng Hậu của Khâm Tông cũng bị xử lý như vậy, một bộ phận khác ở lại Yên Kinh thì bị ban thưởng cho quân Kim đi phạt Tống, rất nhiều phụ nữ đã bị bán làm kỹ nữ, có người còn bị bán sang Triều Tiên, Mông Cổ làm nô lệ.

Theo ghi chép, nữ tử Bắc Tống rơi vào tay quân Kim bất luận ở cấp bậc nào cũng đều bị đối đãi như nhau, cả người đều nhận phải nhục nhã, các nàng bị ép thay đổi vũ y, mời rượu tướng lĩnh quân Kim, chỉ cần hơi phản kháng liền bị chém đầu tại chỗ.

Quân Kim chỉ vào thi thể bị chém đầu rồi cảnh cáo Vương phi và Công chúa phải coi đây là gương, bằng không sẽ chịu kết cục như vậy. Bọn họ mạnh mẽ khuất phục Công chúa đi trang điểm, thay đổi vũ y, để cho tướng lĩnh quân Kim hưởng lạc.

Không lâu sau có rất nhiều Đế cơ và Hoàng tử phi bị tra tấn mà chết. Ngay trước mặt Hoàng Đế, hạ lệnh cho tướng lĩnh quân Kim mỗi người lôi ra một nữ tử, tùy ý phát tiết, vì để thỏa mãn tướng lĩnh quân Kim mà toàn bộ người mang bầu đều bị làm cho sẩy thai.

Vi Hậu, Kiều Quý phi của Bắc Tống bị biếm vào quân kỹ viện của Kim Quốc ── Hoán y viện, một ngày tiếp nhiều nhất là hơn một trăm người, vô cùng thê thảm. Một số Công chúa sau khi lớn lên cũng đều bị tiến cung phụng dưỡng Hoàng Đế người Kim, một bách tính bình thường cũng có thể lấy một cái giá tiện nghi mua được một cháu gái của Thân vương, cháu dâu Tướng quốc, phu nhân Tiến sĩ cũng như một người phụ nữ bình thường.

Từ đó về sau, tất cả các hoàng thân quốc thích bất luận thân phận cao thấp, nam hay là nữ, đều chỉ có thể mặc cho người định đoạt đùa bỡn, giống như nô lệ.

Cho nên, xem xét toàn bộ sự kiện nhục Tịnh Khang có thể thấy, kỳ thực đây chính là một lần hiến tù binh. Có thể nói, nó đã hoàn toàn đánh tan sự tự tin của giai cấp thống trị triều Tống. Sau khi phá thành, quân Kim đã cướp giết và bắt các đại thần vương thất làm tù binh, đả kích nghiêm trọng sự tự tin của kẻ thống trị đương triều, sau đó đều là lấy nghị hòa làm chủ.

Thương Quốc tổ chức tế điển hiến tù binh tuy rằng tàn bạo như vậy, thế nhưng vẫn cần làm dáng một chút.

Người đầu tiên bị thi hình chính là Thái tử Động Quốc Cơ Hạo Không. Hắn không trải qua chuyện Động Quốc bị phá thành, thế nhưng bởi vì bị giam giữ khi đi sứ Thương Quốc, nên trong thời gian này đã gặp phải đãi ngộ không phải của con người.

Đặc biệt là những ngục tốt kia, biết trận chiến này vốn do Thái tử Động Quốc khơi mào nên ra tay càng thêm tàn nhẫn, các loại hình phạt đều tăng lên, ngay cả trên mặt còn có dấu vết của bàn ủi.

Cơ Hạo Không bị bắt ra, cởi hết quần áo dưới sự uy hiếp của người hành hình, sau đó lại chịu đòn roi, đồng thời phải ăn đồ ăn trên mặt đất.

Mặc dù Cơ Hạo Không đã gặp nhiều lần đại hình trong thời gian này, nhưng cũng không thể nào chịu được khuất nhục như vậy, vì thế quỳ trên mặt đất cất tiếng khóc lớn.

Sau đó, Hoàng Đế và Hoàng Hậu Động Quốc cũng bị đối xử như vậy, trong đó Hoàng Hậu không nghe theo, trực tiếp bị người hành hình tự mình treo trên giá.

Lần này đã đẩy không khí của tế điển hiến tù binh đi tới cao trào, Hoàng Đế và Hoàng Hậu Động Quốc đều kêu thảm cầu xin, người khác nghe thấy thì lại giống như tưởng thưởng, bách tính xung quanh đều vỗ tay khen hay.

Ngay sau đó, những hoàng tử kia cũng bị đãi ngộ như vậy.

Xem tới đây, Dương Mộc liền nhíu mày, Hoàng Hậu cũng đưa mắt xuống, thật không tiện xem.


Bạn cần đăng nhập để bình luận