Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 238: Canh thịt!

Chương 238: Canh thịt!

=== oOo ===


- Còn có hình phạt gì? Khi nào thì có thể kết thúc?

Dương Mộc hỏi.

- Bệ hạ, còn có cung hình. Nam tử hoàng tộc đều phải chịu cung hình, đoạn tuyệt hi vọng của một số người, khiến cho bọn họ tuyệt tự.

Thượng thư Lễ bộ Vương Ưng cung kính trả lời.

Cung hình...

Dương Mộc biết, ở trên thế giới này, mà đặc biệt là đối với quý tộc, thì cung hình là một hình phạt rất đáng sợ, tính tàn khốc của cung hình chỉ đứng sau tử hình. Sở dĩ như vậy là bởi vì mọi người cho rằng giá trị của "Đại thế" chỉ đứng sau đầu người, cung hình là hình phạt còn sỉ nhục hơn so với tử hình.

Thành viên trong hoàng tộc Động Quốc chủ yếu phải chịu cung hình, như vậy thì mặc dù có người dùng danh nghĩa của bọn họ để phục quốc cũng sẽ mất đi danh phận đại nghĩa, bởi vì những người này đã tuyệt tự.

- Không biết, bệ hạ còn có gì phân phó?

Vương Ưng cẩn thận hỏi một câu. Bởi vì chuyện tế văn mà bệ hạ đã sinh lòng bất mãn với hắn, nếu như lại có chút sai lầm, khả năng là hắn sẽ phải bỏ lại mũ quan này.

Cho nên, hắn không thể không cẩn thận một chút, hỏi dò Hoàng Đế Bệ hạ có phân phó gì không.

- Phân phó… thì không có. Nhưng mà, có phải là hơi tàn nhẫn?

Dương Mộc hỏi.

- Chuyện này… Quân thần Động Quốc chính là nô lệ mất nước, tế điển hiến tù binh thì nhất định phải có cung hình. Các quốc gia còn lại còn tàn khốc và máu tanh hơn nhiều.

Vương Ưng giải thích.

Dương Mộc gật gật đầu, cũng không có gì để nói nhiều.

Tế điển hiến tù binh mà, nếu như không làm ra dáng vẻ của một người thắng thì còn có thể gọi là đại điển hiến tù binh sao?

Bởi Dương Mộc đã giao phó trước đó nên tế điển hiến tù binh lần này không quá mức máu tanh, cho nên có thể xem như đã rất nhân từ, một số cực hình và nhục hình còn chưa được dùng đến.

- Bệ hạ, thần cả gan hỏi một câu. Những nữ quyến kia, nên đưa vào thiên lao cùng với phạm nhân, hay là đưa vào đến Giáo Phường Ti. Hoặc là… hoặc là…

Vương Ưng không nói thêm gì nữa, khẽ ngẩng lên, quan sát phản ứng của Hoàng Đế.

Rất đáng tiếc, trên mặt Dương Mộc không có bất cứ biến hóa nào.

Bởi vì, lúc này hắn đang suy nghĩ một chuyện —— Lần tế điển hiến tù binh này đã kết thúc sau khi thi hình sao?

Vậy ý nghĩa của nó, có phải là rất đơn điệu?

Hắn có thể khẳng định, sứ thần Thịnh Quốc chắc chắn cũng đang trà trộn vào trong mười mấy vạn bách tính, cũng tận mắt nhìn thấy thảm trạng của quân thần Động Quốc.

Có nên nhân cơ hội này giết gà dọa khỉ không đây?

Phải biết, bây giờ hai nước Thịnh Thương đang giằng co, một mặt là bởi vì Thương Quốc đang xử lý chuyện của Động Quốc, mặt khác là do binh lực bên Thịnh Quốc phân tán, trốn ở trong thành không ra.

Trận chiến năm ngoái, quân Thịnh tuy rằng đã trực tiếp hoặc gián tiếp tổn thất năm sáu mươi vạn binh lực, thế nhưng nội tình kinh doanh mấy trăm năm của Thịnh Quốc vẫn chưa đánh mất, triều cục trong nước vẫn ổn định, bách tính vẫn giao nộp thuế và phục tùng binh dịch, lương thảo thiết khí và vật tư chiến lược cũng chưa tổn thất quá lớn.

Thịnh Quốc hoàn toàn có thể triệu tập quân đội với quy mô lớn, thủ vững thành trì không ra, trên biên cảnh của Thương Quốc và Thịnh Quốc sẽ hình thành một phòng tuyến không thể phá vỡ.

Còn về phía quân Thương, quân đoàn Chu Tước và Huyền Vũ chiến đấu hăng hái ở một đường, lại có thêm ba vạn tướng sĩ Kỳ Lân Quân hiệp trợ một bên, tổng cộng là mười ba vạn người, vì nhân số chênh lệch lớn làm Thương Quốc không thể triển khai được.

Ưu thế của quân Thương đơn giản chính là chiến giới công thành mạnh mẽ, còn có đội kỵ binh khổng lồ nghiền ép, phối hợp với những chiến trận kỳ lạ, gắt gao áp chế đối thủ.

Nhưng mà quân Thịnh cũng biết kỵ binh của quân Thương có thể nhanh chóng điều động, cũng biết năng lực trùng kích mạnh mẽ của quân Thương, cho nên căn bản không dám bày ra trận hình ở dưới cửa thành.

Không bày được trận hình thì đánh dã chiến cái gì?

Cho nên, hai quân chỉ có thể chậm rãi tiêu hao, phương pháp điển hình nhất chính là Kỳ Lân Quân tới lui tuần tra ở biên cảnh, ngăn viện trợ của thành trì Thịnh Quốc, sau đó sẽ để hai đại quân đoàn từng bước xâm chiếm những thành trì kia.

Lấy nhiều vây ít, đây là một loại phương thức bao vây, kỵ binh bao vây bộ binh cũng là một cách thức bao vây, mà cắt đứt lương thực, chặn nguồn nước cũng là một phương thức bao vây. Cho nên việc mà Thương Quân có thể làm cũng chỉ có thế, chính là lấy các loại phương pháp có thể sử dụng được bao vây những thành trì kia.

Chỉ có điều, hiệu quả của phương pháp này không cao.

Hơn một tháng qua, dùng phương pháp này cũng chỉ đánh hạ được hai toà thành mà thôi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết phải đến năm nào tháng nào.

Trừ khi, Thương Quốc đồng ý hi sinh một lượng lớn binh tướng, thâm nhập vào bên trong Thịnh Quốc, bức bách chính diện nghênh chiến.

Thế nhưng phương pháp này quá nguy hiểm, đối với lộ tuyến tinh binh của Thương Quốc bây giờ thì sẽ không thể áp dụng được, bởi vì tổn thất khá lớn.

Biện pháp tốt nhất, chính là làm suy yếu nội tình của Thịnh Quốc.

Như thế nào là nội tình?

Tiền bạc, lương thực, binh khí, quân đội, dân tâm, nhân tài...

Làm sao để suy yếu?

Suy nghĩ một chút, Bắc Tống đã bị diệt vong thế nào.

Nguyên nhân chủ yếu là bốn điểm: Cải cách của Vương An Thạch thất bại, quân thần ngu ngốc, binh chế bất thường, chỉ biết cầu hòa để hưởng an bình.

So sánh quốc lực hiện nay của hai nước, Thịnh Quốc chỉ cần phạm vào một điểm sai lầm trong đó thì sẽ nhanh chóng lụi bại. Nếu như phạm vào hai điểm, thì đây chính là trí mạng, có thể bị giết chỉ trong một đòn.

Tế điển hiến tù binh lần này, không phải là một cơ hội tốt để thực hiện mưu tính sao?

Nghĩ tới đây, Dương Mộc giơ tay lên, đang muốn nói vài câu thì thấy tất cả mọi người đều nhìn mình.

Ánh mắt tuy rằng cung kính, thế nhưng… nhìn ta như vậy làm gì?

Dương Mộc nhíu mày. Lẽ nào mọi người không biết, nhìn thẳng vào Hoàng đế một quốc gia là một hành vi vô cùng không lễ phép?

- Trẫm, vừa rồi làm… chuyện gì?

Dương Mộc có chút không xác định được bèn hỏi Hoàng Hậu bên cạnh.

- Vừa nãy Vương đại nhân hỏi, quân thần Động Quốc đều dùng cung hình, còn những nữ quyến kia thì nên xử trí như thế nào.

Hoàng Hậu nhắc nhở.

- Nữ quyến… Trước đừng động vào bọn họ, đợi đến khi trẫm phong thưởng công thần xong sẽ xử lý.

Nghe vậy, Vương Ưng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Hoàng Đế Bệ hạ không có ý kiến, tất cả đều dễ nói.

- Đúng rồi, hôm nay đao phủ của Hình Bộ có đến không?

Dương Mộc hỏi.

- Bẩm báo bệ hạ, đao phủ của Hình bộ đang chờ sẵn ở bên ngoài.

Thượng Thư Hình Bộ Lưu Đại Phúc ra khỏi hàng, bẩm tấu.

- Tốt lắm! Truyền ý chỉ của trẫm, Hoàng Đế Động Quốc là tiểu nhân phản bội minh ước, sau khi cung hình thì ban cho một tấm vải trắng. Thái tử Động Quốc không làm được việc, phụ kỳ vọng của trẫm, lăng trì tại đây.

Ah?

Một tấm vải trắng?

Lăng trì?

Lưu Đại Phúc thoáng kinh ngạc.

Nhục nhã và xử tử, đây chính là hai cái khái niệm rất khác nhau.

Như vậy thì các nước đại chư hầu sẽ nhìn thế nào? Để cho những vương công quý tộc bị bắt làm tù binh kia nghĩ như thế nào?

Đặc biệt là hình phạt lăng trì, Hình Bộ đã không còn xa lạ. Lần trước sau khi thi hình trở về, mấy đao phủ của Hình Bộ đều bị nôn mửa mất mấy ngày mới khôi phục, bách tính trong nước vừa nghe đến đã biến sắc.

Hiện tại, lại muốn sử dụng loại hình phạt này?

Vừa nãy, bệ hạ không phải đã nói cung hình quá máu tanh sao?

Sao lập tức lại trở nên tàn nhẫn như vậy?

Huống hồ, đây là Hoàng Đế và Thái tử của một quốc gia chứ không phải là quan chức bình thường. Nếu như lấy phương pháp tàn nhẫn này xử quyết, thì người trong thiên hạ sẽ đánh giá ra sao?

- Đúng rồi! Lại hạ thêm đạo ý chỉ, nói trẫm quan tâm đến tình nghĩa ngày xưa với Thịnh Quốc, biết được cừu hận giữa hai nước Thịnh Động, lần này thay Thịnh Hoàng diệt trừ kẻ địch, đem máu thịt của Hoàng đế Động Quốc chế thành canh thịt, mời quân thần Thịnh Quốc thưởng thức. Ngay hôm nay có thể để cho sứ thần Thịnh Quốc mang về, dùng biểu đạt tâm ý của trẫm.

Canh thịt?

Lưu Đại Phúc chỉ cảm thấy trong cổ họng có một cây gai, dù hắn thường sử dụng các loại hình phạt đối với tù nhân cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Thì ra, đây mới là chỗ nhục nhã nhất.

Thì ra, dụng ý của bệ hạ là ở quân thần Thịnh Quốc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận