Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 239: Bí Ẩn Dòng Họ

Chương 239: Bí Ẩn Dòng Họ

=== oOo ===


Mệnh lệnh này, đừng nói là Lưu Đại Phúc mà ngay cả Hoàng Hậu ngồi bên cạnh hắn cũng rất kinh ngạc.

Sợ là trước đó, không có một người nào sẽ nghĩ tới, tế điển hiến tù binh vốn đã an bài xong lại có chuyển biến lớn như vậy.

Mà chuyển biến này lại đến từ một ý niệm của Hoàng Đế Bệ hạ.

Một lời đoạn sinh tử, một ý quyết vạn người.

Dương Mộc hạ đạo mệnh lệnh này xong, cũng sẽ không đi quản.

Còn lại, tất nhiên sẽ có Hình Bộ, Bộ Ngoại giao và Lễ Bộ đi xử lý. Hắn chỉ chờ một chuyện —— Hoàng đế Thịnh Quốc đến đàm phán.

Mục đích của giết gà là để dọa khỉ, quân thần Thịnh Quốc chính là những con khỉ nhát gan.

Dù lá gan của những con khỉ này vốn không nhỏ, thế nhưng trận chiến một năm trước đúng là đã bị Thương Quốc dọa cho sợ.

Lần này, chỉ là thêm chút thuốc mạnh mà thôi.

Thân là đế vương, Dương Mộc cũng không có gì phải kiêng kỵ. Những thiên cổ đế vương trong lịch sử được người người tôn sùng kia, chuyện như vậy làm qua ít sao?

Người thắng làm vua thua làm giặc, đây là một đạo lý bất biến, rất nhiều bách tính bình thường chịu tra tấn còn thê thảm hơn thế này nhưng có ai đồng tình với họ đâu?

Không thể bởi vì quân thần Động Quốc có thân phận cao một chút, mà cảm thấy thê thảm.

Từ một góc độ khác thì quân thần Động Quốc đã hưởng thụ qua đặc quyền, hiện tại thất bại, cũng chỉ là chơi game thua mà thôi, trả giá cho những gì đã hưởng thụ trong quá khứ.

Bởi vì cung hình quá mức tàn nhẫn, cũng không có gì đẹp đẽ, Dương Mộc liền mang theo Hoàng Hậu rời đi trước, việc còn lại đều giao cho thần tử làm, sau đó sẽ tới trong cung để bàn giao.

Cũng không biết, quân thần Thịnh Quốc thu được lễ vật đặc biệt này sẽ có tư vị gì?

Chỉ có hai con đường có thể đi, hoặc là nghị hòa, hoặc là ngoan cố chống đối đến cùng.

Nhưng mà, Thịnh Quốc dám ngoan cố chống đối đến cùng sao?

Xét về thực lực quân sự trước mắt thì ngay cả dũng khí bày trận quân Thịnh cũng không có, lại còn không nắm giữ được kỵ binh với quy mô lớn, sẽ không thể chống lại được quân Thương.

Muốn nghiên cứu chế tạo ra kỵ binh quy mô lớn, nói thì dễ?

Đầu tiên, phải có chiến mã.

Nếu như dựa theo số lượng Kỳ Lân Quân của Thương Quốc để thành lập một nhánh kỵ binh, vậy phải cần đến năm vạn chiến mã.

Đây là một con số không nhỏ! Bởi vì mất đi tiên cơ, nên muốn lập tức tìm ra năm vạn chiến mã ở trong nước là điều gần như không thể.

Dù cho có tập hợp được chiến mã, nhưng muốn huấn luyện ra một nhóm kỵ binh đạt tiêu chuẩn cũng không dễ dàng. Dù sao kỵ binh cũng không phải bộ binh, nó cần rất nhiều thời gian để huấn luyện, dù lúc trước Kỳ Lân Quân được chỉ đạo lý luận rất phong phú và có lợi khí chiến tranh chống đỡ cũng phải mất bảy tám tháng, gột rửa qua một trận đại chiến mới dần dần thành thục.

Kỳ Lân Quân đã là như vậy, thì đừng nói đến binh khí đều rác rưởi như Thịnh Quốc. Nếu như lại là mấy ngàn kỵ binh như mấy ngày trước, phỏng chừng có thể tiêu diệt chỉ trong một kích.

Cho nên dưới loại hoàn cảnh khốn khó này, Thịnh Quốc cũng chỉ có thể lựa chọn hoà đàm.

Cứ như vậy, tính thao tác sẽ lớn hơn.

Nội tình Thịnh Quốc mất hết, tất nhiên sẽ không cách nào chống đối nếu Thương Quốc tiến công với quy mô lớn, chỉ cần hơi có một thất bại thì sẽ sụp đổ.

Chính bởi vì đang suy nghĩ chuyện này nên trên đường về hoàng cung, Dương Mộc luôn ở trong trầm tư.

Điều này làm cho Hoàng Hậu có chút buồn bực, tâm trạng của Bệ hạ hôm nay làm sao vậy?

- Nô tì và Nặc Phi muội muội đã ước hẹn, buổi chiều cùng đi Nhị Châu Cung chơi đùa, Bệ hạ có muốn đi hay không?

Hoàng Hậu hỏi.

- Nhị Châu Cung?

- Bệ hạ chẳng lẽ đã quên, lần trước Quân nhi tròn tuổi, Bệ hạ còn nói muốn đưa cho nó một phần đại lễ.

Hoàng Hậu nhắc nhở.

Đại lễ...

Được rồi, mấy ngày nay phải vội vàng xử lý quốc sự, đã đem chuyện này hoãn lại.

Kỳ thực, cái gọi là đại lễ chính là thực hiện hứa hẹn với Nặc Phi lúc trước, phong Thân Thành cho Đại Hoàng tử Dương Quân làm thực ấp, cũng coi như đưa ra một câu trả lời thỏa đáng đối với cựu quý tộc Thân Quốc.

Vốn dựa theo tình huống bây giờ của Thương Quốc thì người con trai độc nhất là Dương Quân đã có tư cách trở thành Thái Tử, thế nhưng cân nhắc đến Dương Mộc đang ở thời kỳ tráng niên, tiểu Hoàng tử cũng đang quá nhỏ, thời đại này tỉ lệ tiểu hài tử chết non vẫn rất cao, mặc dù là Hoàng gia cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Căn cứ vào nguyên nhân này, đừng nói Dương Mộc không có tâm tư đó, dù cho có thì triều thần cũng sẽ phản đối.

- Bệ hạ, người phái đi mấy ngày trước đã trở về.

Hoàng Hậu ở bên cạnh gọi một tiếng, muốn nói lại thôi.

- Ồ? Nói thế nào?

Dương Mộc tận lực biểu hiện ra dáng vẻ không thèm để ý, hắn sợ Hoàng Hậu suy nghĩ nhiều. Nếu như đúng như suy đoán vậy thì đả kích này cũng quá lớn rồi.

- Trong môn phái, có một ít ghi chép về dòng dõi của Trường Xuân Đại Đế năm đó. Sau khi Trường Xuân Đại Đế tu luyện Trường Xuân Công thì vẫn có con nối dõi, đồng thời sau khi Đế quốc Trường Xuân chia năm xẻ bảy, năm Hoàng Đế sau đó đều thuộc dòng dõi của Trường Xuân Đại Đế.

- Đều là?

Dương Mộc để ý đến một điểm khác thường, người sáng lập ngũ đại vương triều đều là dòng dõi của Trường Xuân Đại Đế?

Phải biết, sau khi Trường Xuân Đại Đế chết đã có một đoạn lịch sử vô cùng thần bí, dù là các nước đại chư hầu cũng rất ít có ghi chép. Ngũ đại vương triều: Đại Khánh, Đại Lễ, Đại Thống, Đại Đức, Đại Hoành bắt đầu tồn tại.

Trước đó Dương Mộc cũng chỉ biết là có ngũ đại vương triều, thế nhưng không nghĩ tới người sáng lập ngũ đại vương triều là dòng dõi của Trường Xuân Đại Đế.

Vương thất của vương triều Đại Lễ họ Cơ, nói cách khác thì bốn đại vương triều còn lại, cũng là họ Cơ?

- Hoàng Hậu, nàng có phải là cũng họ...

- Vâng, nô tì vốn là trưởng công chúa của vương triều Đại Thống.

Hoàng Hậu gật gật đầu, ánh mắt lóe lên vẻ đau thương:

-Nhưng mà, gian thần soán vị, bây giờ nô tì đã không có nhà để về, Hoàng thất của vương triều Đại Thống đã bị tàn sát hết, đã không còn bộ dáng của ngày xưa.

- Nàng họ Cơ?

Hoàng Hậu gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, giải thích:

- Họ Cơ có từ thời Trường Xuân Đại Đế, bởi vì tộc nhân rất nhiều, cho nên bình thường Hoàng tử được phong vương sẽ lấy phong hào rồi mở ra một thị tộc. Ví dụ như họ Cơ Lưu thị, hoặc là họ Cơ Triệu thị gì đó, họ Cơ chỉ có Đại Đế và Thái Tử trực hệ hoặc là Đế Tử vị thành niên mới có thể sử dụng.

- Vậy tổ tiên của vương triều Đại Thống nàng sau đó đổi họ gì?

- Họ Cơ Cổ thị. Nhưng sau khi ngũ đại vương triều lập quốc đều cho rằng mình mới là chính thống, đều tự xưng là thiên tử, dùng họ Cơ, chỉ có lúc con cháu Hoàng tộc ngũ đại vương triều giao lưu mới dùng họ Cổ.

Dương Mộc bỗng nhiên tỉnh ngộ. Thì ra trong này còn có nhiều môn đạo như vậy, bảo sao bây giờ dòng họ của rất nhiều nước chư hầu được phân phong rất đa dạng, thậm chí dòng họ còn trùng tên nước, hóa ra là do nguyên nhân này.

- Vậy tên nàng là Cổ Nam?

- Bệ hạ lại đoán sai.

Lông mày Hoàng Hậu nháy nháy, thoáng oán trách liếc hắn, sau đó nói:

- Nô tì vốn tên là Cổ Trân Nam, bệ hạ trí nhớ thật kém.

- Cổ Trân Nam… Ừm, tên rất hay. Nhưng điều này cũng không thể trách trẫm, nàng lại chưa bao giờ nói với trẫm.

- Như thế nào không có?

Hoàng Hậu nguýt một cái, mang theo một tia oán trách, làm nũng nói:

-Lúc người ngủ, nô tì đã nói qua rất nhiều, chỉ là người không nghe mà thôi.

Thấy dáng vẻ như vậy của Hoàng Hậu, Dương Mộc chỉ cảm thấy cả người truyền đến một trận tê dại.

Hoàng Hậu làm nũng cũng không nhiều, bình thường đều là dáng vẻ lạnh như băng, đoan dung hữu độ, thoạt nhìn còn có một luồng khí chất thánh khiết.


Bạn cần đăng nhập để bình luận