Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 244: Khúc Mở Đầu Của Đại Biến Cách

Chương 244: Khúc Mở Đầu Của Đại Biến Cách

=== oOo ===


Tần Trường Phong sửng sốt, sau đó bừng tỉnh đại ngộ.

Rất cao!

Chiêu này của Bệ hạ thực sự là rất cao!

Tấn Quốc nên trả lời lại làm sao đây?

Phải biết, minh ước ở Tấn Thành là do Tấn Quốc cầm đầu, xét ở trên danh phận đại nghĩa thì Tấn Quốc phải đi đầu tuân thủ, điểm này Thương Quốc đang chiếm thế chủ động.

Lý do đưa ra là, cũng không phải là Thương Quốc không muốn đi phạt Ngụy, mà là Thịnh Quốc làm trái với minh ước, Thương Quốc thân mình còn lo không xong, cũng không thể động tay động chân được.

Tấn Quốc ngươi không phải đang làm chỗ dựa cho Thịnh Quốc sao?

Ngươi nên tỏ thái độ thế nào?

Giúp đỡ Thịnh Quốc thì Thương Quốc sẽ không thể nào gia nhập liên quân phạt Ngụy.

Giúp đỡ Thương Quốc vậy thì Thịnh Quốc khẳng định khó giữ được, mục đích chiến lược của Thương Quốc sẽ đạt được.

Tương đương với việc vứt cái lựa chọn lưỡng nan này cho Tấn Quốc.

Còn về phía Tấn Quốc bên kia, có trực tiếp xé xuống mặt nạ lộ ra răng nanh hung ác hay không thì đó lại là một chuyện khác.

- Hai người các khanh, trẫm giao cho các khanh một nhiệm vụ, hai bộ hợp tác với nhau lấy danh nghĩa buôn bán đi vào Ngụy Quốc tìm hiểu, nhìn xem Ngụy Quốc còn có thể chống đỡ bao lâu, đồng thời lén lút ám chỉ, Thương Quốc ta đồng ý giúp đỡ Ngụy Quốc.

- Ah!

Hai người Nghiêm Hoa và Tần Trường Phong đồng thời kinh hãi. Hai người bọn họ đều là kẻ lão làng trong quan trường, biết rõ đạo lý quan hệ đối ngoại không thể dựa vào tình cảm, chẳng lẽ Hoàng Đế Bệ hạ bởi vì Tấn Quốc ngang ngược mới làm ra quyết định này?

- Bệ hạ, kính xin cân nhắc! Tấn Quốc thế lớn, không phải là Động Quốc và Thịnh Quốc có thể so được. Vi thần cho rằng, tuyệt đối không thể thực hiện quyết định này, làm bạn với Ngụy Quốc tất sẽ bị mọi người chỉ trích.

- Chẳng lẽ Thương Quốc ta bây giờ không phải vậy sao?

Sắc mặt Dương Mộc âm trầm, nói:

- Tấn Quốc hôm nay dám lấy việc cắt đứt quan hệ buôn bán để áp chế, ngày mai sẽ có thể bao vây. Thương Quốc ta tuy nhỏ, cũng không sợ nó.

- Nhưng mà…

- Hai vị đại nhân không cần lo lắng. Đơn giản là sợ Tấn Quốc làm khó dễ mà thôi, vì thế trẫm mới để cho các khanh lấy danh nghĩa thông thương đi đến bàn bạc, bí ẩn một chút, dù Tấn Quốc biết được cũng sẽ cân nhắc.

Nghe vậy, Tần Trường Phong gật gật đầu:

- Bệ hạ nói đúng, nếu như Tấn Quốc đã muốn làn khó dễ Đại Thương ta thì dù chúng ta không hướng về Ngụy Quốc, cũng sẽ bị Tấn Quốc bịa đặt ra một lý do để thảo phạt, giống như liên minh phạt Ngụy năm đó vậy.

- Đúng vậy, vẫn là Tần khanh xem hiểu.

Dương Mộc thoả mãn gật gật đầu, nói:

- Trước mắt biên cảnh phía Đông và phía Tây của Ngụy Quốc đều đã bị đại quân bao vây, nếu chúng ta muốn lén lút bàn bạc với Ngụy Quốc thì chỉ có thể đi từ Triệt Quốc, đi đường vòng qua địa bàn quản lý của thiên tử.

Nghiêm Hoa chắp tay, nói:

- Khởi bẩm Bệ hạ, vi thần còn có một chuyện muốn tấu. Mang Quốc và Chu Quốc đã bị diệt kia có một bộ phận Hoàng tộc giấu ở trong đội buôn, tiến vào cảnh nội Thương Quốc ta, không biết Bệ hạ muốn xử lý như thế nào?

- Vong quốc di tộc?

Dương Mộc sờ sờ cằm, nói:

- Sau khi Tấn Quốc chiếm lĩnh được Mang Quốc đã có hành động gì?

- Tàn sát hàng loạt dân trong thành, liên tiếp mười mấy tòa thành trì bị đồ sát, đánh cướp lương thực để trợ giúp tiền tuyến, bây giờ bên trong Mang Quốc là một mảnh đau thương. Còn Chu Quốc là do ba nước Nguyễn Quốc, Phong Quốc và Tào Quốc hợp lực tiêu diệt, tình thế phức tạp, thần tạm thời không thể kết luận.

- Vậy thì tạm thời nhận lấy bọn họ đi, nhớ chiêu đãi họ, vạn nhất tương lai có thể sẽ dùng đến.

Dương Mộc đưa ra chỉ thị, lại dặn dò:

- Sau này nếu Quân chủ hoặc là thành viên quan trọng trong Hoàng tộc vong quốc đến Thương Quốc ta, thì sẽ do Bộ Ngoại giao khoản đãi, sắp xếp nơi nghỉ dưỡng, sau này còn có thể sử dụng đến.

- Vâng!

- Bộ Ngoại giao còn có tin gì không? Ví dụ như các nước phía Nam, đội buôn chúng ta có đi hay không?

- Chuyện này… Bệ hạ, các nước phía Nam từ trước đến giờ luôn rất phức tạp, lại có một quái vật khổng lồ là Sở Quốc ở đó, nhất định sẽ không thái bình. Theo như thần biết, Ngô Quốc diệt Phong Quốc, lại diệt Âu Quốc, sau đó Ngô Sở lại bạo phát tranh chấp. Nhưng mà quân chủ hai bên đều có ý định hóa giải binh đao, hiện nay hình như là đang hoà đàm. Mà Vân Quốc ở phía Nam gần đây đang quật khởi mãnh liệt, sau khi diệt Từ Quốc đã diệt thêm Đường Quốc, trước mắt đang cùng Sở Quốc chuẩn bị công diệt Thạch Quốc.

Dương Mộc gật gật đầu, điều này cũng không kỳ lạ. Phía Nam cũng không có một đại liên minh thống nhất nào, từ trước đến nay đềy là ngoài miệng hô ứng với bá chủ Tấn Quốc. Nói tóm lại, những quân thần kia đều sống khá an nhàn, chỉ cần một số ít quốc gia có ý thức ưu hoạn, nhất định sẽ đánh vỡ cục diện này trong thời gian ngắn.

Hiện tại cách lần hội minh trước cũng chỉ có hai năm mà thôi, thật không biết sau mấy năm nữa thì tình hình các quốc gia sẽ thế nào.

Sau khi hai vị Thượng Thư xin cáo lui, Dương Mộc liền bắt đầu trở nên trầm tư.

Nội tình Thương Quốc quá mỏng, cứ việc sau ba năm trải qua một hồi cải cách nghiêng trời lệch đất, thế nhưng điều không thể hoài nghi chính là vẫn có chút gọi là vốn sinh ra đã kém cỏi.

Thiếu sót nhất, chính là thời gian.

Chẳng lẽ phải cần đến một lần kế hoạch đại nhảy vọt?

Từ trên lý thuyết mà nói, kế hoạch đại nhảy vọt là một biện pháp khả thi. Sau khi tân Trung Quốc được thành lập, chỉ là đi lệch mà thôi, có lòng thực hiện kế hoạch đại nhảy vọt, thế nhưng lại không có tâm thái của kế hoạch đại nhảy vọt.

Tâm thái rất quan trọng, đối với một quốc gia, khi chính lệnh cải cách đang thi hành thì kiêng kỵ nhất chính là quá nôn nóng.

Thương Quốc muốn trong khoảng thời gian ngắn tăng cao sức sản xuất, hiển nhiên cần phải có thao tác mạnh mẽ.

Mà thao tác mạnh mẽ này làm sao để có, chính là việc đáng để suy nghĩ.

Thời điểm chạng vạng, Dương Mộc truyện chỉ gọi Tả Thừa tướng Khổng Thượng Hiền và Hữu Thừa tướng Phạm Hoành Tể vào thương thảo một số công việc.

Hai vị Thừa tướng không hẹn mà cùng nhắc tới Bộ Khoa học kỹ thuật.

Có lẽ ở bên ngoài người khác không biết được tầm quan trọng của Bộ Khoa học kỹ thuật, thế nhưng hai vị Thừa tướng đã tận mắt nhìn thấy Thương Quốc làm sao từ một chính quyền phong bế cắt cứ lạc hậu bước lên làm một thành viên trong các nước chư hầu, một đòn tiêu diệt Động Quốc rồi làm trọng thương Thịnh Quốc, khiến cho các quốc gia phải ghé mắt.

Phía sau tất cả những thứ này, công lao hàng đầu đương nhiên là từ cải cách của Bệ hạ, nhưng cũng không thể quên tầm quan trọng của Bộ Khoa học kỹ thuật là không thể thay thế.

- Thuật nghiệp nào đều cần có chuyên môn, thần cho rằng nên phân tách Bộ Khoa học kỹ thuật ra theo chức năng, tại đó thiết lập các viện nghiên cứu, mỗi một loại phân công phụ trách riêng.

Khổng Thượng Hiền đưa ra kiến nghị.

- Đúng vậy, lão thần cũng tán thành. Giống như Bộ Giáo dục thiết lập lớp học, bên trong có các ngành học như vật lý, hóa học, toán học... Chuyên nghiên cứu tất sẽ khác, càng có lợi để phát triển.

Dương Mộc đăm chiêu, hỏi:

- Hai vị ái khanh cảm thấy, nên phân chia như thế nào cho thỏa đáng?

- Này… Thần cho rằng, nên noi theo Công Bộ, bên trong Công Bộ tạo ra đồ vật gì thì Bộ Khoa học kỹ thuật sẽ thiết lập nên viện nghiên cứu tương ứng. Ví dụ như Viện Chiến giới, Viện Sắt thép, Viện Nông sự… Mấy thứ này đều có thể phân chia ra.

- Ừm, có đạo lý! Trẫm chuẩn! Ngày mai hãy gọi Âu Dã của Bộ Khoa học kỹ thuật đến đây thương thảo việc này.

Dương Mộc vung áo bào lên, nói:

- Ngoại trừ Bộ Khoa học kỹ thuật, hai vị ái khanh còn có cao kiến gì?

Phạm Hoành Tể vuốt vuốt chòm râu, nói:

- Lão thần cho rằng, trọng điểm nằm ở chỗ quân chế.

- Ồ?

- Quân đội, vũ khí của quốc gia, mấy lần đại chiến trước của Thương Quốc ta đều là bị địch bức bách mà nghênh chiến, bởi vì quốc lực có hạn, binh đem ra cũng không nhiều. Thần cho rằng cần phải chiêu mộ một tân binh với quy mô lớn, như vậy sau này Thương Quốc ta trong vòng năm năm sẽ không phải gặp rắc rối về số lượng binh lính.


Bạn cần đăng nhập để bình luận