Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 247: Hợp Nghị

Chương 247: Hợp Nghị

=== oOo ===


Số lượng sứ thần Thịnh Quốc mới vừa đến Thương thành vào khoảng ba trăm người.

Thêm vào đoàn người Thái Tử Thịnh Quốc đến trước đó, tổng số sứ thần đạt đến hơn ngàn người.

Sau khi quân đoàn Thanh Long nghỉ ngơi và bổ sung binh sĩ xong xuôi, lập tức nhận được mệnh lệnh xuất quân lên phía bắc. Tin tức này truyền đến biên cảnh Thịnh Quốc, toàn bộ quân thần Thịnh Quốc đều triệt để rơi vào hoảng sợ.

Quân đoàn Thanh Long là cái gì?

Đó chính là quân đoàn đứng đầu trong tứ đại quân đoàn bộ binh của Thương Quốc.

Vũ khí hoàn mỹ, tướng sĩ dũng mãnh không sợ chết, chiến trận thay đổi thất thường. Từ hơn một năm trước, Thịnh Quốc cũng đã được lĩnh giáo một phen. Nếu bàn về năng lực công thành nhổ trại, Thịnh Quốc không có một nhánh quân đội nào có thể so được với họ.

Lúc này, mới vừa diệt Động Quốc không lâu, lại muốn tới tấn công Thịnh Quốc?

Hoàng Đế Thịnh Quốc Mẫn Lôi sợ hãi không yên, nhớ đến thảm trạng mà quân thần Động Quốc gặp phải trước đó, lại còn chiếc hộp bánh thịt được chế biến từ Hoàng Đế Động Quốc giống như một cơn ác mộng kinh hoàng, khiến cho vị hoàng đế này mất ngủ ba ngày liền, cả ngày hoảng sợ không chịu nổi.

Vì thế, công việc trong triều cũng đều giao hết cho Chu Lực Hành, quốc sự hầu như rơi vào đình trệ.

Gần đây, lại bởi công tác trưng binh trên quy mô lớn cùng với việc gia tăng thuế, phản ứng trong dân gian cũng rất nguy cấp, các nơi đều có dân chạy loạn, trộm cướp, giặc cỏ, tiếng oán than của dân chúng dậy đất.

Nếu chỉ vẻn vẹn như vậy thì cũng thôi, then chốt là ở vùng biên cảnh, đại quân của Đặng Chi cũng vô cùng mệt mỏi.

Là thống soái của một quân, vốn năm mươi vạn đại quân chuẩn bị xuôi nam chinh phạt, nhưng bây giờ biến thành quân đội dùng để bố trí phòng ngự, suốt ngày đều trong tình thế đề phòng kỵ binh địch tập kích, hối hả chạy khắp các nơi, tăng binh trợ giúp những thành trì phát ra lời cầu viện kia.

Thế nhưng, kết quả cũng không vừa ý người. Đường biên giới hai nước quá dài, mặc dù là năm mươi vạn đại quân cũng không thể luôn cố định canh giữ ở một chỗ, nhưng luôn có những nơi không được quan tâm, một khi tòa thành trì nào đó bị quân Thương bao vây, vậy cũng không có khả năng tiếp tục cứu về được.

Hầu như cứ sau mười ngày, thì có một toà biên thành bị vây công. Càng tiến vào sâu trong nội địa Thịnh Quốc, thành trì càng thấp bé, khả năng phòng ngự cũng càng yếu kém, trong thời gian ngắn căn bản không có cách nào bố trí phòng ngự, chỉ có thể trơ mắt nhìn quân đội Thương Quốc tiến lên với tốc độ càng lúc càng nhanh, gần như muốn uy hiếp đến Hoàng Thành.

Cứ như vậy, nghe nói quân đoàn Thanh Long mới diệt Động Quốc không lâu lại sắp bắt đầu tham chiến, Thịnh Quốc há có thể không hoảng hốt?

Một mặt, Thịnh Quốc phái ra sứ thần đi tới Tấn Quốc thỉnh cầu trợ giúp, hi vọng dẫn ngoại lực về để đối kháng với Thương Quốc.

Một mặt, Thịnh Quốc cũng phái ra sứ giả, đi tới Thương Quốc nghị hòa.

Một vài ngày sau, bọn họ được dẫn vào Hoàng cung, tham dự một hồi yến hội long trọng. Sứ thần Thịnh Quốc đều có chút choáng váng, không biết trong hồ lô của Hoàng Đế Thương Quốc có cái gì.

Có điều, màn biểu diễn của những vũ nữ kia thực sự rất hấp dẫn.

Ở bên cạnh, mấy người vô tình hay cố ý nói nhỏ một câu, nói những vũ nữ kia trước đây chính là Quý phụ và Phi tần của Động Quốc.

Lần này, trực tiếp làm cho đám sứ thần Thịnh Quốc câm như hến.

Rất rõ ràng, Thương Quốc đang muốn cho người ta một lần hạ mã uy, mục đích là cảnh cáo một đám sứ thần ngồi ở đây.

- Ngày xưa, Thái Tử Động Quốc hưng binh tấn công Đại Thương ta, sau khi thất thế cũng mưu toan nghị hòa, bị Thương Quốc ta bắt lại, sau đó tuyên xử hình phạt lăng trì. Không biết Thái Tử quý quốc có tâm noi theo như vậy không?

Dương Mộc nhìn về phía Thái Tử Thịnh Quốc, cất tiếng hỏi.

- Không dám, không dám! Ngoại thần chỉ đến vì cầu hoà, thực tâm thành ý, mong rằng Bệ hạ minh giám.

Thái Tử Thịnh Quốc Mẫn Thiện Nghị sợ hết hồn, lập tức vội vàng lắc đầu xua tay.

Ngày đó, Thái Tử Động Quốc Cơ Hạo Không sống sờ sờ bị lăng trì, cho đến tận bây giờ hắn chỉ cần vừa nhắm mắt, còn như thấy rõ ràng trước mắt. Bây giờ vừa nghe hỏi chính mình có loại suy nghĩ giống Thái Tử Động Quốc, nhất thời hãi hùng khiếp vía.

Tiếp đó, sau khi bị các triều thần xung quanh luân phiên nhục nhã, sứ thần Thịnh Quốc hầu như muốn vùi đầu vào phía dưới bàn. Trong đó không thiếu có những người không chịu nổi bị làm nhục, nhưng nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, đều nuốt giận vào bụng, không dám phản kháng.

Điều này làm cho Thượng thư Bộ Ngoại giao Nghiêm Hoa có chút khổ não. Trước bữa tiệc rượu, Bệ hạ yêu cầu phải nhìn thấy đổ máu, phải đoạn mất tâm lý may mắn của những sứ thần này. Thế nhưng mắt thấy tiệc rượu chuẩn bị sắp kết thúc, từng người từng người trong đám sứ thần này lại ngoan ngoãn giống như cháu trai vậy, không dám to tiếng một lời, cử chỉ chừng mực lễ độ, căn bản không cho người ta bất cứ cơ hội nào để bắt lỗi.

Lén lút nhìn Hoàng Đế Bệ hạ một chút, phát hiện Bệ hạ đang mải thưởng thức vũ cơ, trong lòng hắn càng thêm lo lắng.

Chút chuyện này cũng không thể làm xong, trong lòng Bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào?

Đây không phải chứng minh sự bất lực của mình hay sao!

Trầm tư một lúc lâu, mắt thấy điệu múa cuối cùng đã sắp kết thúc, Nghiêm Hoa nhanh trí, lập tức nghĩ ra được một ý tưởng,

- Ôi!!!

Chỉ nghe một tiếng thét kinh hãi, Nghiêm Hoa vừa định đứng lên thì người ngửa ra sau rồi ngã ra phía ngoài, cả người giống như một con rùa đen lớn, tay chân vung vẩy, khiến cho người ta không nhịn được phải phì cười.

Càng buồn cười chính là, có một chén nước trà dội xuống từ trên đỉnh đầu, vài miếng lá trà trực tiếp cắm ở trong lỗ mũi của hắn, nhìn qua giống như một tên hề.

Bốn phía xung quanh, tất cả mấy vị đại thần đều nở nụ cười, tình cảnh này thực sự quá buồn cười rồi. Đường đường là Thượng Thư Bộ Ngoại giao, ở trong một buổi tiệc cung đình lại gây ra hành động xấu hổ lớn như vậy, khiến người ta không nhịn được cười.

- Lớn mật! Một ngoại thần ngoại giao cũng dám coi rẻ bản quan!

Đúng lúc mọi người bộc phát tiếng cười, Nghiêm Hoa lập tức ngồi dậy, chỉ vào một sứ thần Thịnh Quốc phía đối diện, trợn mắt nhìn chằm chằm.

Vừa vặn, trên gương mặt một người trong số sứ thần Thịnh Quốc có ý cười nhẹ nhàng, nhưng so với chúng thần Thương Quốc thì hầu như không tính là cười, còn đang cố gắng nhịn xuống.

Bị quát lớn, sứ thần Thịnh Quốc ngẩn người ngạc nhiên, lập tức sắc mặt trắng xanh.

Ô, làm sao liên lụy đến ta cơ chứ?

Lần này, nếu như hoà đàm thất bại, chẳng phải là tội lỗi sẽ đổ trên đầu ta sao?

Nghiêm Hoa quát mắng một câu, vốn là để dọa sợ tên sứ thần Thịnh Quốc kia. Trong lòng hắn lóe lên hàng trăm hàng vạn loại kết quả, nên nghĩ đến hay không nên nghĩ đến, tất cả đều hiện lên ở trong lòng.

Bên cạnh, Thái Tử Thịnh Quốc đang chờ đợi cũng kinh hoảng không ngớt, vội vã bồi tội.

- Hừ! Vốn tưởng rằng các ngươi mang theo thiện ý mà đến, quân thần Thương Quốc ta cũng có lòng hoà đàm, còn tốt bụng thiết yến khoản đãi, nhưng không ngờ còn bị cười nhạo, các ngươi như thế mà là chân tâm thực lòng à!

Nghiêm Hoa nói với giọng nghĩa chính ngôn từ, chỉ vào một đám sứ thần Thịnh Quốc mắng to.

- Đại nhân bớt giận, đại nhân bớt giận! Ngoại thần quả thực không có ý như vậy, kính xin đại nhân khoan dung!

Thái Tử Thịnh Quốc Mẫn Thiện Nghị vội vã đứng lên, ôm quyền cung kính cầu khẩn.

- Hừ, cử chỉ vô tâm! Từ đó có thể nhìn thấy rõ nội tâm của các ngươi, chẳng phải là rất không tôn trọng đối với Thương Quốc ta sao!

Nghiêm Hoa nắm lý không tha người.

Trong lòng Mẫn Thiện Nghị không ngừng kêu khổ, chuyện này thật đúng là oan uổng. Từ trước lúc vào cung, mọi người đều thương lượng với nhau tốt rồi, bất luận quân thần Thương Quốc làm nhục thế nào, mọi người đều không thể phản kích, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng. Đã làm ra được hành vi thấp kém đến như vậy, làm sao có thể nói là không tôn trọng Thương Quốc được chứ?

Thái tử một quốc gia, cúi đầu xin lỗi với một thần tử ngoại bang, còn chưa đủ thành ý sao?

Ngay cả cười cũng không phải là nguyên nhân do chúng ta, mà là hành động của đại nhân ngươi quá mức buồn cười. Những thần tử Thương Quốc đó, kẻ cười đến mức rượu trong miệng còn phun ra ngoài, ngươi làm sao không truy cứu đi?

Nhìn thấy việc buồn cười, con người chỉ phản ứng theo bản năng, vậy là có lỗi sao?

Nghĩ tới đây, Mẫn Thiện Nghị dùng khóe mắt lén lút liếc nhìn Dương Mộc ngồi trên long ỷ, phát hiện vị Hoàng Đế Thương Quốc kia, lúc này như cười như không nhìn về phía bên này, trong lòng nhất thời trở nên lo lắng,

Chẳng lẽ, chuyện này chỉ là một cái cớ?


Bạn cần đăng nhập để bình luận