Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 253: Thế Cuộc Quỷ Quyệt

Chương 253: Thế Cuộc Quỷ Quyệt

=== oOo ===


Chém giết là một việc dùng chân tay, một ngày ba bữa ăn là yêu cầu thấp nhất rồi.

Thường thường, một hồi chiến sự vượt qua nửa ngày, các tướng sĩ phải vừa đói bụng vừa chém giết lẫn nhau, một hồi chiến sự ba ngày ba đêm, song phương đường đường chính chính chém giết trực diện, đến cuối cùng có thể phân định thắng thua, đơn giản chính là sĩ khí và thể lực.

Lúc trước, Trần Hữu thưởng thức qua một bát mì ăn liền, cũng ăn qua một ít bánh bích quy nén.

Thứ này có mùi vị không giống với mì phở lắm, nhưng có điều cũng mang lại một phen tư vị đặc biệt, vẫn tính là ăn ngon miệng.

Sau khi Bộ Công thương đem mặt hàng này mở bán, cũng nhận được các đội buôn ưa chuộng. Trên đường buôn lặn lội xa xôi, nếu có thể mang theo tới mấy hòm bánh bích quy nén hoặc là mì ăn liền, như thế sẽ có thể miễn đi rất nhiều gánh nặng không cần thiết, cũng không cần lo lắng phải chịu đói.

Bởi vậy, mặt hàng này cũng được truyền đến tai nhiều quốc gia khác nhau, hầu như đều không ngoại lệ, hai loại hàng hóa này đều được quân đội các quốc gia coi trọng, nhanh chóng yêu cầu đặt mua.

Điều duy nhất đáng tiếc chính là bị giới hạn ở kỹ thuật sản xuất, mì ăn liền và bánh bích quy nén cũng không thể bảo tồn quá lâu, dù dùng vôi sống để tránh khỏi bị ẩm, cũng chỉ giữ được tầm một năm sử dụng, mà lại không thể lưu trữ với quy mô lớn, vì thế các quốc gia chọn mua một cách khá tính toán.

Dù vậy, cũng giúp Thương Quốc tăng thêm một khoản thu rất khách quan, giá cả bột mì tiểu mạch ăn theo tiếng nâng lên, thu nhập của dân chúng Thương Quốc cũng nâng lên theo.

Dựa theo hiện tại thì thấy, Kỳ Lân Quân đã được trang bị hoàn toàn đầy đủ, hầu như mỗi một binh sĩ đều mang theo bên người một túi bánh bích quy nén to.

Trong nháy mắt, đã trải qua năm năm.

Thương Quốc dựa vào những thành tựu làm cả thế gian phải chú ý, cùng với các loại mặt hàng khác nhau, đã trở thành một quốc gia khiến các nước đều không thể coi thường. Cùng với đó là ngoại giao không ngừng mở rộng, đến ngay cả Tấn Quốc cũng thả xuống tư thái kiêu ngạo, tìm đến mua vũ khí trang bị tiên tiến và bánh bích quy nén.

Dương Mộc rất không khách khí từ chối thẳng thừng.

Không ngoài lí do gì khác, Thương Quốc quật khởi, tất nhiên sẽ gặp phải một đám ác lang nhòm ngó.

Ví dụ như Tấn Quốc và Sở Quốc, bọn họ và một vài quốc gia khác đều lén lút phái ra sứ thần, bàn bạc về việc chuyển nhượng kỹ thuật.

Nhưng không ngoại lệ, tất cả đều thất bại.

Cũng bởi vậy, quan hệ giữa ba nước Thương Quốc, Tấn Quốc và Sở Quốc không được hài hòa, hình thành một hiện tượng rất đặc biệt. Vấn đề chính trị là chính trị, thương mại là thương mại, triều đình không trao đổi nhiều, thế nhưng hoạt động giao lưu buôn bán trong dân gian vẫn diễn ra rất thường xuyên và chặt chẽ.

Ngoài ra, còn có một điểm mà rất nhiều người đều không nghĩ tới, đó là nhân tài giao lưu lẫn nhau.

Nói chuẩn xác, chính là nước khác thu hút nhân tài từ Thương Quốc.

Cũng không phải là Thương Quốc có chế độ đãi ngộ nhân tài không được, thực tế là các nước khác đã bỏ ra giá cao nhằm lôi kéo những nhân tài được bồi dưỡng từ Thương Quốc.

Bốn năm qua, Thương Quốc đã xây dựng được một bộ hệ thống giáo dục hoàn chỉnh, sắp tới từ trong ba mươi triệu dân chúng, ngoại trừ lão nhân và trẻ nhỏ, hầu như mỗi người đều sẽ biết chữ, thanh thiếu niên từ mười sáu tuổi trở xuống tiến vào lớp học của hương trấn đạt đến sáu thành, mười sáu tuổi trở lên và bốn mươi tuổi trở xuống, cũng đạt đến khoảng ba phần mười.

Không quá khi nói rằng, bây giờ số nhân khẩu biết chữ của Thương Quốc đã tương đương với tất cả các nước cộng lại.

Bàn về nhân tài, các nước gộp lại cũng kém quá xa.

Những người này không giống với nhân tài các nước khác, đa số bọn họ có xuất thân bần hàn, trải qua cuộc sống khó khăn, cũng càng có thể chăm chỉ khắc khổ. Vì vậy, những người trải qua trường học cũng đã vô cùng ưu tú, đáng giá để các quốc gia dùng giá cao lôi kéo.

Trong một cánh rừng lớn thì loại chim nào cũng đều có cả, đương nhiên không thiếu có một số người vì tiền tài, vì chức vị mà bỏ sang các quốc gia khác.

Có điều, tuyệt đại đa số vẫn mang trong mình lòng yêu nước, từng bước đọc sách học tập, tham gia cuộc thi, sau đó tiếp nhận phân phối, tiến vào mỗi cái thị trấn và mười hai bộ. Nhóm học sinh đầu tiên đã có rất nhiều người làm đến chức Huyện lệnh.

Huyện lệnh, tức là quan chính thất phẩm.

Ngay từ một năm trước, để thiết lập trật tự cho chốn quan trường, Thương Quốc đã ban hành tái cơ cấu, định cho tất cả mọi chức quan một cấp bậc, thực hành chế độ cửu phẩm mười tám cấp. Trong đó quy định Vương tước là chính nhất phẩm, hai vị Thừa Tướng cũng là chính nhất phẩm, năm vị Đại Nguyên soái của năm đại quân đoàn là từ nhất phẩm, Thượng Thư lục bộ là nhị phẩm, Thị Lang là chính tam phẩm.

Cứ thế mà suy ra, mãi cho đến Huyện lệnh, vừa vặn là chính thất phẩm.

Vì thế, trong hai năm qua, Động Quốc trước kia đã sớm bị đồng hóa, hầu hết các quan phủ cũng là người trải qua một số lớp học, sự gắn kết của toàn bộ Thương Quốc cũng xếp hàng đầu, không nước nào sánh kịp.

Những biến hóa này tất nhiên sẽ bị một số quốc gia noi theo học tập.

Theo như Dương Mộc biết thì có Nguyễn Quốc và Vân Quốc, cũng đều bắt đầu thử nghiệm theo chế độ này ở trong nước, xây dựng lên rất nhiều lớp học như vậy.

Cho tới giờ, hiệu quả cũng chưa thấy rõ ràng.

- Hiện giờ Thương Quốc ta liệu có năng lực đối đầu với Tấn Quốc không?

Ngày hôm đó, Dương Mộc triệu tập hai vị Thừa Tướng Khổng Thượng Hiền và Phạm Hoành Tể, trực tiếp thảo luận về vấn đề này.

- Điều này!

Hai vị Thừa Tướng nhìn nhau, chần chờ,

- Xin hỏi Bệ hạ, đây là chuẩn bị đối đầu với Tấn Quốc sao?

Khổng Thượng Hiền hỏi.

Dương Mộc lắc đầu một cái:

- Ái khanh suy nghĩ nhiều rồi! Thương Quốc ta tất nhiên không thể làm chuyện ngu xuẩn như thế, chỉ cần Tấn Quốc không xâm chiếmThương Quốc ta, có thể không chiến thì tận lực không chiến. Nhưng một năm vừa qua, Tấn Quốc vẫn ở nâng đỡ Thịnh Quốc trong bóng tối, thực sự khiến người ta không thích.

Khổng Thượng Hiền nở nụ cười, chắp tay nói:

- Thì ra bệ hạ hỏi là vì vậy, đúng là thần lo xa rồi! Có điều, cân nhắc của Bệ hạ cũng có đạo lý. Bây giờ Thương Quốc ta cũng coi như là mang giáp trăm vạn, ngũ đại quân đoàn đều có hai mươi vạn đại quân, nếu như muốn thì chỉ cần xua binh lên phía Bắc, một trận chiến là tiêu diệt hoàn toàn Thịnh quốc. Thế nhưng, nếu muốn cùng tranh đấu với Tấn Quốc, đó là chuyện rất khó khăn.

- Tại sao? Thương Quốc ta không cách nào ngang hàng với Tấn Quốc ư?

- Không không, Bệ hạ hiểu lầm ý tứ của thần rồi. Mọi người đều biết, năm ngoái sau khi làm cho Ngụy Quốc phải dời đô, Ngụy Quốc liền quay sang cầu viện xung quanh, cuối cùng đạt được hiệp định đình chiến với Nguyễn Quốc. Tuy rằng đã mất rất nhiều địa bàn, thế nhưng vẫn kết thành đồng minh, tạm thời ổn định tình thế, các nước còn lại cũng đang đứng yên theo dõi diễn biến. Trước mắt cuộc chiến phạt Ngụy cơ bản đã kết thúc, động tác kế tiếp của Tấn Quốc còn không biết sẽ làm sao.

- Đúng vậy!

Dương Mộc cảm thán. Đúng là bách túc chi trùng tử nhi bất cương (Chú thích: Côn trùng trăm chân, đến chết vẫn còn giãy dụa), Ngụy Quốc đang rơi vào tình huống như thế. Nguyễn Quốc sợ sau khi Ngụy Quốc bị diệt, phe mình lâm vào tình huống thực lực tổn thất lớn lại phải bạo phát đại chiến với Tấn Quốc, Ngụy Quốc cũng nhân dịp đó ổn định dần thế cuộc bản thân, vì thế dẫn đến việc hai bên vốn là kẻ địch, dứt khoát lựa chọn chấm dứt chiến tranh rồi kết thành đồng minh.

Điều này làm cho thế cuộc đang dần trong sáng, lại trở nên càng thêm phong vân khó lường.

Có thể nói, toàn bộ các nước trong Vương Triều Đại Lễ đều đang nhìn chằm chằm vào động thái của Tấn Quốc, xem tiếp đó nó sẽ có hành động gì.

Từ trước mắt mà xem xét, dường như khả năng phát động mấy triệu binh lực tiến công Thương Quốc là không lớn.

- Hai vị ái khanh cho rằng, Thương Quốc ta nếu như thật sự giao chiến cùng Tấn Quốc, có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?

Dương Mộc hỏi.

- Về điều này thần cho rằng, nếu như là năm nay giao chiến, Thương Quốc ta có thể tử thủ quốc nội, hoàn toàn không thành vấn đề. Thế nhưng, nếu như lại qua một hai năm nữa, song phương sẽ xuất hiện tình huống có thắng bại, hoặc là Thương Quốc ta bị mấy triệu quân Tấn đánh bại, hoặc là tử thủ.

- Nói cách khác, Thương Quốc ta hầu như không có khả năng thắng lợi đúng không?

- Dựa vào tình hình hiện tại thì là như vậy. Thương Quốc mở rộng quân đội đến trăm vạn, đã đạt đến cực hạn, nếu tiêu hao lâu dài, chúng ta cũng không chiếm cứ được bao nhiêu ưu thế. Mà Tấn Quốc chính là bá chủ, tất nhiên sẽ không giống như Động Quốc, nóng lòng quyết chiến với Thương Quốc ta, vì vậy song phương tất nhiên sẽ lâm vào thế giằng co, hậu cần bên Thương Quốc sợ là không cách nào theo kịp.


Bạn cần đăng nhập để bình luận