Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 256: Cẩm Y Vệ Can Thiệp

Chương 256: Cẩm Y Vệ Can Thiệp

=== oOo ===


Nghe mấy vị sư muội ồn ào nghĩ kế, Nhị Sư tỷ thấy vậy cũng do dự.

Biện pháp, phải thử mới biết được. Mặc dù có vô căn cứ, nhưng cũng phải thử một lần mới được.

Vậy rốt cuộc nên thử cách nào trước đây?

Nếu như phân tích rõ từng cái từng cái, như vậy đáp án là một cái cũng không được.

Đây là chỗ bất đắc dĩ nhất! Mọi người lần đầu tiên xuống núi, dọc theo quãng đường đều sốt ruột chạy nhanh, tuy nói có hiệu quả tôi luyện, nhưng dù sao ở đạo lí đối nhân xử thế còn không được đầy đủ. Lúc ở trên núi sư phụ có dạy qua một số thứ, cũng đều là một ít giáo điều, ví dụ như không được tùy ý trò chuyện với nam tử xa lạ... Có điều những thứ này đều là vật chết, không nhất định có thể thực hành.

- Ta quyết định, đêm nay chúng ta phân làm ba nhóm, đồng thời lén lút tiến vào Hoàng cung.

Nhị Sư tỷ trầm ngâm một lúc, hạ quyết tâm nói.

Mấy nữ tử kia thoáng thay đổi sắc mặt, nhưng cũng không phản đối.

Bởi vì các nàng vốn dĩ cũng muốn như vậy. Bằng vào võ công cảnh giới Thuế phàm của mọi người, còn sợ không tiến vào được Hoàng cung sao?

Nhìn vào bức tường của Hoàng cung này mà so sánh, thì có rất nhiều tường thành của thành trì khác cao hơn nó nhiều, chắc cũng không có độ khó gì hơn chứ. Một quốc gia nhỏ mà thôi, chẳng lẽ còn có cao thủ ẩn mình hay sao?

Chỉ cần không đánh rắn động cỏ rồi bị cấm vệ vây công, chắc là sẽ không có chuyện gì.

Ăn nhịp với nhau, sáu vị nữ tử chia làm ba đội, chờ đợi màn đêm buông xuống.

Vì sớm quen thuộc hoàn cảnh, cũng vì không muốn lôi kéo sự chú ý của người khác, Nhị Sư tỷ mang theo mọi người đi vòng quanh tường Hoàng cung, đi dạo quanh quẩn ở khu vực vắng người qua lại, quan sát xem buổi tối nên đột nhập từ chỗ nào là tốt nhất.

- Ha ha, thực sự là vừa tức vừa buồn cười.

Ở một chỗ trên lầu cao bên ngoài Hoàng cung, một thiếu niên mặc trang phục Cẩm Y Vệ, eo giắt đoản đao, nhìn hành vi đám nữ tử này mà cười ra tiếng.

Bên cạnh hắn có mười mấy tên thủ hạ đang đứng, ăn mặc chỉnh tề, bên hông đeo lệnh bài bằng đồng.

Cẩm Y Vệ

- Đại Thống lĩnh, chính là những cô gái này. Các huynh đệ đã đi theo hơn nửa ngày, bọn họ đi qua huyện nha, cũng đi qua trụ sở của Bộ Ngoại giao ở trong thành, mục đích là muốn đi vào Hoàng cung.

- Tiến cung? Tiến vào Hoàng cung dễ dàng như vậy sao?

Thiếu niên khẽ mỉm cười. Hoàng cung Thương Quốc nhìn như đơn giản bình thường, thế nhưng có Nội thị giám và Cẩm Y Vệ bảo vệ cẩn trọng trong bóng tối, hơn nữa Cấm Vệ Quân canh phòng cũng đều được học võ công, mạnh hơn rất nhiều so với tinh binh trên chiến trường, có thể nói là một con ruồi cũng sẽ bị nhìn chằm chằm, khó thể trốn qua.

Đám nữ tử này cầm theo kiếm trong tay, đi lại vững vàng, tuy nói vừa nhìn là biết có công phu trong người, thế nhưng muốn thành công lẻn vào bên trong Hoàng cung, vẫn là chuyện không thể nào.

- Đại Thống lĩnh, vậy chúng ta có muốn… hay không?

Thiếu niên nghe vậy, khẽ mỉm cười, nói:

- Không cần, cứ để cho các nàng dằn vặt đi thôi.

- Nhưng nếu nàng tiến cung, đến gần Hoàng Đế Bệ hạ, vậy chúng ta? Đại thống lĩnh, chỉ sợ vạn nhất đây!!?

Thuộc hạ khuyên nhủ.

- Không có vấn đề gì! Đừng lo, ta tự có chừng mực.

Thiếu niên khoát tay áo một cái.

Trên thực tế, hắn thật sự là có chừng mực.

Lo lắng các nàng lẻn vào Hoàng cung, là vì sợ đến gần Hoàng Đế Bệ hạ?

Có thể sao?

Cứ coi như các nàng thông qua vòng ngoài của Hoàng cung, nhưng muốn tiến vào đến cung vua và hậu cung, vậy thì hầu như là chuyện không thể. Có hai cao thủ cảnh giới Thuế Phàm là Thẩm An và Cơ Linh Nhi thủ hộ bên cạnh Hoàng Đế Bệ hạ, người tầm thường làm sao có khả năng tiếp cận đến gần chứ?

Đặc biệt hậu cung, là một người đã bị tịnh thân, hắn cũng từng đi theo bên người Hoàng Đế Bệ hạ vào trong. Nói như vậy, từ năm trước trở lại đây Hoàng đế Bệ hạ thường đi tới cung của Diệu Hi nương nương nhiều hơn một chút, nhưng mà Diệu Hi nương nương là cao thủ cấp bậc gì?

Lúc trước ở ngoài thành, hắn đã từng tận mắt nhìn thấy Diệu Hi nương nương thi triển thân thủ, chỉ xoạt xoạt xoạt mấy lần, mười mấy người bịt mặt mang theo vũ khí bên người đã lập tức lăn ra chết rồi.

Mà mới năm trước, trong trận chiến với Động Quốc, Diệu Hi nương nương một mình giết vào trong thành địch, lấy xuống thủ cấp chủ soái Lý Hạ phía quân địch, đến nay còn bị người ta truyền miệng say sưa.

Chưa kể đến, bên trong hậu cung còn một Hoàng Hậu nương nương đã dạy võ công cho hắn.

Hắn dám cam đoan, buổi tối hôm nay đám nữ tử này nếu dám đến gần Hoàng Đế Bệ hạ, nhất định là một đi không trở lại.

Đương nhiên, điều này cũng chỉ vẻn vẹn là một giả thiết. Chính như việc thuộc hạ bên cạnh lo lắng vậy, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

An toàn bên trong Hoàng cung không cho phép nửa điểm qua loa, tất cả những nhân tố khả nghi đều cần phải lập tức bài trừ.

Vấn đề ở chỗ, những cô gái này căn bản không phải nhân vật nguy hiểm gì cả.

Căn cứ theo Cẩm Y Vệ bẩm báo, đám nữ tử này cũng không có ác ý gì, từ lúc vừa mới bắt đầu chính là nghĩ thông suốt theo con đường chính quy tiến vào Hoàng cung, chỉ là sau đó bị từ chối liên tục, mới có dự định lẻn vào Hoàng cung.

Đặc biệt, có một manh mối để hắn bỏ đi sự lo lắng.

Cẩm Y Vệ được phái ra, đều không ngoại lệ nói ra một đặc điểm, khi những cô gái này bước đi, có một trận âm thanh linh đang nhẹ nhàng.

Lúc ban đầu hắn cũng không chú ý đến điểm này, vừa nãy khi nhìn trang phục của các nàng thì lập tức đã hiểu ra.

Hắn nhớ tới lúc trước khi ở ngoài thành, khoảnh khắc được Diệu Hi nương nương cứu, trên người Diệu Hi nương nương cũng có linh đang, phát ra âm thanh chuông bạc lanh lảnh. Mà khoảng thời gian Hoàng hậu nương nương dạy hắn võ công, tương tự cũng có một chuỗi tiếng chuông lanh lảnh.

Khi đó hắn mới biết, Diệu Hi nương nương và Hoàng hậu nương nương vốn là người quen cũ trước đây.

Như vậy, những nữ tử mặc y phục trắng như tuyết này, tương tự cũng biết võ công, vậy thì các nàng là người có quan hệ thế nào với nương nương?

Đồng môn sao?

Chính là bởi vì những suy đoán đó, nên hắn cũng không để thuộc hạ bày ra thiên la địa võng đi bắt giết đám nữ nhân này. Hành vi không phân tốt xấu như vậy, vạn nhất xảy ra điều gì sơ xuất, vậy thì thật đúng là phạm tội lớn rồi.

Nghĩ tới đây, hắn đi xuống dưới lầu.

Tới gần chạng vạng, trên đường phố người đi lại vắng vẻ dần, đặc biệt là bên ngoài Hoàng cung. Căn cứ theo thông lệ, vừa đến giờ lên đèn, sẽ không cho phép người đi đường du đãng.

Một đám nữ tử hiển nhiên cũng nhận ra được điểm này. Vì không để cho người khác chú ý, sắc trời tối sầm liền rảo bước trở về đường cái trong thành, tiến vào một khách sạn rồi thuê một gian phòng lớn.

Trong lòng vị chưởng quỹ cũng hơi nghi hoặc. Hiện tại đám thương nhân vì đường xa mà ở lại qua đêm trong thành, bình thường khách sạn đều sẽ bố trí một số gian phòng lớn hơn một chút, thế nhưng cũng chỉ vẻn vẹn đủ cho bốn người ở lại mà thôi. Sáu vị nữ tử xinh đẹp ăn mặc gọn gàng này cũng không phải không trả nổi tiền, lại không mang theo hàng hóa đặc biệt đáng giá gì, nhưng chỉ thuê một gian phòng, thực sự là quá kỳ quái.

Màn đêm buông xuống, các phố chợ trong thành bắt đầu đóng cửa, tiếng kẻng vang lên, bắt đầu thực hành lệnh giới nghiêm.

Chưa tới canh ba, toàn bộ sáu vị nữ tử đã chuẩn bị kỹ càng, từng người giống như tinh linh trong đêm tối. Nếu không phải y phục sáng loáng, thật sự có thể so với một đám cao thủ tiềm hành.

- Hành động!

Nhị Sư tỷ quát nhẹ một tiếng, sáu người phân biệt bắt đầu hành động.

Tiếp đó, bỗng vang lên một loạt âm thanh huyên náo.

- Sư tỷ.

- Sư tỷ, bên kia xuất hiện rất nhiều quan binh.

Mấy vị nữ tử tất cả đều lui trở về, một lần nữa tụ lại ở bên cạnh Nhị Sư tỷ.

Ngày tuyết lớn, buổi tối cũng không phải là bầu trời đen kịt, cho dù đến buổi tối, nhìn cẩn thận cũng có thể trông xa hơn một dặm.

Ở một chỗ cách khách sạn không xa, một đám quan binh đứng ở trong tuyết, chỉ thấy có mấy người trong số đó đang đi về phía này.

Trong lòng Nhị Sư tỷ rùng mình, bị phát hiện?


Bạn cần đăng nhập để bình luận