Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 258: Cuộn Thư

Chương 258: Cuộn Thư

=== oOo ===


Nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc tự tại của sáu vị sư muội, trong lòng Hoàng Hậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều.

Nàng ở trong cung đã năm năm, trong năm năm này, chỉ trong thời gian tế điển hiến tù binh nàng mới hộ giá Dương Mộc đi ra ngoài một lần, thời gian còn lại cơ bản đều yên ổn ở trong hậu cung, thỉnh thoảng ra ngoài đình gặp Dương Mộc một chút, hỏi han ân cần, hoặc là đưa đến một ít canh tẩm bổ do chính mình nấu.

Có thể nói, đám sư muội này tương đương với người nhà mẹ đẻ của nàng đến thăm, vừa tiến vào trong cung đã làm cho nàng cảm giác được sự an lòng, ấm áp, giải tỏa bớt nỗi nhớ nhà nhiều năm.

- Sư tỷ, lúc trước sao tỷ lại xuống núi vậy?

Một tiểu sư muội lên tiếng hỏi.

- Hả, các muội không biết?

Hoàng Hậu ngạc nhiên, bỗng như là nhớ ra cái gì đó, thử dò xét nói:

- Các sư thúc đều không nói gì với các muội sao?

- Sư phụ không nói, chúng ta cầu thế nào cũng đều vô dụng.

Tiểu sư muội nói, đặt quả lê trong tay xuống, lẳng lặng nhìn Hoàng Hậu.

Năm vị sư muội còn lại cũng đều dừng động tác trong tay lại, đưa mắt nhìn sang đây, tựa hồ là đang đợi đáp án.

Hoàng Hậu ngây người, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, có chút không biết làm sao.

Hóa ra, các sư thúc sư bá đều không công khai chuyện này ra ngoài sao?

Hay là bởi vì, các nàng vẫn tin tưởng, sư phụ không phải do ta giết?

Hoàng Hậu có chút hồn bay phách lạc, trong đầu chậm rãi hiện ra tình cảnh ngày hôm đó.

Thời gian đó, nàng vẫn hỏi dò sư phụ, khi nàng còn bé đã xảy ra chuyện gì để dẫn đến một hồi cung biến kia. Rồi đến một buổi tối nào đó, sư phụ đã đầu hàng trước sự bướng bỉnh của nàng, đem nguyên nhân và quá trình chính biến trong cung đình trước đó nói hết cho nàng.

Biết được tất cả, nàng quyết định muốn xuống núi, nhưng bị sư phụ phản đối kịch liệt, nếu không nghe thì nàng phải tự phế bỏ võ công.

Nhưng mà, nàng biết bên cạnh kẻ thù của mình có cao thủ như mây, còn đang lo tu vi quá thấp, làm sao sẽ tự phế võ công chứ?

Từ nhỏ được sư phụ nuôi nấng lớn lên, trong tình cảm thầy trò còn lẫn cả tình cảm mẹ con, vì thế sau khi trải qua một phen bướng bỉnh, liền sống chết mặc bay, nàng khóc lóc chạy ra khỏi động phủ.

Ở bên ngoài ngẩn ngơ ổn định lại tâm trạng, buổi tối lúc nàng trở về động phủ thì đã thấy sư phụ nằm ở cửa động, phần bụng bị một cây chủy thủ đâm vào.

Trùng hợp chính là, cái cây chủy thủ kia là đồ vật nàng yêu thích nhất từ trước tới nay, khi nàng lên núi, chính sư phụ đã trao tặng cho nàng.

Nàng khóc lóc nhào tới, dùng sức lay sư phụ.

Cũng không biết qua bao lâu, sư thúc và các sư bá đều đến đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn nàng.

Mặc kệ việc nàng đã kể rõ ràng mọi chuyện từ đầu đến cuối, thế nhưng có ai lại tin tưởng một người từng xảy ra cãi vã với sư phụ vào buổi sáng chứ?

Trong lúc cãi vã, nhất thời trở nên kích động rồi lỡ tay đâm lén sư phụ, đây là một suy đoán vô cùng hợp lý.

Tựa hồ chứng cứ rất rõ ràng, nàng chính là hung thủ giết người.

Sau đó, nàng hồn bay phách lạc bị giam vào Tư Quá Nhai, chờ đợi các sư thúc và sư bá trừng phạt.

Có điều, nàng càng nghĩ càng không đúng, cảm thấy trong chuyện này tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ, dường như tất cả đều quá trùng hợp.

Quá trùng hợp!

Đầu tiên, trùng hợp việc sư phụ đã to tiếng cãi vã với mình, vì thế không ai hoài nghi sư phụ bị chết bởi tay người khác.

Thứ hai, chính mình vẫn ở cách động phủ không quá xa, nếu như bạo phát đại chiến thì nhất định sẽ có động tĩnh rất lớn, nàng không có lý do gì không nghe thấy được.

Sau đó, cũng là điểm quan trọng nhất, hung thủ xuống tay vì sao phải dùng đến thanh chủy thủ của nàng chứ? Chẳng lẽ bản thân không có binh khí sao?

Sau khi tỉnh táo lại, nàng lập tức phán đoán ra, đây là một lần ám sát có dự mưu từ trước, hung thủ sát hại sư phụ trong tình huống không có sự phòng bị, nhiều nhất là dùng đến ba chiêu nhớp nhoáng đã đâm chủy thủ vào trái tim sư phụ. Hoặc là đã sớm ẩn nấp ở trong động phủ, hoặc hung thủ là người quen biết của sư phụ.

Mà sư phụ là phong chủ của Thánh Nữ Sơn, cả đời cũng chỉ hạ sơn có một lần khi vừa mới bước vào cảnh giới Thuế Phàm, thời gian còn lại đều ở trên Thánh Nữ Sơn, có thể nói căn bản không có cơ hội trêu chọc đến kẻ thù nào.

Có phải là những loạn thần tặc tử của Vương triều Đại Thống kia?

Huyết hải thâm cừu, không để cho nàng cam tâm chết đi như thế, xin thề phải báo thù cho sư phụ, điều tra rõ ràng chân tướng việc này.

Vậy nên, nàng lập tức trốn xuống núi.

Khi lẻn vào Hoàng cung Vương triều Đại Thống, nàng bị thị vệ phát hiện, còn trúng một chưởng của Hoàng Đế, suýt chút nữa đã không trốn ra được.

Vào lúc này nàng mới biết, loạn thần tặc tử cướp đi giang sơn Vương triều Đại Thống kia lại là một cường giả cảnh giới Tiên Thiên, cho dù đơn đả độc đấu thì nàng cũng không phải là đối thủ, huống chi bên cạnh hắn còn có cao thủ đông như mây?

Nàng nản lòng thoái chí, một bên trốn tránh bị lùng bắt, một bên dưỡng thương, trằn trọc ngồi một chiếc thuyền lớn rời đi, phiêu bạt dọc theo đường ven biển mấy ngày, từ cảnh nội Trịnh Quốc xuôi xuống phía nam rồi đến Thương Quốc.

Có lẽ đây cũng là một trận rèn luyện. Từ lúc rời khỏi Vương triều Đại Thống, nàng cũng cảm giác được bình cảnh tu vi bản thân có chút buông lỏng, sau khi tiến vào Thương Quốc thì bỗng nhiên cảm thấy nội tức cuộn trào, cả người đều trở nên không có khí lực, khó chịu đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Tình huống như thế nàng đã từng nhìn thấy xuất hiện ở trên người sư phụ, các sư bá sư thúc cũng thường phải bế quan. Có một lần nàng nghe thấy trong động phủ truyền đến tiếng kêu đau đớn thảm thiết, mới biết được toàn bộ nguyên nhân là do công pháp của Thánh Nữ Sơn, tu luyện đến cảnh giới nhất định thì sẽ xảy ra tình huống như vậy.

Đồng thời, nàng cũng hiểu ra lúc đó vì sao sư phụ kiên trì phản đối nàng xuống núi, nếu như xuống núi thì nhất định phải phế bỏ võ công.

Cũng chính là vì nguyên nhân này.

Sau đó, chính là thời gian nàng suy yếu, vô tình đụng phải Hoàng Đế Thương Quốc đi săn bắn, từ đó tương kế tựu kế tiến vào Hoàng cung. Mà Hoàng Đế Thương Quốc cũng mạnh mẽ bỏ ngoài tai những lời can ngăn của quần thần, sắc phong nàng làm Hoàng Hậu, sau đó khi động phòng vào buổi tối, Hoàng Đế bị nàng đánh trúng một chưởng.

Hoàng Hậu ngẩng đầu lên, có chút thổn thức.

Mọi chuyện xảy ra thật sự vô cùng trùng hợp, hai lần gặp thảm cảnh trước đây, lần thứ nhất là mất đi Phụ hoàng và Mẫu hậu, lưu lạc đến Thánh Nữ Sơn làm Thánh nữ, lần thứ hai là ngày sư phụ bị hại chết thảm, hạ sơn báo thù nhưng phát hiện thực lực của bản thân mình không đủ.

Mãi đến tận lúc này, quỹ tích cuộc đời nàng dường như đều thay đổi.

Thậm chí, điều này làm cho nàng sản sinh một loại ảo giác, có phải là trời cao thấy không công bằng với nàng, vì thế đã bù đắp lại?

Điều tiếc nuối duy nhất chính là gần qua năm năm, nhưng cái bụng vẫn không hề có một chút động tĩnh, làm cho nàng cảm thấy thiếu đi một chút gì đó, đồng thời luôn cảm thấy có lỗi đối với Dương Mộc.

- Đại Sư tỷ, tại sao tỷ không nói gì?

Tiểu sư muội hô lên.

Mấy sư muội còn lại cũng đều ngạc nhiên nhìn nàng.

- Không có gì, ta nghĩ đến một số chuyện thôi.

Hoàng Hậu nở nụ cười, nói:

- Mấy vị sư muội một đường gian nan rồi, hãy ở trong cung này nghỉ ngơi vui vẻ, cứ coi nơi này như Thánh Nữ Sơn.

Chúng nữ gật đầu, cũng không hỏi lại, tiếp tục ăn hoa quả trên bàn. Trên Thánh Nữ Sơn quanh năm tuyết đọng, cũng không có hoa quả gì để ăn.

Một lúc sau, một người trong số nữ tử đứng lên, người này không phải ai khác mà chính là vị Nhị Sư tỷ trước đó.

Nàng lấy ra một cuộn thư giao cho Hoàng Hậu.

- Bạch Mai, đây là…!

Hoàng Hậu kinh ngạc, nhìn cuộn thư được đưa tới.

- Đây là thứ mà sư phụ bảo ta giao cho tỷ, bảy tỷ muội chúng ta vì thứ này mà hối hả hơn nửa năm đấy.

Nhị Sư tỷ Bạch Mai nói.


Bạn cần đăng nhập để bình luận