Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 259: Sứ Thần Ba Nước Yết Kiến

Chương 259: Sứ Thần Ba Nước Yết Kiến

=== oOo ===


Hoàng Hậu tiếp nhận cuộn thư, cởi ra trói buộc bên ngoài rồi từ từ mở ra. Nhưng chỉ xem một chút, nàng liền khép lại.

- Sư tỷ, bên trong có gì vậy?

Trong lòng Bạch Mai có chút ngạc nhiên. Cho dù suốt dọc đường này nàng luôn mang theo nó bên người, nhưng ghi nhớ mệnh lệnh của sư phụ nên chưa từng mở ra xem, vì thế trong lòng tự nhiên rất tò mò, muốn biết bên trong cuộn thư được sáu tỷ muội các nàng bảo vệ viết cái gì.

Năm người còn lại cũng tiến tới, mong muốn nhìn về phía Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu khẽ mỉm cười, cất cuộn thư đi, không hề trả lời vấn đề này, mà hỏi ngược lại:

- Trước khi xuống núi, sư phụ còn giao cho các muội thứ gì nữa không?

Chúng nữ hai mặt nhìn nhau, tất cả đều lắc đầu, nói:

- Khi chúng muội chuẩn bị xuống núi, sư phụ và các sư thúc sư bá đều đến đưa tiễn chúng ta, nhưng cũng chỉ căn dặn nhất định phải mang cuộn thư này giao tận tay cho Đại Sư tỷ hoặc là Hoàng Đế Thương Quốc.

- Không còn giao thứ gì khác nữa?

- Không có!

Bách Mai lắc lắc đầu, tràn đầy khó hiểu.

- Ví dụ như, các sư bá sư thúc có căn dặn các muội, sau khi đưa xong cuộn thư này sẽ ở lại đây hay là trở về Thánh Nữ Sơn?

Lập tức, chúng nữ ngạc nhiên.

Có vẻ như chưa nói đến chuyện đó... phải không?

Dọc theo quãng đường này, mọi người chỉ thầm nghĩ làm thế nào để đến được Thương Quốc, làm sao tìm gặp được Đại Sư tỷ, làm sao mang cuộn thư này đưa đến chỗ cần đến, trong đầu chỉ nghĩ đến đồ cần vận chuyển, lúc nào nghĩ tới đường về chứ?

Vừa được Hoàng Hậu nhắc nhở như thế, trong lúc nhất thời mọi người đều sửng sốt.

Đúng vậy, sau khi đưa được cuộn thư này đến nơi, thì nên làm gì tiếp theo?

Nhớ lúc hạ sơn, sư phụ và các sư thúc sư bá đều mang vẻ sinh ly tử biệt, có chút không đành lòng.

Như vậy, sau khi mọi người hoàn thành nhiệm vụ, là nên lập tức trở về Thánh Nữ Sơn, hay là ở lại Thương Quốc nghỉ ngơi một đoạn thời gian rồi mới trở về?

Nhìn bộ dáng sáu vị sư muội như vậy, Hoàng Hậu hé miệng nở nụ cười, mở cuốn sách ra một góc, sau đó nói:

- Chính các muội tự xem đi.

Tự mình xem?

Trên cuộn thư viết cái gì?

Chúng nữ đón lấy cuộn thư, sau đó mở ra liền nhìn thấy trên mặt giấy viết rõ ràng:

- Sáu vị đồ nhi của Thánh Nữ Sơn, dung mạo nghiên lệ, có thể thị quân, cầu xin Bệ hạ thương tiếc.

Điều này...!

Đây là cuộn thư mà mình vẫn hộ tống sao?

Trên mặt giấy chỉ viết điều này?

Chúng nữ như bị sét đánh, không dám tin tưởng, từng người từng người đều sững sờ nhìn cuộn thư, tựa hồ vẫn không thể tin được. Sau khi lăn qua lộn lại cuộn thư kiểm tra một lần, phát hiện trên bề mặt cũng không còn chữ viết nào khác.

Đây là bị sư phụ bán?

- Đại Sư tỷ, chúng ta... chúng ta bị sư phụ đuổi xuống núi sao?

- Đúng vậy, tại sao sư phụ muốn gạt chúng ta?

- Thật sự muốn chúng ta ở lại Hoàng cung Thương Quốc sao?

- Thật không thể quay trở về sao?

Chúng nữ tuyệt vọng hồn bay phách lạc, lập tức liền nghĩ đến các vấn đề khác nhau. Dọc theo đường đi, các nàng cũng suy đoán các loại khả năng, suy đoán nội dung bên trong cuộn thư đến cùng có gì, chỉ duy nhất không nghĩ tới chính là bên trong chỉ có sự sắp xếp của sư phụ đối với bọn họ.

Nhìn thấy tình cảnh của sáu vị sư muội như vậy, Hoàng Hậu không khỏi có chút đau lòng, điều này làm cho nàng nghĩ đến chính mình khi lần thứ nhất biết được công pháp tu luyện của Thánh Nữ Sơn thật sự là như thế nào, cũng không chịu thừa nhận, còn may vào lúc ấy đã trao thân rồi, trong lòng cũng không có gì mâu thuẫn nữa.

Thôi, vẫn nên để sau này rồi chậm rãi nói cho các nàng biết sự thật.

Hoàng Hậu nghĩ như vậy, thở dài một hơi, dặn dò các cung nữ chuẩn bị tiệc tối, đồng thời gọi Lục Nhi đi ra ngoài đình thông báo, mời Dương Mộc buổi tối qua đây dùng bữa cùng.

Thấy vậy, Bạch Mai chần chừ một chút, do dự hỏi:

- Đại Sư tỷ, ý sư phụ là để Hoàng Đế Thương Quốc chăm sóc chúng ta sao?

- Ừ, coi như thế đi!

- Vậy Hoàng Đế Thương Quốc hiện tại đang ở nơi nào, muội có chút vấn đề muốn hỏi hắn.

- Bệ hạ không phải muội muốn gặp liền có thể gặp được, các muội ở lại trong cung, ngày mai ta sẽ an bài cung điện cho các muội, để lão ma ma dạy các muội lễ nghi trong cung.

Hoàng Hậu nói tiếp:

- Nghe nói hai ngày trước có sứ thần ngoại bang đến đây, tối hôm nay Bệ hạ có đến hậu cung dự tiệc hay không cũng là một vấn đề.

- Ồ!

Bạch Mai đăm chiêu, gật đầu ngồi xuống.

Đúng vậy, lúc này Dương Mộc đang tiếp kiến sứ thần ngoại bang.

Nguyễn Quốc, Ngụy Quốc và Sở Quốc.

Có tin đồn, sứ thần ba quốc gia không hẹn mà cùng nhau đến Thương Quốc trong mấy ngày này.

Có phải thật sự là không hẹn mà cùng đến hay không, Dương Mộc cũng không muốn đi truy cứu. Bởi vì lần này, sứ thần ba quốc gia đến với những mục đích khác nhau. Thế nhưng vừa nhìn thấy đối phương cũng ở đây liền tránh nặng tìm nhẹ, bắt đầu cường điệu thảo luận về các vấn đề hợp tác buôn bán, tránh nói đến mảng chính trị quân sự.

Dương Mộc cười thầm, xem ra lần thăm dò này quả nhiên có hiệu quả.

Là một vị Hoàng Đế, hắn hoàn toàn có thể tách ra triệu kiến từng vị sứ thần đến yết kiến, cũng không cần nói khách sáo gì đó, chỉ cần dâng lên quốc thư là được.

Thế nhưng lần này, hắn đã bàn bạc với Khổng Thượng Hiền hồi lâu, nhưng vẫn không đoán ra được sứ thần ba quốc gia có ý định gì.

Hoặc nói khác đi, quan hệ giữa ba quốc gia là như thế nào.

Đặc biệt là quan hệ giữa Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc.

Do đó, lần này thông qua việc sắp xếp yết kiến đặc biệt, hắn cũng coi như đã thăm dò ra được một chút.

Nhìn từ bề ngoài thì Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc là minh hữu, sứ thần Ngụy Quốc cũng nằm ở vị thế yếu hơn trước sứ thần Nguyễn Quốc, thế nhưng khi dính đến phương diện buôn dán một ít trang bị quân dụng, bởi vì ở phương diện này Thương Quốc đối ngoại bố trí các mức hạn ngạch, vì thế sứ thần Ngụy Quốc một bước cũng không nhường.

Có thể thấy được, tuy Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc là minh hữu, nhưng cũng bằng mặt mà không bằng lòng.

Song phương đều biết, đối phương chắc chắn sẽ nể mặt mũi với mình, bởi vì đều có cùng chung một kẻ địch, đó chính là Tấn Quốc.

Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, điểm này hai quốc gia vẫn rất có chừng mực.

Từ một điểm này xem ra, hai nước đều đang tích cực chuẩn bị cho chiến tranh, bất luận Thương Quốc đồng ý phát ra bao nhiêu trang bị, bọn họ đều đồng ý nuốt vào.

Cái suy đoán này để Dương Mộc âm thầm mừng rỡ không ngớt.

Đối với Thương Quốc mà nói, trang bị quân sự không chỉ là một bút lợi nhuận to lớn, đồng thời còn là một biện pháp tốt để chia sẻ áp lực và lôi kéo đồng minh. Từ trước mắt xem ra, Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc đều không có xung đột lợi ích gì với Thương Quốc. Vương triều Đại Lễ to lớn như thế, chỉ cần song phương không chủ động đem quan hệ làm căng, vẫn tiếp tục giữ vững quan hệ minh hữu thì không thành vấn đề.

Đương nhiên, đây là Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc.

Còn sứ thần Sở Quốc lại vô cùng lúng túng.

Không gì khác, mà do khẩu âm gặp vấn đề.

Phải biết, thời kỳ Vương triều Đại Lễ cường thịnh, các quốc gia đều tuân thủ nghiêm ngặt chế độ quân chủ, bất kể là quốc gia nào, ngôn ngữ dùng để triều kiến thiên tử đều được truyền xuống từ Đế quốc Trường Xuân. Mặc dù sau đó Vương triều Đại Lễ suy sụp, mất đi sức khống chế đối với các quốc gia, nhưng cũng không ai thay đổi khẩu âm khác biệt đi, ngôn ngữ các quốc gia đều gần như nhau.

Chỉ có một số ít các quốc gia ở phương Nam, vốn là một ít tiểu quốc, khẩu âm rất trầm, trải qua hai trăm năm thay đổi phát triển, rất nhiều Hoàng thất các quốc gia đều mang khẩu âm trầm đặc.

Sở Quốc chính là một quốc gia như thế.

Dù cho trước sau đã chiếm đoạt mười mấy quốc gia to to nhỏ nhỏ, bên trong cung đình Sở Quốc vẫn quen dùng một bộ khẩu âm vô cùng trầm đặc.

Vì thế, khi vị sứ thần Sở Quốc này đứng ra thưa chuyện ở trên điện, khiến cho Dương Mộc cảm thấy rất khác người, cũng rất buồn cười.


Bạn cần đăng nhập để bình luận