Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 262: Bốn Loại

Chương 262: Bốn Loại

=== oOo ===


Tranh thủ dịp này, Dương Mộc bảo bên Ngự thiện phòng mang tới cho mình một đĩa thịt bò hầm.

- Ừm, hơi mặn một chút.

Dương Mộc gắp một miếng cho vào trong miệng, nhai nghiền ngẫm mấy lần, cho ý kiến.

- Bảo tên nô tài kia, thông báo bên Ngự thiện phòng làm thêm một phần khác đưa tới đây?

Thẩm An ở một bên nhíu mày cụp mắt, cẩn thận nói:

- Nô tài sẽ sang đó cho tên đầu bếp nấu món này một trận đòn, rồi để Ngự thiện phòng đày hắn xuống phòng nhóm lửa, sau đó sẽ chọn một người khác làm lại món này cho Bệ hạ.

Dương Mộc xua xua tay:

- Không cần! Bên phía Ngự thiện phòng còn chưa thông thạo phương pháp chế biến thịt bò hầm này, không kiểm soát được hương vị là điều rất bình thường. Mấy ngày nữa chăm chỉ luyện tập nhiều thêm một chút, có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.

- Vâng, vậy để nô tài dặn Ngự thiện phòng chú ý thêm.

Thẩm An gật đầu, phất trần vung lên, quay sang liếc mắt ra hiệu với một tiểu thái giám bên dưới.

Dương Mộc tiếp tục ăn thịt bò hầm, chỉ cảm thấy càng ăn càng có vị, mặn một chút cũng không sao cả, trái lại còn có một loại hương vị khác.

Nói về việc này, hắn đã năm năm không được ăn một đĩa thịt bò hầm thật ngon, quãng thời gian trước bỗng nhiên nhớ nhung cái mùi vị kia, lập tức sao chép ra cách làm từ trong thư viện rồi giao cho Ngự thiện phòng, để nhà bếp học làm một thời gian. Cho dù thiếu đi hai, ba loại gia vị, thế nhưng dùng những thứ khác thay thế vào, vẫn tính là có được một hương vị khác.

Có điều, cũng chỉ ở trong Hoàng cung mới có thể xa xỉ như vậy. Thịt bò có thể không so được với những thứ quý hiếm khác, nhưng đối với nông dân thì nó chính là thứ giúp đỡ cày ruộng, bình thường mười mấy gia đình mới nuôi dưỡng được một con trâu bò, ở rất nhiều ngôi làng nhỏ xa xôi hay nơi sơn thôn hoang dã đều không có trâu bò để cày.

Vì thế, bên trong Pháp lệnh Đại Thương có quy định, không cho phép tùy ý giết mổ trâu bò, đến ngay cả quý tộc cũng không dám trắng trợn ăn thịt trâu bò, bình thường khi trâu bò già yếu không thể kéo cày, sau khi đến thông báo để quan phủ lập hồ sơ, mổ ăn mới không bị phạm pháp.

Hoàng tộc là giai cấp quyền lực lớn nhất, đừng nói đến các quan chức, cho dù là Pháp lệnh Đại Thương cũng do Hoàng Đế ban bố, tất cả mọi quy định đều là vì ràng buộc thần dân và giúp duy trì nền thống trị tốt hơn, vì thế nên Hoàng tộc tất nhiên không nằm trong số này.

Do đó, sau khi Dương Mộc nói muốn ăn thịt bò hầm, Ngự thiện phòng lập tức giết mổ mấy con bò khỏe mạnh, giao do mấy đầu bếp giỏi nhất học tập, tiếp đó chọn một người nấu ăn ngon nhất, từ giờ về sau chuyên môn phụ trách chế biến món ăn này.

Sau nửa canh giờ, sứ thần Sở Quốc được thái giám dẫn dắt đến, lo lắng vội vàng chạy tới, dùng giọng nói gấp gáp vái chào Dương Mộc.

- Đúng rồi, ngươi tên là gì?

Dương Mộc nhìn quốc thư một chút, lại quay sang nhìn sứ thần Sở Quốc, cất tiếng hỏi.

- Hồi bẩm Bệ hạ, vi thần tên Khuất Đan.

- Ồ, Khuất Đan, tên rất hay.

Dương Mộc gật gật đầu, nói:

- Ngoại trừ việc trên quốc thư này, Sở Hoàng còn giao phó cái gì nữa không?

Khuất Đan chắp tay, nói:

- Trước khi vi thần đến đây, Hoàng Đế Đại Sở còn đặc biệt căn dặn, Đại Sở thần sẵn sàng kết minh với Thương Quốc. Nếu như có thể đàm phán, Đại Sở cũng có thể thông gia để tỏ thành ý.

- Thông gia cũng không cần thiết.

Dương Mộc vung vung tay, từ long ỷ đứng lên đi mấy bước, sau đó nói:

- Nghe tiếng Hoàng Đế Sở Quốc hùng tài đại lược đã lâu, lần này việc Đại Sở cầu, ý tưởng về giáo dục là như thế nào? Sở Quốc sẽ thi hành bằng cách nào?

- Điều này…

Khuất Đan chần chờ, sau đó nói:

- Đây là chuyện hệ trọng của quốc gia, Bệ hạ đương nhiên sẽ không giảng giải rõ với vi thần. Sứ mệnh lần này của vi thần chính là vì biểu hiện đạt thiện ý của Hoàng Đế Bệ hạ Đại Sở, sẵn sàng kết minh vĩnh viễn với Thương Quốc, hai nước hỗ trợ cùng có lợi, bảo vệ lẫn nhau trong thời kỳ loạn lạc này.

- Ồ?

Dương Mộc nhẹ nhàng nở nụ cười, nói:

- Sở Quốc đất rộng của nhiều, hoàn toàn xứng đáng xưng đại quốc, nếu đem Thương Quốc ta ra so sánh thì tựa như đom đóm và mặt trăng, Sở Quốc có thể không cần sự giúp đỡ từ phía Thương Quốc chúng ta.

- Bệ hạ quá khiêm tốn rồi. Hiện nay, trên thế giới có ai không biết Bệ hạ chính là một đời hùng chủ, chỉ trong mấy năm đã để các nước phải liếc mắt, cho dù là quân chủ khai quốc cũng không sánh bằng phần công lao này của Bệ hạ.

- Ngươi đúng là dám nói chuyện, hai ba câu đã nâng trẫm lên tận trời cao. Thế ý của ngươi là trẫm càng thêm hiền minh so với các vị tiên đế Sở Quốc các ngươi, ngươi không sợ những lời này truyền đến tai Hoàng Đế Sở Quốc sao.

- Hoàng Đế Bệ hạ Đại Sở thần cũng là một vị hùng chủ, lòng dạ khí phách tất nhiên không phải phàm nhân có thể so, Bệ hạ cũng không phải lo lắng thay cho vi thần. Thực sự mà nói, Sở Quốc tuy lớn, thế nhưng cống hiến đối với vạn dân vẫn còn kém xa Thương Quốc.

- Ồ? Còn có cách nói này?

Dương Mộc cau hai hàng lông mày lại, nhất thời cảm thấy hứng thú, cũng dần dần lệch ra khỏi đề tài, nói:

- Ngươi cảm thấy Thương Quốc ta cống hiến cho vạn dân ở chỗ nào?

- Bệ hạ, quá rõ ràng mà. Giấy, thời báo Đại Thương, các loại sách, chế tạo máy dệt, ximăng,... Những thứ này đều là chuyện tốt mang lại lợi ích cho vạn dân.

Khuất Đan nói, từ trong ngực móc ra một tờ báo, khom người nâng lên đỉnh đầu, nói tiếp:

- Đây là tờ báo mà hôm nay thần mua được ở trong thành, trong đó có lời khuyên giải dành cho việc đồng áng cùng với một ít phương pháp chăm sóc y tế đơn giản. Những kiến thức này hòa cùng một nhịp thở với cuộc sống của người dân, nâng cao giáo dục vạn dân, tạo ra công đức to lớn.

- Đúng vậy, một vài thứ còn lại kia, Khuất đại nhân không ngại cũng nói một chút ý kiến.

Dương Mộc nói.

- Muốn nói vài loại, e rằng sẽ có một ít lời nịnh hót tâng bốc. Ngoại thần cho rằng, quan trọng nhất là giấy, sách thì kém hơn, xi măng thứ ba, sau đó sẽ là máy dệt.

- Ồ? Ăn, mặc, ở, đi lại chính là vấn đề thông thường hàng ngày của người dân, lẽ nào ngươi không cảm thấy quần áo giá rẻ phải nên đặt ở vị trí đứng đầu sao?

- Áo cơm chỉ là ngoại vật, thế nhưng giấy và sách có công giáo dục con người, nếu như dân chúng đều có thể hiểu ra được điều đó, nhất định sẽ có thể phát triển bản thân trong thời gian ngắn. Về chuyện ximăng, có lẽ trong lòng Bệ hạ càng rõ ràng so với vi thần, vật này nếu có thể xây dựng đường xá giao thông, như vậy cũng có thể xây dựng nhà cửa, đến lúc mùa Đông tuyết rơi, người dân sẽ tránh được nỗi khổ chịu đựng giá lạnh, sao miệng lại không nở nụ cười? Bốn thứ này, bên nào nặng bên nào nhẹ đã có thể thấy rõ ràng.

Khuất Đan nói xong liền nhẹ nhàng cúi đầu, đây là lễ bái khi muốn chỉ giáo.

Mà Dương Mộc, lúc này hắn im lặng hồi lâu không nói.

Từ trình độ nào đó mà nói, Khuất Đan mở miệng lập luận sắc sảo, ngay cả hắn lúc đẩy ra những thứ này cũng không cân nhắc lâu dài như thế.

Cho tới cái gì mà có sức ảnh hưởng đối với vạn dân, căn bản không hề nghĩ ngợi qua.

Vị sứ thần này không đơn giản.

Dương Mộc ngẫm nghĩ trong lòng. Sở Quốc có thể có nhân tài như vậy, cho dù không sánh bằng Khổng Thượng Hiền, nhưng cũng có thể xếp ngang hàng với nhau. Sự khác nhau giữa hiền tài và hạng xoàng xĩnh không phải trong bụng có bao nhiêu mực, có bao nhiêu sách luận, mà là cách nhìn nhận cục diện và tầm mắt cao bao nhiêu, nhân tài như thế mới thật sự cần thiết đối với một quốc gia.

- Quý khanh thực sự là tâm tư cẩn thận, không ngờ sau khi vào thành lại cảm thấy hứng thú đối với báo chí ở Thương Quốc ta như vậy.

Dương Mộc tán dương.

- Bệ hạ quá khen rồi! Báo chí Đại Thương chính là đặc hữu của Thương Quốc, cho dù các quốc gia muốn làm nhái cũng không có cách nào. Thần ở Sở Quốc đã từng đọc qua vài phần, cho nên có một chút tâm tư đối với thông tin bên trên.

- Quý khanh ở Sở Quốc cũng từng nhìn thấy?

Dương Mộc rất kinh ngạc, không hiểu nói:

- Đây là đồ vật đặc hữu của Thương Quốc ta, cũng là thứ có tác dụng dùng để kiểm soát dư luận, Sở Quốc ngươi tại sao lại có, chẳng lẽ không sợ ảnh hưởng dân tâm sao?

- Bệ hạ nói đùa rồi! Thương Quốc và Đại Sở thần cách xa nhau đến mấy ngàn dặm, dân tâm sao có thể bị ảnh hưởng. Huống hồ đây là đồ vật được một ít đội buôn mang về, vẻn vẹn chỉ học tập một số kinh nghiệm trên phương diện đồng áng và các loại tri thức, dân chúng cũng không thể nào lấy được nhiều báo chí.

Dương Mộc gật gù, phỏng chừng đúng là như vậy. Sở Quốc rộng lớn bao la, cho dù là hàng ngàn, hàng vạn tờ báo chí, cũng không thể nào ảnh hưởng đến dân tâm. Dù sao cứ từ Thịnh Quốc thì thấy được, vì triển khai tuyên truyền thế tiến công, mấy năm qua Lễ Bộ đã liên tục tiêu tốn hơn ba triệu lượng bạc. Nếu muốn ảnh hưởng đến Sở Quốc, quả thực là khó như lên trời.

Có điều, như thế cũng để hắn chú ý tới một vấn đề. Xem ra sức ảnh hưởng của Thương Quốc đã rất sâu xa, thậm chí ngay cả Sở Quốc xa xôi đều học được cách rút lấy dinh dưỡng ở trên báo chí Đại Thương. nếu như xử lý thỏa đáng thế lực môn phiệt trong nước, trong thời gian ngắn nhất định có thể sánh vai được với Tấn Quốc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận