Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 267: Nội Thần Phụ Chính

Chương 267: Nội Thần Phụ Chính

=== oOo ===


- Bệ hạ, vi thần còn có một chuyện thỉnh cầu. Quốc khố Nguyễn Quốc thần đang gặp chút túng quẫn khó khăn, chư vị quý tộc trong nước có lòng muốn chia sẻ nỗi lo với triều đình, cũng muốn mua một nhóm binh khí, dùng cho lúc cần trợ giúp tiền tuyến. Không biết Bệ hạ có thể phân ra một ít, bán cho chúng thần?

- Ah... Ý ngươi muốn nói, dùng danh nghĩa đội buôn thu mua?

Hai mắt Dương Mộc ngưng tụ.

- Vâng, kính xin Bệ hạ hiểu cho tấm lòng chân thành của chúng thần, ngày khác tất có báo đáp.

Nguyễn Phụ Ninh chắp tay nói:

- Quý tộc nước thần cũng không cầu quá nhiều binh khí, chỉ cần một phần ba chỗ bên trên là được.

- Vậy còn giá tiền...

- Ngoại thần đồng ý xuất ra bảy triệu lượng!

Trong lòng Dương Mộc cười khẩy, tên Nguyễn Phụ Ninh này có ý định gì, đã quá rõ ràng rồi. Nếu như đúng là vì phân ưu cho quốc gia, vậy sao không hiến tặng ngân lượng cho triều đình, mà lại muốn dùng giá tiền cao hơn âm thầm thu mua binh khí chứ?

Lý do đơn giản là muốn trang bị cho tư binh, xây dựng quân đội của riêng mình.

Dương Mộc dám cam đoan, số binh khí này một khi về đến Nguyễn Quốc, Nữ hoàng Nguyễn Quốc sẽ không nhận được một thanh. Những quý tộc này phủi mông một cái trang bị tốt cho quân đội của mình, nhưng một binh một tốt cũng không nỡ phái ra tiền tuyến.

Tác dụng của chúng chỉ vì tăng thêm thẻ đánh bạc cho vị Vương gia Nguyễn Phụ Ninh này nếu xảy ra cuộc chiến đoạt vị, hoặc có thể nói đây là một loại thủ đoạn tự vệ của riêng hắn.

Có điều, Dương Mộc tựa hồ cũng không cần phải từ chối.

Thứ nhất, Thương Quốc vô duyên vô cớ lại đạt được món thu nhập lớn như vậy, cớ sao không làm?

Thứ hai, hai nước Nguyễn Thương mặc dù là minh hữu, hiện nay không có xảy ra xung đột lợi ích, thế nhưng chưa biết chừng sau này sẽ có. Bây giờ có thể mai phục sẵn một quả bom hẹn giờ trong cơ sở của địch, tựa hồ vẫn rất cần thiết. Thực lực Nguyễn Quốc càng không ổn định, vậy thì càng sẽ nhờ vào Thương Quốc.

Căn cứ vào hai điểm trên, Dương Mộc cũng không muốn từ chối chuyện này. Phóng tầm mắt trong lịch sử, những trùm kinh doanh súng đạn kia có ai mà không hi vọng các quốc gia khác càng loạn càng tốt? Thậm chí vì bán ra vũ khí, không tiếc chủ động đi gây xích mích giữa các nước để tạo ra chiến loạn, nhờ vào đó trắng trợn bán súng đạn.

Bây giờ Thương Quốc mang giáp trăm vạn, bởi vì binh sĩ có mức đãi ngộ vô cùng tốt, vì thế chi phí cho quân đội hàng năm rất lớn, chỉ nói riêng quân lương và lương bổng đã tiêu tốn hơn mười triệu lượng bạc. Hơn nữa, cộng thêm vũ khí và trang thiết bị, thay đổi chiến mã,… ít nhất cũng phải hai mươi triệu lượng.

Quy mô quân đội khổng lồ như vậy, đặt ở bất kỳ một quốc gia nào cũng khó có thể chịu đựng nổi.

Dù cho là ba năm trước đây, bất kể Thịnh Quốc hay là Động Quốc, đều tuyệt đối không nuôi nổi một đội quân như thế.

Đối với Thương Quốc thì việc bán vũ khí và trang bị để bổ khuyết tổn thất có vẻ cũng rất cần thiết, chí ít trong một năm này, quân phí một năm đã được kiếm lại thông qua thương mại với Sở Quốc và Nguyễn Quốc. Từ đó Thương Quốc sẽ càng tích lũy được nhiều nhân lực tài lực hơn, dùng để hoàn thiện các cơ sở phương tiện, nâng cao đời sống hạnh phúc và lợi ích của dân chúng, trở thành một quốc gia giàu mạnh mà các nước khác phải ước ao.

- Quý khanh yên tâm, việc nhỏ cỡ này trẫm vẫn cho phép. Nếu như sau này còn có nhu cầu gì, quý khanh không ngại cho người thân tín truyền tin đến đây, Thương Quốc ta vẫn đồng ý hợp tác với ngươi.

- Ngoại thần, khấu tạ thánh ân!

Nguyễn Phụ Ninh vui sướng. Trước đó hắn còn rất thấp thỏm, lo lắng Dương Mộc sẽ có từ chối thẳng thừng. Thế nhưng bây giờ xem ra, hoàn toàn không cần lo lắng đến chuyện này. Hoàng Đế Thương Quốc giống như một thương nhân khôn khéo, chỉ cần đưa ra đủ bạc, căn bản không quan tâm đến việc ngươi dùng vào mục đích gì.

Sau khi xử lý xong chuyện này, hai bên ước định ngày thanh toán tiền, sau đó Nguyễn Phụ Ninh thiên ân vạn tạ cáo lui.

- Thẩm An, thông báo cho Bộ Ngoại giao, lén lút báo chuyện Ninh Vương mua binh khí hôm nay cho những Vương gia còn lại của Nguyễn Quốc, hỏi bọn họ xem có muốn mua hay không. Mấy chục vạn kiện binh khí, Thương Quốc ta vẫn bán ra được.

Dương Mộc âm hiểm nở nụ cười.

- Vâng, nô tài lập tức đi dặn dò.

Làm xong tất cả những việc này, Dương Mộc liền suy nghĩ đến những tin tức khác mà sứ thần Nguyễn Quốc tiết lộ, chính là sự kiện Tấn Quốc chuẩn bị tấn công Sở Quốc.

Bất luận như thế nào, nghe vào đều có chút hoang đường nực cười.

Tấn Quốc tấn công Sở Quốc, có thể đạt được ích lợi gì? Cho dù là đánh chiếm được địa bàn thì cũng không thể nào tiến hành quản lý hữu hiệu, căn bản không thủ vững được.

Huống hồ, chiến tuyến xa xôi như thế, công tác vận tải hậu cần vật chất khẳng định là một vấn đề vô cùng lớn. Đợi khi đến được Sở Quốc, phải tác chiến ở khu vực lạ lẫm, chưa kể việc không quen khí hậu và địa hình, nếu như đường lui bị kẻ địch cắt đứt, vậy sẽ tạo thành hậu quả khó có thể đánh giá.

Nếu như xem xét từ trên bản đồ, trong số hai quốc gia liên thủ lần này, Ngô Quốc có khoảng cách gần với Sở Quốc hơn một chút, Tấn Quốc tấn công Sở Quốc, dường như càng có lợi cho Ngô Quốc.

Lẽ nào, Tấn Quốc cam nguyện đóng vai trò lính hầu cho Ngô Quốc sao?

Dương Mộc không hiểu được, tuy rằng Hoàng Đế Tấn Quốc không phải quân chủ hùng tài đại lược gì, hiện nay cũng không nhìn ra có tư chất gì vượt qua các vị tiên đế của Tấn Quốc, thế nhưng khẩu vị như này đã lớn hơn các vị Hoàng Đế đời trước rất nhiều.

Hơn nữa, đây đã không còn là vấn đề khẩu vị có lớn hay không. Một người có thể đoạt được ngôi vị Hoàng Đế Tấn Quốc từ trong nội đấu của chư vương, làm sao có khả năng đưa ra quyết định bất cẩn như vậy?

Trong lúc nhất thời, hắn cũng không nghĩ ra.

Hết cách rồi, hắn không thể làm gì khác hơn là viết chuyện này viết lên trên một tờ giấy, chờ đến ngày mai giao cho triều thần xem xét, tin rằng đám lão thần Khổng Thượng Hiền và Phạm Hoành Tể sẽ thương lượng suy tính ra biện pháp.

- Đúng rồi, báo cho Bộ Giáo dục và Lại Bộ, tổ chức một cuộc thi trên toàn quốc, trẫm muốn đích thân ra đề mục, tuyển chọn ra một nhóm Nội thần phụ chính, bày mưu tính kế cho quốc gia.

Dương Mộc nói.

- Kính xin Bệ hạ giảng rõ.

Thẩm An không hiểu, trong lòng vô cùng nghi hoặc. Tựa hồ hiện nay ở Thương Quốc vẫn không có chức vị Nội thần phụ chính, chức vụ này là gì, cấp quan mấy phẩm, những thứ này hắn không biết gì hết.

- Ngươi đi tuyên chỉ là được rồi, việc còn lại trẫm tự có sắp xếp.

- Vâng! Nô tài tuân chỉ!

Dương Mộc khoát tay áo một cái, bắt đầu bãi giá về Dục Linh Cung, dọc theo đường đi vẫn đang suy nghĩ nên làm những việc gì để tạo dựng cơ cấu Nội thần phụ chính này.

Kỳ thực, cái gọi là Nội thần phụ chính tương đương với một cơ quan cố vấn, cũng là một túi khôn, có chút tương tự với Nội các của triều Minh. Thế nhưng nó lại không có quyền lực lớn như vậy, cũng không yêu cầu xử lý quốc sự cụ thể, chủ yếu phụ trách nghiên cứu và cung cấp một số phân tích điều tra.

Ví dụ như tin tức Tấn Quốc tấn công Sở Quốc lần này, nếu như có Nội các, là có thể chậm rãi nghiên cứu nên làm như thế nào, ứng đối như thế nào, dù sao cũng mạnh hơn mấy người tầng lớp cao nhất nghiên cứu. Nếu như có thể cung cấp một số phân tích và ước địch toàn phương diện, vậy thì càng tốt.

Tất nhiên, một đám cố vấn như vậy không thể do các đại thần trong triều đảm nhiệm, chủ yếu vẫn phải tuyển chọn ra từ cấp cơ sở, không chỉ có tầm mắt nhìn xa hiểu rộng, hơn nữa phải có kinh nghiệm từng trải ở dân gian và quan phủ cấp cơ sở, Nội thần phụ chính đương nhiên phải được tuyển chọn từ khắp các nơi trong phạm vi toàn quốc.

Đương nhiên, chuyện này cũng không vội vàng được. Dù là đại quốc thì việc hưng binh cũng không phải trong một ngày là xong được, thậm chí các công tác chuẩn bị trước còn tốn thời gian hơn so với thời gian cuộc chiến chính thức triển khai. Thương Quốc cũng không cần quá sốt ruột, một bên xác định mức độ tin cậy của việc này, một bên bố trí phòng vệ ở vùng biên giới phía Tây và biên giới phía Bắc, phòng bị Sở Quốc giương đông kích tây, giáng cho Thương Quốc một đòn phủ đầu.

Dù sao, cũng không chỉ duy nhất quốc gia như Nguyễn Quốc lo lắng bị Tấn Quốc tấn công, Thương Quốc cũng có chung nỗi sầu lo này. Tuy rằng Thương Quốc tự tin bản thân đã có đủ thực lực mở một cuộc chiến đối đầu với Tấn Quốc, nhưng chỉ sợ xảy ra thiếu sót, nếu không thì rất có thể sẽ là chí mạng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận