Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 271: Bội Ước

Chương 271: Bội Ước

=== oOo ===


Tại thời điểm này, điều rõ ràng nhất chính là, theo phạm vi lãnh thổ Thương Quốc không ngừng mở rộng, từ đó làm cho chiến tuyến cũng kéo dài theo, từ đó phương diện hậu cần sẽ trở nên có chút giật gấu vá vai.

Nói chung, ví dụ như Tấn Quốc, một trăm vạn tướng sĩ ở tiền tuyến đánh trận, cần có ít nhất bốn đến năm trăm vạn người ở hậu phương bôn ba vận chuyển hậu cần, vẻn vẹn là công tác vận chuyển lương thảo đã cần hơn trăm vạn dân phu.

Tuy rằng Thương Quốc xây dựng được các con đường bằng xi măng, kết nối các tuyến đường Đông Tây Nam Bắc tạo thành một cái võng lớn, làm cho tốc độ hành quân gia tăng gấp vài lần, đồng thời cũng có quỹ đạo vận tải lương thảo và đồ quân nhu riêng. Thế nhưng, nếu như ngoài tiền tuyến có một trăm vạn người tác chiến, vẫn phải cần tới sáu mươi, bảy mươi vạn nhân viên hậu cần.

Nhắc tới cuộc chiến Trường Bình ở thời kỳ chiến quốc, sức chiến đấu của quân đội Triệu Quốc cũng không kém gì quân đội Tần Quốc được kích thích bởi chế độ công huân tước, thế nhưng bởi vì nguyên nhân hậu cần, vẻn vẹn ở năm thứ hai liền rơi vào thế yếu, sớm bộc lộ ra dấu hiệu thất bại.

Nếu như để quân đội Thương Quốc và Tấn Quốc bày ra trận thế quyết chiến bằng một trận chiến lớn, như vậy Dương Mộc không những có lòng tin chiến một trận, mà còn tin tưởng nắm được thắng lợi. Thế nhưng, nếu như rơi vào cục diện giằng co như cuộc chiến Trường Bình, vậy quả thật rất gay go.

Cho nên mới nói, một khi Thương Quốc bị cuốn vào một cuộc chiến trường kỳ, điều đó sẽ khá bất lợi. Kích thước lãnh thổ sẽ giới hạn sức mạnh quốc gia, nhất định không thể giống như Ngụy Quốc, đơn độc cắn răng kiên trì suốt mấy năm.

Thương Quốc không đủ khả năng kéo dài nổi, cũng không đánh thắng nổi.

...

Sau dịp đầu xuân, mặt trời ló dạng, băng tuyết tan rã, mặt đường cũng khô ráo rất nhanh, không còn vẻ lầy lội nữa.

Quân đội Tấn Quốc bắt đầu rục rịch di chuyển.

Các đội buôn đi về Sở Quốc lập tức tăng nhiều, rất hiển nhiên thương nhân các quốc gia khác cũng bắt đầu nghĩ đến chuyện làm ăn kiếm chác ở Sở Quốc. Sứ thần Sở Quốc Khuất Đan cũng lần thứ hai đi tới Thương Quốc, khẩn cầu bàn giao sớm nhóm binh khí đã đặt hàng kia cho Sở Quốc.

Đối với chuyện này, Dương Mộc đương nhiên nghiêm túc từ chối.

Đùa sao? Hiện nay Thương Quốc cũng đang lo lắng thấp thỏm, vạn nhất Tấn Quốc nhân cơ hội tấn công bất chợt vào Thương Quốc, còn hi vọng dùng đám binh khí này nhanh chóng trang bị và nâng cao thực lực cho đội quân dự bị mới tuyển mộ đấy.

Sớm bàn giao cho Sở Quốc, nếu như Thương Quốc đối mặt với khốn cảnh thì phải làm sao bây giờ?

Cho nên mới nói, bàn giao sớm là không thể, mọi người vẫn nên thực hiện dựa theo đúng với thời hạn trên hiệp ước, chậm rãi bàn giao lần lượt từng nhóm từng nhóm. Còn hai mặt hàng sắp quá hạn sử dụng là mì ăn liền và bánh bích quy nén, đúng là có thể bàn giao sớm cho ngươi mang về trước.

Cùng lúc đó, Thương Quốc cũng nắm chặt thời gian tích cực chuẩn bị chiến tranh.

Quân đoàn Thanh Long và Quân đoàn Bạch Hổ vẫn đóng giữ ở các vùng phía Tây Thương Quốc,

Sau khi nhận được mệnh lệnh của triều đình, toàn quân lập tức di chuyển đến sát biên cảnh, cảnh giác với nhất cử nhất động của Tấn Quốc, mỗi ngày cử nhiều đội trinh sát tuần tra không ngừng, đã tiến vào trạng thái chiến tranh.

Quân đoàn Kỳ Lân án binh bất động, đóng quân ở Quận Lâm Thủy, mỗi ngày vẫn không ngừng thao luyện, không có một chút thư giãn nào.

Chỉ có Quân đoàn Chu Tước và quân đoàn Huyền Vũ là biểu hiện rất bình tĩnh, vẫn tổ chức huấn luyện và luyện tập chính quy như thường ngày. Bọn họ đang chờ đợi một bước ngoặt, một thời cơ xuất binh.

Bởi vì mấy cuộc chiến tranh trước đây, Thương Quốc đều là bị động tác chiến. Nói cách khác thì chính là nước khác xâm lược Thương Quốc trước, dẫn đến Thương Quốc không thể không xuất chiến.

Thế nhưng lần này không giống nhau, Thương Quốc muốn chủ động bốc lên chiến tranh.

Tính chất lần này hoàn toàn khác hẳn! Ví dụ như trong thời kỳ chiến quốc, sau khi Tần Quốc trải qua thời kì biến pháp Tần Hiếu Công, đánh bại kình địch Ngụy Quốc thời đó, sau đặt mục tiêu mở mang bờ cõi về phía đông. Tiếp đến đời Tần Huệ Văn Vương sau đó, mấy lần đông tiến đều thất bại, Tần Quốc suýt chút nữa bị ngăn cản ở bên ngoài trung nguyên.

Thương Quốc đang đang trong tình cảnh tương đồng, không chủ động mở rộng, sẽ vĩnh viễn chỉ có thể rụt cổ ở trong một bản đồ nhỏ. Cho dù có tiếp tục phát triển khoa học kỹ thuật, thì có ích lợi gì?

Thời gian kéo dài càng lâu, Thương Quốc sẽ càng gặp nhiều bất lợi.

Thế nhưng, khởi xướng chiến tranh xâm lược đối với Thịnh Quốc vào lúc này, danh dự Thương Quốc sẽ gặp đả kích rất lớn. Dù sao trước đây hai nước đã ký kết minh ước, chí ít còn chưa đến thời hạn đền tiền ở bên trong minh ước, bây giờ nếu Thương Quốc chủ động xâm lược Thịnh Quốc sẽ bị người thiên hạ chê trách.

Biện pháp tốt nhất, chính là để Thịnh Quốc chủ động vi phạm hiệp ước.

Phương thức vi phạm hiệp ước có rất nhiều loại, điều này cần Thương Quốc động tay thao tác.

Dựa theo minh ước, Thịnh Quốc còn nợ Thương Quốc hai năm tiền bồi thường và một năm quặng sắt, trong đó công tác bàn giao quặng sắt tính toán theo tháng. Từ tháng mười hai năm ngoái, Thịnh Quốc cũng đã sớm giao nộp hai tháng quặng sắt, về điểm này không có cớ để khai thác.

Tiền bồi thường, ở khoản này sẽ dễ dàng thao tác ra nhược điểm.

Hàng năm phải bồi thường số tiền mười triệu lượng bạc trắng. Đây là số tiền mà Thịnh Quốc phải tăng cao thuế má, đồng thời hoàng thất và quý tộc phải bớt ăn bớt mặc, mới miễn cưỡng gom được.

Bởi vậy, dẫn tới việc dân chúng Thịnh Quốc oán thán sôi trào.

Không chỉ có như vậy, lương bổng của các quan lại cũng giảm bớt rất nhiều, dẫn tới rất nhiều quan chức trụ cột bất mãn đối với triều đình. Đồng thời từ đó cũng nảy sinh rất nhiều tệ nạn, như cắt xén ngân lượng từ trong tiền thuế, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân. Thời gian trước tòa án vẫn tính là công chính, nhưng hiện tại thì ai có tiền thì kẻ đó thắng kiện.

Lòng người như vậy, giống hệt với cuối thời Mãn Thanh của Trung Quốc. Thời điểm đất nước càng chịu gánh nặng, tật bệnh càng dễ dàng sinh sôi, còn nghiêm trọng hơn so với thời kỳ quá độ.

Dưới bầu không khí như vậy, quốc lực Thịnh Quốc ngày càng rút xuống như nước sông vỡ đê, mấy chục năm chăm lo việc nước đã bị phá hủy trong vòng không tới ba năm, dân tâm mất đi sẽ mãi mãi không thu hồi được.

Nếu như Thương Quốc muốn ra tay từ bên trên minh ước, vậy thì chính là bạc.

Trước đó, Cẩm Y Vệ đã thẩm thấu vào dân gian Thịnh Quốc, thành lập một nhóm lại một nhóm thế lực bí ẩn chống đối triều đình.

Trong hai năm qua, dân chúng càng ngày càng rơi vào tình trạng nghèo khó, những thế lực bí ẩn này không ngừng hấp thu nhân khẩu, công tác tuyên dương lý luận cũng càng ngày càng lớn mạnh. Tuy rằng triều đình Thịnh Quốc cũng phát hiện ra mấy cỗ thế lực này, thế nhưng bất đắc dĩ là chúng thực sự quá bí ẩn, cũng không rảnh rỗi sai binh mã đi tiêu diệt, chỉ chuyên tâm cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân, đi làm công việc bồi thường Thương Quốc.

Điểm này, đúng là gần giống với thời kì Nam Tống. Hoàng Đế Thịnh Quốc Mẫn Lôi tuy rằng không phải một quân vương ngu ngốc, thế nhưng rơi vào đại thế như vậy, hắn cũng không có biện pháp nào xử lý, ngược lại còn giống văn võ bá quan trong triều, đều bị sợ vỡ mật, một số ít người phái chủ chiến, cũng đều thu hồi âm thanh không dám phát biểu nữa. Tuy bọn họ có lòng muốn chỉnh đốn quân bị, nhưng cũng vì không có bạc mà coi như thôi.

Căn cứ vào tin tức tình báo truyền về từ mật thám Thương Quốc ẩn núp trong quân đội Thịnh Quốc, quân đội chủ lực của Thịnh Quốc đã ba năm không được thay đổi vũ khí trang bị, rất nhiều vũ khí của binh sĩ đã rỉ sét, căn bản không thể sử dụng nữa.

Quá đỉnh sáu năm, vào ngày 18 tháng 2.

Bên trong một số thành trì của Thịnh Quốc, các cuộc bạo loạn nghiêm trọng bỗng nhiên bất ngờ bộc phát. Do không có bất kỳ sự phòng bị nào, vài tòa thành trì đã bị một cỗ thế lực thần bí dùng vũ lực thành công chiếm giữ, sau đó lật đổ đại kỳ của triều đình Thịnh Quốc.

Quân thần Thịnh Quốc kinh hãi, lập tức ý thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề.

Cho tới nay, bên trong Thịnh Quốc luôn bị Thương Quốc dùng dư luận công kích, lợi dụng báo chí và các thủ đoạn khác tẩy não dân chúng phổ thông. Những chuyện này triều đình đều thấy rõ, cũng coi như là mở một con mắt nhắm một con mắt, căn bản không thể ra sức dẹp yên được.

Bây giờ bỗng bộc phát ra loại đại loạn này, triều đình cũng đã đoán ra được mấy phần, đây chính là do Thương Quốc gây nên.

Như vậy, vấn đề đến rồi — Thương Quốc muốn làm gì?


Bạn cần đăng nhập để bình luận