Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 276: Lửa Lớn Đốt Thành

Chương 276: Lửa Lớn Đốt Thành

=== oOo ===


Nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, Hàn Đồng hạ lệnh cho các lộ quân, sau khi chiếm cứ tường thành thì tạm ngừng tấn công.

Đồng thời, phái ra đội kỵ binh và năm vạn đại quân, vòng ra phía sau toà thành chặn đường, phòng ngừa quân địch chạy trốn.

Lập tức, một vạn kỵ binh di chuyển, chia làm ba đường tiến hành bao vây, năm vạn bộ binh cũng theo sát phía sau.

Hàn Đồng đứng ở trên chiến xa, phóng tầm mắt về phía thành Đông Dương.

Ở trong mắt của người khác, trận này có khả năng đã kết thúc, thế nhưng ở trong mắt hắn, lại chỉ vừa mới bắt đầu.

Bởi vì, trận chiến này tiến hành đến hiện tại, đã không còn đơn thuần là công thành chiến, mà là một trận chiến tiêu diệt.

Mục đích công phá thành Đông Dương cũng không phải để chiếm cứ tòa thành trì này, mà là vì đánh nát tấm mai rùa che giấu những cánh quân chính quy kia, khiến chúng triệt để bại lộ ở trước mặt quân Thương, sau đó tiêu diệt từng cái một. Chỉ khi đánh bại quân đội chủ lực của Thịnh Quốc, thì một hồi chiến sự này mới có thể xem như kết thúc.

Theo thông tin tình báo nhận được, bên trong thành Đông Dương có ít nhất năm vạn quân chính quy, thêm vào phủ binh thì ước chừng có khoảng một vạn quân.

Một nhánh quân đội có quy mô khổng lồ như vậy, đáng giá để đối xử một cách nghiêm túc. Một khi tiêu diệt thành công, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc chiến tranh này.

Vào lúc giữa trưa, quân đoàn Chu Tước lần thứ hai có động tác, dùng chiến xa liên nỏ mở đường, giết thẳng vào trong thành.

- Tướng quân, chúng ta sẽ xông ra chém giết chứ?

Trong thành, tám vạn quân Thịnh mỗi người giữ chức vụ riêng của mình, nhưng trong lòng ai nấy đều hoảng loạn, đều nhìn về phía các tướng lĩnh. Một người trong đội ba ngàn người, hỏi như thế với vị tướng lĩnh chỉ huy mình.

Vị Tam thiên nhân tướng lắc lắc đầu:

- Mọi người bình tĩnh đừng nôn nóng, thực lực quân Thương quá mạnh mẽ, có chiến xa liên nỏ mở đường, lại có kỵ binh đánh lén, chúng ta căn bản không có sức đánh một trận. Kế trước mắt chỉ có thể cùng quân địch triển khai hạng chiến, làm hết sức giảm thiểu ưu thế của quân Thương, sau đó sẽ tùy thời phản công.

Hạng chiến?

Những binh sĩ xung quanh đều im lặng.

Từ xưa tới nay, phàm là đến giai đoạn muốn triển khai hạng chiến, cũng chính là thời điểm đã toàn diện tan tác, có rất ít trường hợp dựa vào hạng chiến mà có thể chuyển bại thành thắng, gặp phải quân địch kém cỏi còn có một con đường sống, nếu như gặp phải quân địch có kỷ luật nghiêm minh, tiến thối có thứ tự, vậy càng gặp khó khăn hơn.

Tướng quân Thương Quốc hiển nhiên không phải loại dong tướng tầm thường, năng lực của Đại Nguyên soái Hàn Đồng của quân đoàn Chu Tước cũng không hề kém so với chủ soái Đặng Chi của Thịnh Quốc.

Cái gọi là hạng chiến, nhất định sẽ rơi vào tình thế, ở dưới sự vây quét của hai mươi vạn người, có thể chạy trốn đã là tốt lắm rồi.

Loại tâm lý nghi vấn và hoảng sợ đó cũng không chỉ có ở mỗi nhánh quân ba ngàn người này.

Trên thực tế, bắt đầu từ khi biết phải triển khai hạng chiến, sự hoảng sợ và bàng hoàng đã lan tràn trong toàn quân Thịnh. Vốn mọi người còn tưởng rằng sẽ đầu hàng hoặc là lui lại, như vậy vẫn có thể xem là một loại biện pháp bảo vệ tính mạng, thế nhưng tầng lớp binh sĩ này lại không nghĩ tới, thứ chờ đợi bọn họ sẽ là hạng chiến khốc liệt.

Loại cảm giác ở xung quanh không biết còn có bao nhiêu đồng bạn, quá kinh khủng, một số chiến sĩ từng trải qua hạng chiến, đã bắt đầu run rẩy.

Đầu hàng không phải là tốt hơn sao?

Rất nhiều binh sĩ đều xuất hiện loại ý nghĩ như vậy. Nếu như là ba năm trước đây thì còn cảm thấy mất mặt mũi, hô to một tiếng tận trung vì nước rồi xông lên chém giết một hồi. Nhưng tình thế hiện tại đã hoàn toàn khác hẳn, triều đình hỗn loạn, quan phủ tham nhũng, dân chúng lầm than, tên Hoàng Đế chó má vì ngôi vị hoàng đế của mình mà ra sức bóc lột bách tính, lần này chỉ vì quá sợ chết mà tặng lại ngôi vị Hoàng Đế cho Thái Tử, bản thân mình lui về làm Thái thượng hoàng.

Hoàng Đế còn đi đầu bỏ chạy, mọi người chạy theo có cái gì sai sao?

Nhìn dân chúng Động Quốc mà xem, hiện tại có ai nhiều điều chống đối, đều an ổn thuận lợi đấy thôi?

Lại nhìn những tù binh đầu hàng Thương Quốc kia, không phải giờ vẫn còn được nằm trong chăn ôm lão bà ngủ nướng sao.

Nói chung, ở dưới sự tuyên truyền cùng thẩm thấu của Thương Quốc, trong tư tưởng những binh sĩ này hoặc nhiều hoặc ít đều chịu một chút ảnh hưởng, giữa chịu chết và đầu hàng thì bọn họ càng nghiêng về cái sau hơn.

- Đến rồi!

Bỗng nhiên, một tiếng quát trầm thấp vang lên.

Đúng như dự đoán, trên đường phố phía xa truyền đến một trận tiếng chém giết, tinh kỳ bay phấp phới, hiển nhiên là những đội quân khác đã bắt đầu ác chiến với quân Thương.

Tám vạn binh sĩ Thịnh Quốc chen chúc ác chiến với quân địch ở trong một tòa thành nhỏ vùng biên thuỳ, sự ác liệt không cần nói cũng biết.

- Mau nhìn kìa, bên kia bốc khói!

Có người chú ý tới, ở khu vực dân cư sinh sống trong thành, một làn khói cuồn cuộn bốc lên.

Đây không phải là khói bếp do dân chúng nấu cơm. Trên thực tế, từ trước khi quân Thương vây thành, phần lớn bách tính trong thành trì đã mang theo người nhà trốn ra khỏi thành, cho dù còn lại mấy người già yếu bệnh tật không nhúc nhích được, cũng sẽ tuyệt đối không nhóm lửa nấu cơm vào lúc này.

Không lâu sau, trong thành lại có nhiều chỗ tỏa ra làn khói dày đặc, toàn bộ thành trì giống như một cái sàng, ngọn lửa càng lúc càng lớn.

Quân địch phóng hỏa!

Trái tim tất cả tướng sĩ Thịnh Quốc đều chìm xuống. Bởi vì, nếu muốn triển khai hạng chiến, tám vạn quân coi giữ phải tách ra mà chiến đấu, mỗi một nhóm nhiều nhất là khoảng ba ngàn người, chỉ có thể mệnh ai người ấy chiến, mệnh lệnh của chủ tướng hầu như không có tác dụng, chỉ khi dùng đến trống trận tụ binh, mọi người mới nghe thấy được.

Dưới lửa lớn đốt thành thì còn hạng chiến thế nào được?

Không cần chờ đến khi quân địch công thành, cho dù mọi người không bị thiêu chết ở trong thành, cũng sẽ đứt mất nguồn lương thảo.

Đến khi kẻ địch bày trận ở bên ngoài, lúc đó tất cả mọi người không ai có thể trốn thoát.

Điều này cũng không phải binh pháp cao thâm gì, chỉ cần là Tướng quân từng đọc qua một ít binh pháp đều biết đạo lý này, nó đã được tổng kết ra qua hàng ngàn, hàng vạn cuộc chiến trong lịch sử.

Bởi vậy có thể thấy được, tướng lĩnh Thương Quốc cũng đã chuẩn bị biện pháp đối phó với một trận hạng chiến, dù cho ở bên trong hạng chiến, lúc vừa mới bắt đầu vẫn chiếm cứ chủ động.

Thế lửa càng lúc càng lớn, trong lúc mọi người thấp thỏm chờ đợi, quân Thương vẫn không tiếp tục tiến công.

Điều này làm cho quân Thịnh đang mai phục choáng váng. Quân Thương không vào thành, mọi người còn hạng chiến kiểu gì?

Lẽ nào chờ lửa lớn tắt nguội, rồi mới chính diện quyết chiến sao?

Nghĩ đến hai chữ quyết chiến này, tất cả mọi người đều lạnh cả sống lưng.

Lúc trước, sáu mươi vạn đại quân Động Quốc làm sao bị bại vong?

Không phải là quyết chiến chính diện sao?

Hiện nay, quân đội Thương Quốc càng thêm mạnh mẽ so với quá khứ, vẻn vẹn chỉ là quân đoàn Chu Tước đã có hai mươi vạn người, sợ rằng đã đủ sức đánh với tám mươi người, bây giờ bên mình có tám vạn người thì làm sao đối kháng lại?

Giằng co...

Sự giằng co vô cùng lúng túng...

Chiến sự từ từ biến thành một hồi tâm lý chiến, quân đoàn Chu Tước không tiến đến gần, quân lính Thịnh Quốc cũng đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, phán đoán xem lúc nào quân Thương sẽ tiến công, giãy giụa giữa đầu hàng và chạy trốn.

Một canh giờ...

Hai canh giờ…

Ba canh giờ...

Đã đến chạng vạng tối, thành Đông Dương đã bị biến thành một vùng biển lửa từ lâu, ánh lửa rực sáng, cách xa mười dặm cũng có thể nhìn thấy được.

Tất cả quân Thịnh mai phục ở trong các ngõ hẽm rút ra ngoài, dưới lửa lớn hun nướng, thỉnh thoảng có người ho khan, cũng có người chạy khắp nơi tìm nước uống.

- Rút——

Lúc này, một tiếng quát to truyền ra, một vị Tam thiên nhân tướng mang theo binh sĩ dưới trướng, lao ra bên ngoài thành.

Đại Tướng quân Uông Lan giơ tay lên, muốn quát lớn, thế nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, lại nuốt trở vào.


Bạn cần đăng nhập để bình luận