Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 278: Hai Đế Cùng Lên Triều

Chương 278: Hai Đế Cùng Lên Triều

=== oOo ===


Hàn Đồng liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Hiện giờ, Thịnh Quốc có sáu mươi vạn quân chính quy, cộng thêm phủ binh được điều đến phòng thủ biên quan, khẳng định đạt đến số lượng trăm vạn. Bên trong thành Đông Dương tuy rằng chỉ có tám vạn đại quân, nhưng do đường biên giới quá dài, quân địch không biết chúng ta sẽ tấn công tòa thành trì nào đầu tiên, vì thế binh lực sẽ bị phân tán.

- Nói như vậy, Đại soái đang lo lắng…

- Đúng! Nếu không nằm ngoài dự đoán, hiện tại khẳng định có rất nhiều viện quân Thịnh Quốc đang lũ lượt kéo tới nơi này rồi. Nếu như chúng ta dừng lại lâu, có thể sẽ phải lâm vào nhiều trận ác chiến, bị quân Thịnh nắm mũi dẫn đi.

- Hóa ra là Đại soái muốn chiếm đoạt tiên cơ.

Cố Phong Nam bỗng nhiên tỉnh ngộ, chắp tay nói:

- Mạt tướng đi chuẩn bị ngay, đại quân lập tức xuất phát, nhanh chóng di chuyển đến tòa thành tiếp theo.

Hàn Đồng gật gù, nói:

- Ngươi có thể dặn dò tướng sĩ dưới trướng, nói cho họ biết quân đoàn Huyền Vũ đã ở phía sau, ít ngày nữa sẽ đuổi kịp tới, mọi người có thể yên tâm tiến quân thần tốc.

- Vâng! Mạt tướng lĩnh mệnh!

Cố Phong Nam lĩnh mệnh mà đi. Không lâu sau, cả nhánh đại quân đồng thời chuyển động, hình ảnh nổi bật dưới ánh lửa ngợp trời, hành quân hướng về phía Bắc.

...

Lúc này, bên trong Hoàng cung Thịnh Quốc.

Hoàng Đế Thịnh Quốc Mẫn Thiện Nghị ngồi trên long ỷ, cả người có chút hoang mang lo sợ. Thái thượng hoàng Mẫn Lôi ngồi ở một bên khác, cũng mang gương mặt buồn rười rượi.

Đặt ở tình cảnh bình thường, vào lúc này đã là đêm khuya cung cấm, trong cung ngoại trừ người có địa vị đặc thù, không ai được tùy ý đi lại, dù là đại thần nếu không nhận được ý chỉ, cũng không cách nào tiến cung.

Thế nhưng lúc này, Thừa Tướng Chu Lực Hành và một đám văn võ đại thần đều cùng tụ tập ở trong điện, im lặng không nói một lời.

Triệu tập nhiều đại thần đến đây như vậy, cũng không phải tới để vui đùa.

Chỉ có điều, trước một Thương Quốc mạnh mẽ, ai có thể nảy ra ý tưởng gì?

Cho dù là Chu Lực Hành, hay là một đám võ tướng, đều không có một biện pháp đối phó hữu hiệu.

Hơn nữa, Đại soái Đặng Chi giỏi về đánh trận nhất, lúc này còn đang đích thân lĩnh binh, chỉ huy tác chiến ngoài tiền tuyến, đa số võ tướng lưu lại nơi đây đều là một đám thần tử già nua, không quá hiểu rõ tình hình quân địch, không có một người có thể nghĩ ra được chủ ý kỳ tích nào.

Mà vị Hoàng Đế Mẫn Thiện Nghị và Thái thượng hoàng Mẫn Lôi, có biểu hiện càng thêm thú vị.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng sợ phải đưa ra chủ kiến.

Dù là ai cũng mang tâm cầu may mắn, vạn nhất sau khi Thương Quốc tấn công vào Hoàng cung, khẳng định kẻ đứng ra đầu tiên sẽ phải chịu trách nhiệm chủ yếu nhất. Mẫn Thiện Nghị nhìn về phía Mẫn Lôi, Mẫn Lôi trông ngóng về phía Mẫn Thiện Nghị. Vào lúc này, tình cảm phụ tử đã hoàn toàn tan thành mây khói.

Đây chính là nỗi bi ai của hoàng tộc, tình thân nhạt như nước. Một Hoàng Đế có mười mấy vị Hoàng tử, làm sao có chuyện người cha chỉ yêu thương duy nhất một người con?

Đối với Mẫn Lôi mà nói, hắn chỉ là đang hy sinh một trong số hai mươi mấy vị Hoàng tử mà thôi, có thể bảo vệ một cái mạng đã rất có lời rồi.

Đối với Mẫn Thiện Nghị mà nói, phần trách nhiệm này vốn dĩ do cha hắn nên gánh chịu, hi sinh một người phụ thân xa cách, cũng không phải là không được.

Quần thần tự nhiên cũng hiểu rõ điểm này, đều im lặng không lên tiếng, cũng không chủ động dò hỏi kẻ khác, miễn cho đụng phải rủi ro.

Một lúc lâu sau, Chu Lực Hành thở dài một hơi, đứng ra bái nói:

- Hai vị quân thượng, bây giờ tình hình quân Thương xâm lấn đang nguy cấp, cơ nghiệp bốn trăm năm của Đại Thịnh ta tràn đầy nguy cơ, tốt hơn hết là phải sớm đưa đối sách ứng phó.

Hai người Mẫn Thiện Nghị và Mẫn Lôi đều không lên tiếng.

Bầu không khí lạnh lẽo đến cực điểm.

- Khặc, khục…

Mẫn Lôi ho khan một tiếng, sau đó nói:

- Thời khắc nguy nan, mọi người nên cùng đưa ra chủ ý, không cần quan tâm đến địa vị quân thần, mọi người nghĩ sao nói vậy. Thừa Tướng đại nhân có chủ ý gì, không ngại cứ nói thẳng.

Chúng thần nhìn nhau, Mẫn Lôi nói câu này, cũng tương đương với việc chuyển dời trọng tâm trá hình, có ý là mọi người đưa ra chủ ý, không liên quan gì với hai quân vương, hắn chỉ là tham khảo mà thôi.

- Hai vị quân thượng, việc cấp bách là cần tuyển mộ binh sĩ, đưa tới biên quan thủ thành.

Một tên võ tướng bước lên phía trước một bước, bái nói:

- Tướng sĩ Quân Thịnh ta không đủ, đối diện với quân Thương hùng mạnh, vẫn chỉ liên tục bại lui. Nếu như có thể tuyển mộ thêm nhiều tướng sĩ hơn, chí ít có thể bảo vệ xung quanh Hoàng Thành, không để Thương Quốc đánh chiếm được toàn bộ.

- Nhưng mà... Hiện tại quốc khố không còn bao nhiêu. Số bạc lần trước chuẩn bị áp vận đi Thương Quốc, ngoại trừ một phần bị thất lạc, còn lại đều dùng để xây công sự và khích lệ tướng sĩ, bên trong quốc khố căn bản không bỏ ra nổi số bạc lớn để mộ binh nữa.

Vẻ mặt Mẫn Thiện Nghị buồn rười rượi. Từ khi tiếp nhận cái ngôi vị hoàng đế này, cũng chỉ là một đám hỗn loạn chồng chất. Bây giờ trong nước không chỉ có cường địch xâm lấn, còn có một đám nông dân nổi loạn, lãnh thổ hai vùng Tây Bắc đã bị mất đi mười mấy tòa thành trì dưới sự nhiễu loạn của những kẻ tạo phản kia, khiến cho Thịnh Quốc lung lay, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Tiếp đó, lại có một đại thần bẩm tấu:

- Bệ hạ, tuy rằng Thương Quốc tự xưng có trăm vạn đại quân, thế nhưng vì phòng bị Tấn Quốc, có thể điều đi ra cũng chỉ có khoảng năm mươi vạn quân. Nam Bắc Thịnh Quốc có Hạ Nghi Sơn làm bức tường thiên nhiên ngăn cách, có thể tập trung trú đóng, dùng nơi hiểm yếu này để phòng thủ.

- Trương đại nhân nói không sai, thứ khiến cho Thương Quốc phải kiêng kỵ, đơn giản chỉ có Tấn Quốc mà thôi. Trước mắt, Tấn Quốc đang mưu đồ với Sở Quốc, vì vậy Thương Quốc mới dám dụng binh xâm lấn chúng ta, nhưng cũng không dám tác chiến quá lâu, nhất định sẽ tìm cách tốc chiến tốc thắng, tránh việc sau đó phải triển khai tác chiến đồng thời trên hai mặt trận.

- Ý của mấy vị đại nhân là...?

Trong lòng Mẫn Lôi hơi động.

- Chúng thần cho rằng, có thể dựa vào dãy núi Hạ Nghi bảo vệ Thịnh Quốc ta, có thể kéo dài thêm một ngày là hay một ngày. Sau một thời gian, tự nhiên Thương Quốc sẽ phải triệt binh.

Mẫn Lôi và Mẫn Thiện Nghị cùng liếc nhìn nhau, gật gật đầu.

Có điều, cẩn thận hơi suy tư một chút, lời này chỗ nào cũng có lỗ hổng.

Ý đồ này rất thiết thực, nhưng tiền đề là phải đứng vững trước quân Thương!

Bốn mươi, năm mươi vạn binh không phải là nói cho vui, đặc biệt là năm mươi vạn quân Thương. Từng được tận mắt nhìn thấy quân Thương duyệt binh, Mẫn Lôi đã sâu sắc hiểu được một điều, chưa cần nhắc đến đại quân uy vũ hùng tráng đó, chỉ mới nói đến mấy loại máy bắn đá kia, cũng khiến cho người ta dâng lên một loại cảm giác vô lực.

Những bức tường thành Thịnh Quốc có thể ngăn cản, kháng trụ được những chiếc máy bắn đá kia sao?

Tâm trí Mẫn Lôi vẫn nhớ như in cảnh tượng kinh hoàng ngày hôm đó, dựa vào đó đối chiếu với những bức tường thành trong một số thành trì Thịnh Quốc, chỉ cảm thấy không rét mà run.

Loại máy bắn đá kia, phỏng chừng có thể oanh sụp cả bức tường Hoàng Thành ấy chứ?

Phải biết, Thịnh Quốc không có thứ như xi măng. Lúc trước, khi xây dựng một số quan ải trọng yếu, đều là dùng hỗn hợp gạo nếp trộn lẫn với đất sét làm chất kết dính giữa gạch với đá, vì thế có rất nhiều tường thành cần phải sửa chữa. Khi đối mặt với những viên đạn đá khổng lồ từ trên trời rơi xuống, nơi hơi kém một chút, khả năng chỉ cần bị oanh một cái liền sụp đổ.

- Bệ hạ, căn cứ theo chiến báo từ tiền tuyến, quân đoàn Chu Tước của Thương Quốc đã áp sát đến gần thành Đông Dương, bước kế tiếp chúng ta nên tiến hành bố phòng thế nào?

Vũ An Hầu Mẫn Cách hỏi.

- Bước kế tiếp...

Mẫn Lôi vừa định nói, bỗng nhiên cả người cứng đờ, ý thức được thân phận của mình hiện tại, vì vậy nói:

- Việc này còn phải bàn bạc kỹ càng, các vị không ngại cùng đề xuất ý kiến, đồng thời tham khảo chung một hồi.

Chúng thần quay mặt nhìn nhau, trong lòng ngán ngẩm thầm than.

Thịnh Quốc thật sự xong rồi! Nội ưu ngoại hoạn, vào thời khắc nguy nan như vậy, hai vị quân chủ lại còn đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, quốc gia như vậy còn có hy vọng gì?

Đừng nói kéo dài tới lúc quân Thương triệt binh, e rằng trước lúc đó, nội bộ Thịnh Quốc đã tan vỡ rồi.

Chu Lực Hành cũng nhìn tất cả mọi thứ trong mắt, hắn đã chú ý tới một số đại thần trong đó, lúc cúi đầu xuất hiện một vệt âm tình bất định.

E rằng, trong số mọi người đang tập trung ở đây, đã có một phần lớn người đã quy hàng theo địch rồi...


Bạn cần đăng nhập để bình luận