Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 280: Biến Vương Kỳ

Chương 280: Biến Vương Kỳ

=== oOo ===


Một bản công văn này cũng không phải tin tức chiến báo, được gửi từ ba đại quân đoàn đang tấn công Thịnh Quốc.

Nó là do Đại Nguyên soái Vệ Trung Toàn chỉ huy quân đoàn Thanh Long tự tay viết, phái người suốt đêm mang về dâng tấu.

Tin tức này càng nguy cấp hơn so với chiến báo ở tiền tuyến.

Mọi người đều biết, trước khi quyết định khai chiến với Thịnh Quốc, Thương Quốc đã chuẩn bị rất kỹ. Đầu tiên là đưa toàn bộ quân đoàn Thanh Long và quân đoàn Bạch Hổ đến vùng biên cảnh, đồng thời ngay cả Kỳ Lân Quân cũng đã sẵn sàng tinh thần được điều động, trên cả hai đầu tuyến đường xi măng, vẫn không cho phép các đội buôn dân gian qua lại.

Chuyện lo lắng này tuy không xảy ra, thế nhưng lại có một sự kiện càng lớn hơn.

Tấn Quốc công chiếm Vương kỳ của Vương triều Đại Lễ!

Nói cách khác, ngay từ đầu Tấn Quốc không có ý định giao chiến với Sở Quốc, mà chỉ lấy lý do mượn đường, trình diễn kế sách giả đồ diệt Quắc!

Sau khi nhận được tin tức này, Dương Mộc yên lặng lúc lâu, trong lúc nhất thời vẫn không thể tin được.

Vương kỳ của Thiên tử Vương triều Đại Lễ, là một nơi rất mẫn cảm, mặc dù chế độ phân phong đã hoàn toàn chấm dứt, Vương triều Đại Lễ suy tàn đến mức mấy quốc gia xung quanh đều có thể gặm xuống một khối thịt. Thế nhưng còn chưa từng có quốc gia nào, dám tự ý động đao binh.

Đã từng có Diêu Quốc dựa vào vũ lực, có hành vi bất kính đối với Thiên tử, chiếm đoạt được một phần lãnh thổ thuộc Vương kỳ, kết quả thì sao?

Loại hành vi này trực tiếp để cho các quốc gia khác mượn cớ, trong đó bao gồm cả Tấn Quốc. Lúc đó ai nấy đều hô khẩu hiệu đại nghĩa lẫm nhiên, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, trực tiếp tiêu diệt Diêu Quốc.

Mà mảnh đất bị thất lạc của Thiên tử Đại Lễ cũng bị các quốc gia kia chia cắt, căn bản không hề trả lại cho Thiên tử.

Bất đắc dĩ, Thiên tử Đại Lễ cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là hạ chiếu sắc phong, lấy danh nghĩa công huân Cần Vương, phân phong mảnh thổ địa đó cho những quốc gia này.

Từ đó về sau, mặc dù là quốc gia nào, có mạnh mẽ đến đâu, cũng không dám dễ dàng mạo hiểm đi thử nghiệm chiếm đoạt đất đai thuộc về Vương triều Đại Lễ.

Sau này, khi Tấn Quốc đã có địa vị bá chủ, vẫn luôn giữ gìn loại danh phận đại nghĩa này. Bởi vì, muốn danh chính ngôn thuận ngồi vững ở vị trí bá chủ, việc được Thiên tử Đại Lễ thừa nhận rất quan trọng, cũng coi như là một loại hình thức tôn kính với Vương triều trước.

Chính vì vậy, Vương triều Đại Lễ kéo dài hơi tàn ở trong mảnh an nhàn này.

Thời gian qua đi bảy mươi, tám mươi năm, Vương triều Đại Lễ lần thứ hai gặp phải tai họa như vậy.

Làm người ta không nghĩ tới chính là, người ra tay lần này, không ngờ lại là Tấn Quốc xưa nay vẫn luôn ủng hộ Thiên tử Đại Lễ!

Nói ra, không có mấy người sẽ tin tưởng.

Sau khi Dương Mộc nhìn lại tin tức một lần, trầm mặc nửa buổi mới thở dài một hơi.

Tấn Quốc, vị bá chủ ngày xưa, đã không cam lòng chỉ làm bá chủ.

Chí hướng của nó, là thay thế Vương thất Đại Lễ, trở thành quân chủ thiên hạ!

Đương nhiên, cái gọi là thiên hạ cũng chỉ tính toàn bộ cương vực thuộc về Vương triều Đại Lễ. Ở trong tư tưởng của tất cả mọi người, "Thiên" mà mấy đại Vương triều còn lại nắm giữ cũng không hề giống nhau.

Cũng chính vì biến cố này, khiến cho Dương Mộc cảm thấy, vị Hoàng Đế Tấn Quốc kia cũng không hề bình thường như hắn nghĩ trước đây.

Vì sao?

Lúc trước, tất cả người trong thiên hạ đều cho rằng, hành động lần này của Hoàng đế Tấn Quốc, cơ hội thắng bại đều dành cho cả hai bên. Mặc dù có thể chiến thắng Sở Quốc, cũng không thể nào hoàn toàn tiêu diệt, nhất định sẽ bởi vì hậu cần gặp khó khăn làm cho lực lượng tiền tuyến ngang nhau, tất cả công sức biến thành dã tràng xe cát.

Có ai từng nghĩ đến, mục tiêu ban đầu của hắn lại chính là muốn chiếm đoạt Vương kỳ của Thiên tử, vất vả ủ mưu, đùa nghịch các nước xoay quanh.

Thậm chí Dương Mộc còn hoài nghi, những tiểu đệ phái binh ra hỗ trợ Tấn Quốc, ngay từ đầu cũng bị lừa bịp dắt cổ theo, hiện tại đã ở trong thế cưỡi hổ khó xuống.

Coi như kế sách này là do một vị thần tử nào đó nghĩ ra, nhưng mà Hoàng Đế Tấn Quốc có can đảm tiếp nhận, có can đảm biến thành hành động, như thế đã không phải là việc của một người tầm thường.

Sau khi làm dịu nội tâm, Dương Mộc bắt đầu suy nghĩ về tình thế hiện tại.

Vương kỳ của Vương triều Đại Lễ tuy rộng lớn, thế nhưng ở trong đó cũng thực hiện chế độ phân phong sĩ phu, đó chính là việc Thiên tử phân phong thổ địa cho các thần tử, tương tự như phong vương ở các quốc gia khác, các quan chức nắm giữ tư binh, có thể nói là quý tộc nắm quyền chân chính.

Vì thế, dưới bầu không khí này, mặc dù cương vực Vương kỳ của Vương triều Đại Lễ khá bao la, thế nhưng lại già nua lạc hậu, sức sản xuất không cao lắm, hàng năm cũng không thiếu con dân chạy trốn sang các quốc gia xung quanh. Toàn bộ địa bàn thuộc về Vương thất Đại Lễ tuy rằng có thể so với Sở Ngụy, thế nhưng nhân khẩu cũng chỉ khoảng hơn ba mươi triệu người, quốc lực cực kỳ suy yếu.

Quân đội thì càng không đáng nhắc đến. Bởi quanh năm không xảy ra chiến sự, thêm vào việc kinh tế cũng căng thẳng, có được trăm vạn tướng sĩ hay không cũng còn là một vấn đề.

Đây gọi là thói quen khó sửa! Dưới sự cầm cố đồng thời của tổ chế và giới quý tộc, sau khi Vương thất Đại Lễ suy tàn, cũng không còn năng lực quật khởi, dù cho có thời kỳ từng xuất hiện mấy vị Thiên tử có hùng tâm tráng chí, nhưng cũng giống như con thú bị giam trong lồng vậy, không triển khai được gì.

Tấn Quốc muốn chiếm đoạt Vương kỳ của Đại Lễ, cũng đơn giản như Thương Quốc muốn tiêu diệt Thịnh Quốc vậy.

Thậm chí, bởi vì Tấn Quốc dùng kế để tiến vào Vương kỳ của Thiên tử, vậy cũng như trăm vạn đại quân Thương Quốc tiến vào vùng nội địa Thịnh Quốc mà không có sự phòng bị nào.

Tấn Quốc chiếm đoạt Vương kỳ, dễ như trở bàn tay!

Dương Mộc ước lượng một chút, lần này Tấn Quốc phái ra tổng cộng trăm vạn đại quân, đường hoàng tiến vào bằng danh nghĩa mượn đường qua Vương kỳ.

Dưới cuộc tập kích bất ngờ, mười ngày nửa tháng là có thể hoàn toàn chiếm đoạt Vương kỳ.

Trong thời gian này, khả năng không có quốc gia nào dám đi cứu viện. Dù sao cũng không có quốc gia nào, có đủ thực lực đi trêu chọc con quái vật khổng lồ như Tấn Quốc.

Một khi Vương triều Đại Lễ bị tiêu diệt, một mảnh thổ địa rộng lớn, thần dân và của cải đều sẽ quy về Tấn Quốc.

Lúc trước, vì sao Thiên tử đời thứ nhất lại đặt kinh đô ở đó?

Đơn giản chính là coi trọng vị trí địa lý của nơi đó mà thôi. Nó được bao quanh bởi các quan ải, khống chế hai miền nam bắc, vị trí chiến lược như vậy, ngồi chắc Vương kỳ là có thể chỉ điểm giang sơn.

Bây giờ, những ưu thế này rơi vào tay Tấn Quốc, bất kể là từ vị trí địa lý hay là về quốc lực, Tấn Quốc nhất định sẽ phát triển thành một con quái vật khổng lồ.

Cho dù hai cái Sở Quốc gộp lại, e rằng cũng không phải đối thủ của Tấn Quốc!

Phong vân nổi lên!

Dương Mộc có một loại dự cảm, một khi Tấn Quốc quật khởi, kẻ đầu tiên gặp phải uy hiếp không phải Nguyễn Quốc, cũng không phải Sở Quốc, mà là Thương Quốc.

Mọi người đều biết, phía Đông Thương Quốc là biển lớn, phía Nam là Viêm Quốc có địa lý giao thông bất tiện. Từ trước tới nay Thương Quốc trao đổi và giao lưu với các quốc gia khác chủ yếu là từ phía tây đi ra bên ngoài, hoặc là đi ngang qua Tấn Quốc, hiếm hoi lắm mới di chuyển qua Viêm Quốc.

Cho tới bây giờ, tuy rằng phương diện giao thông với Viêm Quốc đã được cải thiện rất nhiều, thế nhưng do địa thế gập ghềnh khó đi, lại có độc trùng mãnh thú thường xuất hiện, một ít đội buôn từ phía Nam tình nguyện đi vòng thêm một đoạn đường cũng không muốn đi qua Viêm Quốc, vì thế tuyến đường này mang ý nghĩa chiến lược là nhiều hơn.

Sau khi Tấn Quốc chiếm đoạt Vương kỳ của Thiên tử, chẳng khác gì chặn đứng toàn bộ biên giới phía Tây và phía Bắc, bao bọc Thương Quốc như bánh sủi cảo.

Mặc dù Thương Quốc chiếm đoạt được Thịnh Quốc, cũng không thể nào thay đổi tình huống này.

Tương tự, Tấn Quốc cũng bởi vì sự tồn tại của Thương Quốc mà giống như bị mắc nghẹn ở cổ, chưa diệt trừ thì không yên.

Nhìn trên bản đồ, chỉ cần Tấn Quốc tiêu diệt được Thương Quốc, như vậy thì toàn bộ địa bàn của nó sẽ nối liền thành một vùng, không có bất kỳ quốc gia nào có thể lay động được nữa. Từ đó từng bước từng bước mở rộng xâm chiếm, chắc chắn sẽ có một ngày có thể nhất thống thiên hạ.

Dù là ai cùng đều có thể thấy rõ, nếu như không có tình huống đặc biệt xuất hiện, Tấn Quốc sẽ lập tức ra tay với Thương Quốc.

Dưới mâu thuẫn này, ảnh hưởng của nó còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với việc Tấn Quốc thèm thuồng kỹ thuật của Thương Quốc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận