Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 281: Đối Sách

Chương 281: Đối Sách

=== oOo ===


- Ài, cuối cùng cũng được nếm trải tư vị Thái Sơn áp đỉnh.

Dương Mộc cười khổ, nỉ non tự nhủ.

Trước đây, chuyện Tấn Quốc dụng binh đối phó với Thương Quốc vẫn chỉ là nghi ngờ, Thương Quốc cũng có khả năng cân sức ngang tài với Tấn Quốc, sau khi hai nước giao chiến, vẫn còn cơ hội hòa giải.

Thế nhưng hiện tại, song phương sẽ lâm vào tình cảnh không chết không thôi.

Sau khi thực lực Tấn Quốc tăng vọt, Thương Quốc sẽ phải đối mặt với áp lực vô cùng lớn, nguy cơ lần này sắp trở thành một lần nguy cơ lớn nhất kể từ khi Thương Quốc thành lập tới nay.

Bất kể đêm đã khuya, Dương Mộc lập tức cho người tuyên chỉ, triệu kiến mấy vị đại thần trọng yếu tiến cung, thương nghị đối sách ứng phó.

Hơn một canh giờ sau, Khổng Thượng Hiền và Phạm Hoành Tể có mặt, thêm vào Thượng thư Hộ Bộ Triệu Huyền, Thượng thư Binh Bộ Cát Liệt, Thượng thư Công Bộ Trần Hữu, Thượng Thư Bộ Khoa học kỹ thuật u Dã, từng người từng người một xuất hiện.

Tất cả thần tử đều chạy đến nơi, đều mang vẻ mặt vội vã.

Dù sao, nếu như không có đại sự gì, làm sao có khả năng triệu tập đại thần tiến cung trong đêm khuya?

Hơn nữa, còn là triệu kiến các đại thần quan trọng nhất của triều đình.

Trận thế lớn như vậy, chỉ có thể là ở biên quan có đại sự xảy ra.

Điều này cũng không khó dự đoán. Bên trong cảnh nội Thương Quốc vững chắc như thùng sắt, luôn duy trì sự phòng bị nghiêm cẩn, chắc chắn không thể phát sinh nổi loạn gì. Mà hiện nay, đại sự lớn nhất của quốc gia chính là chuyện tấn công Thịnh Quốc.

Lẽ nào, tiền tuyến gặp phải thảm bại?

Một số thần tử vừa mới hiện lên cái ý niệm này trong đầu, liền lập tức phủ quyết.

So sánh thực lực thì hai bên có sự chênh lệch quá to lớn, nếu nói quân đoàn nào ăn một chút thiệt thòi nhỏ thì vẫn có thể lý giải, nhưng đến mức độ chấn động triều chính thì là chuyện không thể nào.

Lẽ nào. . . Là phía Tây?

Trên đường vào cung, Khổng Thượng Hiền và Cát Liệt gặp gỡ mấy vị đại thần khác, vừa đi vừa tiến hành thảo luận, suy đoán về vấn đề này.

Đương nhiên, trận thế lớn như thế cũng đã kinh động toàn bộ cung đình, tuy rằng đám cung nữ thái giám không dám nghị luận, nhưng cũng đều ý thức được có đại sự phát sinh.

Dương Mộc nhìn lướt qua đám thần tử, để Thẩm An lấy lá thư mà Vệ Trung Toàn gửi về, đưa ra cho mọi người cùng xem.

Chỉ trong chốc lát, sắc mặt của mọi người đều khó coi, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.

Bị một quái vật khổng lồ như thế nhìn chằm chằm, dù là ai cũng không thể hờ hững tự nhiên.

- Bệ hạ, việc này đã được xác nhận rồi chứ? Liệu có phải là mưu kế của bên Thịnh Quốc, tạo áp lực khiến cho chúng ta phải lui binh?

Lão thần Phạm Hoành Tể thận trọng, hỏi lại một lần nữa.

- Việc này đã xác nhận không có gì sai sót. Người truyền tin về chính là thân tín bên cạnh Vệ Trung Toàn, đồng thời có mười mấy người đưa về, chắc chắn là tin tức phát ra từ quân đoàn Thanh Long. Việc này Vệ Trung Toàn cũng đã tỉ mỉ lí giải ở trong thư, còn tiến hành điều tra một phen.

Khổng Thượng Hiền ở một bên gật đầu:

- Nếu là như vậy, việc này có lẽ không phải thủ đoạn của Thịnh Quốc. Dù sao kiểm chứng quá đơn giản, Thịnh Quốc cũng sẽ không làm điều thừa như vậy.

Thượng thư Binh Bộ Cát Liệt nói:

- Bệ hạ! Lão thần cho rằng, lúc này nên điều động quân đội đổi hướng, di chuyển về phòng thủ vùng biên giới phía Tây.

- Không thể!

Khổng Thượng Hiền vội vã phản đối, nói:

- Nếu như toàn bộ quân đội di chuyển đi, vậy thì việc chiếm đoạt Thịnh Quốc lần này sẽ dã tràng xe cát, Thịnh Quốc không bị diệt, đợi đến khi Tấn Quốc tiến công Thương Quốc ta, nó sẽ là một phiền toái lớn!

- Thần tán thành lời Tả Tướng đại nhân nói. Sau khi chiếm đoạt Thịnh Quốc, thực lực Thương Quốc ta có thể tăng trưởng thêm ba phần, ngày sau nếu cùng ác chiến với Tấn Quốc, cũng có nhiều hơn mấy phần dựa dẫm, bỏ qua lúc này chỉ có thể mang đến phiền phức.

- Lão thần cũng cho rằng như thế. Tấn Quốc muốn chiếm đoạt Vương kỳ của Thiên tử còn cần một quãng thời gian nữa, chúng ta nhất định phải tranh thủ lúc này chiếm lấy Thịnh Quốc. Chỉ có điều, sợ rằng Tấn Quốc sẽ ra tay quấy nhiễu, đến lúc đó tiền tuyến e rằng không chống đỡ được.

Dương Mộc gật gật đầu, cũng rất tán thành.

Vấn đề chính là ở chỗ này, nhỡ may Tấn Quốc nhân cơ hội tấn công Thương Quốc?

Ở vùng biến giới phía Tây giáp với Triệt Quốc, Tấn Quốc có trăm vạn đại quân, nếu như ở vùng lãnh thổ phía Bắc, Tấn Quốc lại sai hơn trăm vạn đại quân áp sát đến biên cảnh, Thương Quốc lấy đâu ra binh lực để chống đỡ?

- Các vị ái khanh có lý giải gì, kế sách gì để giải quyết vấn đề khó khăn này không?

Dương Mộc hỏi.

Chúng thần trầm tư một lúc, đều không lên tiếng.

Kỳ thực, trong số bọn họ có hơn phân nửa là không am hiểu với chiến sự, lần này cùng được kêu đến, cũng chỉ vì sau đó dễ dàng tổ chức sắp xếp, phối hợp. Ví dụ như điều động vật tư, hoặc là tính toán tiền lương, nghiên cứu và phát minh trang bị hỗ trợ,... Những người nghĩ ra kế sách, chủ yếu vẫn là đám người Khổng Thượng Hiền, Phạm Hoành Tể và mấy người của Binh Bộ.

Một lúc lâu, Thị Lang Binh Bộ Dương Vạn Xuân đứng dậy, bái nói:

- Trong mấy ngày nay, thần xem xét các chiến báo của quân đoàn Chu Tước, có nhắc đến chuyện rất nhiều quan chức bên trong Thịnh Quốc xin quy hàng, có thể thấy được triều đình Thịnh Quốc đã triệt để sinh loạn. Vi thần cho rằng, có thể lợi dụng điểm này. Chỉ là. . . Chỉ là phương pháp này có chút ngược lại với tình hình hiện giờ của hai nước . . .

- Dương ái khanh không ngại nói thẳng.

- Vi thần cho rằng, Thịnh Quốc tuy yếu, nhưng sau khi nghe được tin tức về Tấn Quốc, khó tránh khỏi sẽ liều chết gắng gượng chống đối, đến lúc đó việc công phá sẽ càng thêm khó khăn. Không bằng lấy phương pháp dụ hàng, một mặt gia tăng công thành rút trại, một mặt Bệ hạ tuyên bố chiếu cáo, chiêu hàng triều đình Thịnh Quốc, hứa hẹn các loại lợi ích, nếu không nghe theo chắc chắn sẽ phải chịu hình phạt lăng trì, như thế thì quân thần Thịnh Quốc chắc chắn sẽ dao động.

- Đó cũng là một phương pháp. . . Có điều, nếu như thế thì quý tộc Thịnh Quốc sẽ được bảo toàn, cũng không dễ dàng tiến hành việc khám nhà diệt tộc. Hơn nữa, sẽ nảy sinh rất nhiều rắc rối trong tương lai.

- Bệ hạ minh giám, điều này cũng chính là điều mà vi thần đã lo lắng. Ý của vi thần là một khi quân thần Thịnh Quốc đầu hàng, chúng ta mới có thể chiếm cứ mấy tòa thành trì then chốt, lúc đó liền có thể điều động quân đoàn Kỳ Lân và quân đoàn Huyền Vũ, lao tới đóng giữ vùng biên giới phía Tây và phía Bắc, củng cố vững chắc toàn bộ vùng biên cảnh.

Nghe xong, Dương Mộc cũng đã khẳng định loại sách lược nà. Chỉ sợ là đến lúc đó Thịnh Quốc lại thay đổi, hoặc là nói nhờ vào đó để kéo dài thời gian, quân đoàn Chu Tước sẽ lâm vào tình cảnh cưỡi hổ khó xuống.

Sau đó, quân thần lại phân tích một hồi về các vấn đề điều phối giữa các bộ ngành.

Nói chung, Công Bộ và Bộ Khoa học kỹ thuật sẽ không có thời gian nghỉ ngơi. Bắt đầu từ ngày mai, các công tác khác đều tạm thời bỏ sang một bên, toàn lực vùi đầu vào việc chế tạo chiến giới và binh khí.

Đồng thời, Hộ Bộ vận chuyển tiền lương, Binh Bộ bắt tay tuyển mộ binh sĩ dự bị, đồng thời tiến hành huấn luyện.

Một canh giờ trôi qua, lúc đang chuẩn bị tản đi, Thượng Thư Bộ Ngoại giao Nghiêm Hoa đứng dậy, nói:

- Bệ hạ! Vi thần vừa mới suy nghĩ một lúc lâu, có một câu không biết có nên nói hay không.

- Có lời gì, khanh cứ nói thẳng.

- Thần cho rằng, phương pháp phá vỡ cục diện này không ở phòng bị, mà ở bang giao.

- Bang giao?

Dương Mộc kinh ngạc nói.

- Bệ hạ, xin nghe vi thần phân tích. Lần này Tấn Quốc đột nhiên chiếm đoạt Vương kỳ, thực lực tăng vọt, các nước đều không kịp phản ứng, trong lúc nhất thời sẽ không có ai đứng ra đối kháng, cho dù là Sở Quốc cũng không dám. Nghiên cứu nguyên nhân, chắc hẳn đều là sợ Tấn Quốc trả thù, sau đó rơi vào vũng bùn chiến tranh mà thôi.

- Đúng thế, chính là lý do như thế.

- Bệ hạ có từng nhớ tới, vì sao Diêu Quốc bị diệt vong không?

- Diêu Quốc. . . ý khanh muốn nói. . .

Hai mắt Dương Mộc sáng ngời, hắn nhớ tới đến một vấn đề vô cùng mấu chốt.

Vì sao Sở Quốc không dám khiêu chiến Tấn Quốc? Một phần là bởi vì nó vẫn hành động độc lập, thế đơn lực bạc, lo lắng tùy tiện dụng binh với Tấn Quốc, người hưởng ứng sẽ rất ít, thêm vào đó phía Tây Sở Quốc còn có Ngô quốc nhòm ngó, không dám làm bừa.

Tấn Quốc cũng là vì tự nghĩ cho bản thân, chính mình sẽ không đi theo lối mòn cũ của Diêu Quốc, vì thế không dám quá trắng trợn không kiêng dè.

Nếu như phân tích tình thế hiện tại cho các nước nghe, sau đó kết minh đồng thời tấn công Tấn Quốc thì sao?


Bạn cần đăng nhập để bình luận