Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 284: Nồi Lẩu Tấn Công

Chương 284: Nồi Lẩu Tấn Công

=== oOo ===


Sau lần đó, trong khoảng thời gian hơn mười ngày, dưới chính sách cưỡng bức và dụ dỗ của Thương Quốc, hai bút cùng vẽ, quân thần Thịnh Quốc cuối cùng đã bắt đầu thỏa hiệp.

Ngay cả Đại soái Đặng Chi vẫn ôm lòng liều chết quyết chiến, thái độ cũng dần dần hòa hoãn.

Quân đoàn Chu Tước đưa ra thiện ý, sau khi thành công chiếm lĩnh mấy tòa thành trì, sẽ không chỉ một mực tìm cách công thành, mà trước tiên sử dụng phương thức đàm phán hòa bình.

Đương nhiên, Hàn Đồng cũng hiểu sâu sắc đạo lý trứng gà không thể thả vào trong cùng một cái rổ, hai mươi vạn đại quân cũng không một mạch thẳng tiến vào vùng nội địa Thịnh Quốc, mà đều để lại một phần binh lực ở mỗi thành trì quan trọng, thành lập nên hậu phương vững chắc, đề phòng tiền tuyến có biến cố.

Cẩm Y Vệ cũng tích cực phối hợp, đầu tiên là nhận được một số công văn từ Lại Bộ, phong quan cho những thủ lĩnh chỉ huy nông dân quân khởi nghĩa kia, thuận tiện hứa hẹn sẽ có một trận phong tước chính thức cho mọi người, vững vàng bồi dưỡng thế lực ở trong Thịnh Quốc.

Sau đó, dưới sự ngầm đồng ý của Hoàng Đế Thịnh Quốc, nông dân quân nhanh chóng tiến công chiếm cứ hơn trăm tòa thành trì.

Điều này tương đương với việc, bên trong Thịnh Quốc, Thương Quốc nâng đỡ một chi quân đội bù nhìn.

Lúc này, toàn bộ tiền tuyến của Thịnh Quốc, cộng thêm phủ binh ở các nơi thì còn có ước chừng hơn bảy mươi vạn người, dưới sự chỉ đạo của triều đình Thịnh Quốc, hoặc sắp xếp vào nông dân quân, hoặc giải ngũ về nhà.

Đương nhiên, bộ phận giải ngũ về nhà này, chủ yếu vẫn là phủ binh.

Còn đối với những binh sĩ chính quy được huấn luyện nghiêm chỉnh kia, dù sao cũng là một đại quân, Thương Quốc sẽ không lãng phí, không thể để mất một nhóm binh lính quý giá như thế.

Nghĩ thử một chút, đại quân dưới trướng tướng quân Đặng Chi, còn có ước chừng khoảng ba mươi vạn người.

Đa phần là những lão binh sĩ thân kinh bách chiến, rất nhiều người có kinh nghiệm tòng quân còn phong phú hơn so với binh sĩ Thương Quốc.

Cho tới những tướng lãnh đảm nhiệm chức vụ kia, dưới thụ ý của Dương Mộc, Thương Quốc cũng hứa hẹn sẽ không thay đổi chức vị của bọn họ, đồng thời tổ chức thống kê số lượng, sau đó chuẩn bị thụ tước nhận công tác.

Việc này, cũng đã được Thị Lang Binh Bộ Dương Vạn Xuân nhắc tới trước đây, đi ngược lại chế độ hiện nay của Thương Quốc.

Bởi vì ở Thương Quốc, chỉ có hai phương thức có thể thu được tước vị.

Một loại là tước vị giáng cấp có thể thừa kế, một loại là dùng chiến công đạt được công huân tước.

Cho tới nay, các quan văn trong triều đình Thương Quốc, cho dù là một số quan nhị phẩm và tam phẩm trong triều đình cũng không thể đạt được tước vị. Cũng chỉ có trong thế lực thế gia môn phiệt kia được truyền thừa xuống, mới có một ít người nhận được tước vị lúc chế độ công huân tước được thực hiện.

Cho tới hôm nay, công huân tước lần đầu tiên gặp phải trường hợp đặc biệt.

Bởi vì phải nóng lòng giải quyết vấn đề Thịnh Quốc, hứa hẹn cho quân đội Thịnh Quốc lợi ích cực kỳ lớn, trong đó bao gồm cả chuyện cho các tướng lĩnh quan trọng nhận được tước vị.

Tính ra, lần này Thương Quốc sắc phong xuống tổng cộng hơn một nghìn tước dân, mười bốn bá tước, cộng thêm Đặng Chi nhận được danh hiệu hầu tước.

Phải biết, đến ngay cả Đại Nguyên soái Hàn Đồng của quân đoàn Chu Tước, cũng vẻn vẹn chỉ là hầu tước một hai sao mà thôi.

Đây mặc dù là một chính sách lôi kéo, thế nhưng sẽ khó tránh khỏi nổi lên một số lời chỉ trích trong quân đội Thương Quốc.

Trước mắt, vì gấp rút đẩy nhanh giải quyết sự tình Thịnh Quốc, Thương Quốc cũng không có cách nào khác.

Ngày 13 tháng 4, để tiêu trừ khoảng cách giữa hai đội quân, Hàn Đồng tự mình viết một phong thư, mời Đặng Chi cùng đến uống rượu bên dưới dãy núi Hạ Nghi.

Nói là uống rượu, kỳ thực chính là tạo ra một cơ hội để tiêu tan hiềm khích trước đây.

Bởi vì nếu như không làm vậy, cho dù là Hàn Đồng cũng không yên lòng, lo lắng tướng lĩnh dưới trướng Đặng Chi bỗng một lúc nào đó đột nhiên gây khó dễ, trở mặt cắn ngược Thương Quốc một cái.

Những gì hắn muốn làm bây giờ, chính là cho Đặng Chi và một đám tướng lĩnh uống một liều thuốc an thần, tỏ rõ thiện ý của Thương Quốc, biểu thị sẽ tuân thủ hứa hẹn.

Tướng lĩnh bên Thịnh Quốc cũng đều rất thông minh, hiểu được tầm quan trọng của cuộc gặp này, vì thế ngay khi Đặng Chi tự mình hạ lệnh, các tướng chỉ huy quân đội lùi về sau chừng mười dặm, lấy điều đó đáp lại thiện ý.

Thấy thế, Hàn Đồng rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên, vào lúc xế chiều, tinh kỳ phần phật, chủ soái Đặng Chi ngồi trên chiến xa, dẫn theo hơn một ngàn tướng sĩ đi đến địa điểm gặp mặt.

Khu sân bãi gặp mặt này là ở một khoảng trống rộng rãi trên sườn núi, chứa mấy ngàn người cũng không phải vấn đề.

- Chư vị, mời vào ngồi!

Hàn Đồng từ xa đi tới nghênh đón, ôm quyền hành lễ.

Các tướng lĩnh Thịnh Quốc cũng không làm bộ làm tịch làm gì, đều biết chuyện quy hàng đã là chắc chắn, chẳng bằng thẳng thắn một chút, hòa hoãn quan hệ căng thẳng trước đó.

Sau khi hai bên ngồi ổn định vào chỗ, uống một vài chén rượu khách sáo, thì bỗng nhiên có một việc làm phân tán sự chú ý của chủ soái Đặng Chi.

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào những khí giới gần đó.

Đặng Chi nghĩ thầm trong lòng, lần này quân đoàn Chu Tước mời hắn đến, là muốn khoe khoang vũ lực sao?

Bởi vì rất rõ ràng, chỗ sườn núi này cũng không phải vị trí xây dựng cứ điểm, song phương đều không có bố trí quân đội, chủ soái hai quân gặp mặt, hoàn toàn không cần thiết phải kéo những chiến giới này tới đây.

Hiện tại, không chỉ là xe công thành, đến ngay cả loại vũ khí như xe bắn nỏ cũng lôi đến đây, ngoại trừ việc khoe khoang vũ lực, còn có thể có mục đích gì khác chứ?

Đặng Chi chú ý tới, không chỉ có một mình hắn, ngay cả những tướng lĩnh tâm phúc phía sau hắn cũng có tâm tư này.

- Thực sự là ngu ngốc!

Trong lòng Đặng Chi thầm mắng. Thịnh Quốc nhập vào Thương Quốc, quân đội cũng trở thành một phần của Thương Quân, đây đã là một xu thế không thể nghịch chuyển. Hiện giờ toàn bộ triều đình Thịnh Quốc, bao quát cả Hoàng Đế Thịnh Quốc, tuy rằng có chút không cam lòng, nhưng cũng đều không thể làm gì, chỉ biết tiếp thu kết quả như vậy.

Việc cấp bách phải làm là tiêu trừ bầu không khí căng thẳng giữa hai quân, tránh phát sinh những hiểu lầm không cần thiết, phòng ngừa xảy ra chuyện gì đó, mà không phải một phương lấy tư thái người chiến thắng, biểu lộ tâm tư ác ý.

Có thể trở thành Thống Soái một đội quân, Đặng Chi cũng là một người thông minh, hắn đương nhiên biết Hoàng Đế Thương Quốc không thể truyền đạt mệnh lệnh như vậy. Bởi vì, nhìn chung những lần Thương Quốc chiếm đoạt các quốc gia khác, Hoàng Đế Thương Quốc luôn đối xử rất tốt với những tướng lĩnh và binh sĩ quy hàng, chưa bao giờ tiến hành ám toán sau đó.

Vị hàng tướng Cảnh Quý kia không phải bây giờ đã trở thành Thống Soái, chỉ huy Kỳ Lân Quân uy danh hiển hách, danh dương các nước, trở thành một nhánh quân đội mà quân chủ các quốc gia khác nằm mộng cũng muốn có được sao.

Bởi vậy có thể thấy được, Hoàng Đế Thương Quốc là loại quân chủ dùng người thì không nghi ngờ người, không thể làm ra loại hành vi ấu trĩ như vậy ở thời khắc quan trọng này được.

Đặng Chi chú ý tới, vài tên tướng lĩnh tâm phúc phía sau hắn cũng đều nhìn chăm chú vào những khí giới kia.

Hiển nhiên, trong lòng mấy vị tâm phúc này cũng không thích loại hành vi như vậy.

Tóm lại, không phải bị đánh bại một cách đường đường chính chính, nói thật rất nhiều tướng lĩnh bên trong quân Thịnh biểu thị tán đồng đối với kết quả đầu hàng, thế nhưng cũng không nghĩ rằng mình thấp kém.

Loại trạng thái như vậy, tin tưởng rất nhiều người cũng nhìn ra được.

Hàn Đồng hành động như vậy, không thể nghi ngờ là tưới dầu lên lửa.

Lập tức, ở trong lòng Đặng Chi, Hàn Đồng cầm đầu quân đoàn Chu Tước này, ngoại trừ hai chữ ngu ngốc ra, còn được gắn thêm cái mác ấu trĩ.

Có lẽ nhận thấy bầu không khí có chút hiểu lầm, Hàn Đồng cười ha ha, vỗ tay một cái để binh sĩ bưng lên một chiếc mâm lớn, đặt ở trước mặt mọi người, sau đó lại nhóm bếp lửa lên.

Các vị tướng lĩnh quân Thịnh hai mặt nhìn nhau.

Mãi đến tận khi ngửi thấy một luồng hương vị mê người, các tướng lĩnh đều dồn dập nuốt nước miếng.

Sống trong môi trường quân đội quanh năm, bọn họ vốn chẳng hề chú ý đến vấn đề đồ ăn, mấy tháng nay lại phải ở tiền tuyến chống đỡ quân Thương, vì thế càng chẳng có yêu cầu gì đối với đồ ăn, nhiều lúc đều chỉ nuốt tạm một bát mỳ, ăn uống qua loa.

Giờ đột nhiên ngửi thấy được loại hương vị này, dù không muốn nuốt nước miếng cũng không thể khống chế được chính mình.


Bạn cần đăng nhập để bình luận