Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 288: Thái Độ Của Các Nước

Chương 288: Thái Độ Của Các Nước

=== oOo ===


Vào khoảng nửa cuối tháng 5 năm sau, các quốc gia lần lượt nhận được quốc thư của Thương Quốc.

Tuy rằng không có nói là Hội minh phạt Tấn, thế nhưng các quốc gia ít nhiều cũng đều đoán được một chút.

Lúc mới bắt đầu biết chuyện này, cũng có một vài quốc gia khịt mũi con thường.

Thế nhưng, sau khi mấy quốc gia như Nguyễn Quốc, Sở Quốc, Ngô quốc, Ngụy Quốc và Vân Quốc liên tiếp biểu thị sẽ tham gia Hội minh, thì rốt cục những quốc gia này cũng thay đổi thái độ.

Nguyễn Quốc và Sở Quốc tham gia Hội minh, điều này cũng có thể lý giải được, dù sao hiện tại đã thành đối thủ cạnh tranh với Tấn Quốc, dưới hoàn cảnh sống yên ổn lo nghĩ đến ngày gian nguy, lại càng ước gì loại liên minh chống đối Tấn Quốc này được tổ chức nhiều hơn chút mới tốt.

Ngụy Quốc thì càng có thâm cừu đại hận với Tấn Quốc, xem như là một người ủng hộ đáng tin cậy.

Thế nhưng, Ngô quốc và Vân Quốc cũng biểu thị muốn tham gia Hội minh, vậy thì có thể nói rõ rất nhiều vấn đề.

Ví dụ như Vân Quốc, quốc gia vừa mới quật khởi này cũng chỉ mới bộc lộ chút tài năng bên trong các nước, tuy rằng liên tiếp tiêu diệt mấy cái quốc gia, thế nhưng đó là mượn một phần sức mạnh từ phía Sở Quốc. Một quốc gia khá bình thường lại làm ra hành vi kiêu căng như vậy, hiển nhiên là có chút không hợp thời.

Tuy nhiên, quân vương các nước khi liếc mắt nhìn vào, đều cho rằng Hoàng Đế Vân quốc hành động thế này, chắc hẳn có thâm ý.

Ngô Quốc thì càng không cần phải nói, hai tháng trước vẫn còn là minh hữu với Sở quốc, hợp mưu công Sở, trăm vạn đại quân tập kết đến vùng biên giới với Sở quốc, chờ đợi một hồi trong ngoài giáp công, không cầu diệt Sở quốc, chí ít cũng có thể đánh cho trọng thương.

Nhưng mà, kết quả thực tế là Ngô Quốc bị Tấn Quốc lừa cho một vố, tuy rằng việc này khiến cho Hoàng Đế Ngô Quốc vô cùng tức giận, thế nhưng đối với một vị quân chủ thành thục, thì sẽ không hành động theo cảm tính. Theo lý mà nói thì Ngô Quốc nên biết thời biết thế, thời điểm hiện giờ dưới tình thế đồng thời giáp giới với cả Tấn Quốc và Sở Quốc, nên tiếp tục hợp tác cùng Tấn Quốc.

Thế nhưng, Ngô Quốc cũng không hành động như vậy.

Quân chủ các nước đều rất ngạc nhiên, có chút không thể hiểu nổi.

Có nên tham gia không?

Đối với một số tiểu quốc mà nói, có sầu lo cũng có thấp thỏm không yên, cũng có người cho rằng đây là một cơ hội, toàn quốc lao vào chuẩn bị cho chiến tranh, mang ý nghĩa một cuộc thay đổi lớn sắp xảy ra.

Thế nhưng, loại chuẩn bị này cũng không phải nói sẽ muốn đi tham gia Hội minh ở Thương Quốc.

Bởi vì không có quốc gia nào dám tùy tiện đắc tội với Tấn Quốc.

Vạn nhất đến lúc số lượng quốc gia hưởng ứng rất ít thì phải làm sao?

Phải biết, hiện tại tuy rằng có Nguyễn Quốc, Sở Quốc, Ngô Quốc và Vân Quốc lên tiếng hưởng ứng, thế nhưng Tấn Quốc cũng có minh hữu, tuy đó cũng không phải các quốc gia quá to lớn, thế nhưng có được mười mấy tiểu đệ này hỗ trợ, ở trên phương diện chiến lược sẽ có tác dụng rất trọng yếu.

Huống hồ, lần này Hội minh có thể thành công hay không còn chưa chắc chắn nữa. Trong lịch sử Vương triều Đại Lễ, còn chưa bao giờ có tiền lệ rất nhiều quốc gia đồng thời tham gia Hội minh, đi đối kháng với một quốc gia bá chủ.

Thậm chí đến ngay cả Thương Quốc đứng ra khởi xướng Hội minh, bản thân còn đang đánh nhau với Thịnh Quốc ở phía Bắc, vừa nhìn thấy cũng làm người ta rất không yên lòng.

Trong lúc nhất thời, đông đảo các quốc gia đều duy trì thái độ quan sát, yên lặng xem biến đổi, đón nhận từng luồng tin tức rồi đánh giá tình hình phát triển ra sao.

Chính vì thế, qua một ngày lại một ngày...

Mãi đến tận trung tuần tháng 5, đột nhiên truyền ra một tin tức.

Thiên tử Đại Lễ được sự giúp đỡ của Thương Quốc, đã chạy thoát!

Thiên tử, chính là cộng chủ trên danh nghĩa của các quốc gia, đại diện cho toàn bộ Vương triều Đại Lễ, càng là cơ sở pháp lý cho sự tồn tại của một số tiểu quốc, cũng được coi là người duy nhất có thể kế tục thiên mệnh, kết nối sâu sắc với trời đất.

Ở trong quá khứ, mặc dù là vị minh chủ như Tấn Quốc, mỗi một lần hội minh, cũng đều phải thỉnh cầu Thiên tử dâng hương tế bái trời đất, như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận, không chê vào đâu được.

Lần này Tấn Quốc đột nhiên chiếm đoạt Vương kỳ của Thiên tử, sau khi đánh chiếm vương thổ, quan trọng nhất chính là tiêu diệt tận gốc toàn bộ dòng tộc Cơ thị, như vậy mới có thể triệt để mai táng Vương triều Đại Lễ ở bên trong mây khói lịch sử, thuận lợi cho Tấn Quốc đẩy mạnh bước chiến lược kế tiếp.

Nhưng mà, không nghĩ tới giữa đường lại phát sinh biến cố như vậy.

Thiên tử Đại Lễ Cơ Hách vốn đang bị bao vây ở trong kinh đô, thành trì bốn phương tám hướng đã bị chiếm lĩnh, một ít vương công quý tộc cũng đầu hàng, hắn đang lâm vào tình cảnh chạy trời không khỏi nắng.

Vốn dĩ, Cơ Hách căn bản không ôm bất cứ hy vọng nào, bởi vì hắn biết, một khi Tấn Quốc công phá xong kinh đô, bản thân hắn là cộng chủ của thiên hạ, tuyệt đối sẽ bị trừ khử đầu tiên.

Hắn đang chuẩn bị tự sát.

Thế nhưng không nghĩ tới, bỗng nhiên một đám nữ tử dẫn theo một nhóm cao thủ, từ trên trời giáng xuống cứu hắn.

Cơ Hách chạy trốn, mang theo Ngọc Tỷ của Thiên tử Vương triều Đại Lễ, cùng với một số đồ vật trọng yếu khác, được mang rời khỏi hoàng cung trong đêm khuya.

Vì phòng ngừa quân Tấn không thừa nhận vị Thiên tử này, đám người Bạch Mai còn đặc biệt để Cơ Hách đứng ở một vị trí cao trong thành, tuyên bố một đạo chiếu lệnh của Thiên tử, lên án Tấn Quốc phản nghịch.

Lúc gần đến vùng biên cảnh, cũng là thời điểm nguy hiểm nhất, Kỳ Lân Quân đột phá tầng tầng phong tỏa, tiến vào bên trong Vương kỳ tiếp ứng.

Cuối cùng thoát khỏi quân Tấn về tới được Thương Quốc, cũng coi như là hữu kinh vô hiểm.

Cơ Hách còn chưa kịp bước chân lên đất Thương Quốc thì tin tức cũng đã truyền ra, trải qua mười mấy ngày, đa số các nước chư hầu đều thu được tin tức này.

Thế cuộc lập tức nghịch chuyển.

Nếu như nói, trước một khắc đa phần các nước chư hầu còn có chút bận tâm Thương Quốc có năng lực chủ trì Hội minh, trở thành một trong số chủ lực tấn công Tấn Quốc hay không.

Như vậy hiện tại, đã triệt để tin tưởng.

Loại hành vi cướp đoạt đồ ăn từ trong miệng Tấn Quốc này, xem như đã triệt để đắc tội với Tấn Quốc, quan hệ giữa hai nước nhất định không còn cách nào hòa giải.

...

Các quốc gia lần lượt gửi phản hồi, toàn bộ truyền tới Thương Quốc.

Những nước chư hầu phản hồi lại tin tức, đều được Dương Mộc đánh dấu ở trên một tấm bản đồ lớn.

Ba năm qua, thế cuộc Vương triều Đại Lễ vô cùng hỗn loạn, từ năm mươi sáu quốc gia, giảm mạnh xuống ba mươi lăm quốc gia.

Trong đó, còn bao gồm một vài quốc gia vẫn đang chinh chiến, lung lay sắp đổ. Ví dụ như Lôi quốc, Thái quốc, Hành quốc…

Vào mười mấy ngày trước, đối với chuyện Hội minh còn không có tới mười quốc gia đưa ra phản hồi đáp lại.

Nhưng mà chỉ trong mấy ngày nay, liên tục có nhiều nước gửi thư đáp lại.

Chuyện này cũng không làm người ta quá bất ngờ, ngoại trừ vị minh chủ Tấn Quốc lâu năm ra, bất luận ai đứng ra triệu tập Hội minh đều sẽ khiến người ta không tín nhiệm.

Nếu như cuối cùng không phải Thương Quốc cướp đạt được một cây đại kỳ là Thiên tử Đại Lễ này, sức ảnh hưởng sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

Không chỉ có như vậy, chuyện này còn có thể liên lụy tới một vấn đề khác, đó chính là mục đích của Hội minh và công tác xuất binh.

Nếu như rất nhiều quốc gia không tán thành chuyện Hội minh, những quốc gia gắng gượng chống đỡ sẽ là vấn đề lớn. Dù sao cũng là Hoàng Đế của một quốc gia, sao có thể lấy thân mạo hiểm, tiến vào cảnh nội nước khác chứ?

Đạo lý này cũng tương tự với chuyện điều binh khiển tướng vậy.

...

Kỳ hạn tổ chức Hội minh, tạm thời định vào ngày mùng 10 tháng 6.

Cũng không phải vì không có thời gian, mà là ngày này chính là ngày quốc khánh của Vương triều Đại Lễ.

Trước kia, tổ tiên Vương triều Đại Lễ thừa dịp Đế quốc Trường Sinh tan vỡ, nhân cơ hội cắt cứ một phương, nhưng bởi vì thế cuộc không quá ổn định, các thế lực rắc rối phức tạp, rất nhiều nơi vẫn là khu vực man hoang ít dấu chân người, vì thế định ra quy chế phân phong.

Cho tới hôm nay, hơn bốn trăm năm qua đi.

Các nước trước đây được phân phong tỏa ra sức sống bừng bừng, phồn vinh hưng thịnh, mà Vương triều Đại Lễ lại bị Tấn Quốc tiêu diệt, sụp đổ.

Vào ngày mùng 10 tháng 6, dùng danh nghĩa Thiên tử mở Hội minh, thảo phạt bất nghĩa, có thể nói là không thể tốt hơn.

Đây là lần đầu tiên Thương Quốc cử hành thịnh hội.

Cũng là lần đầu tiên Thương thành nghênh đón tôn giá Hoàng Đế của các quốc gia khác, Lễ Bộ và Bộ Ngoại giao bận tối mày tối mặt, ngay cả 5 vạn cấm quân phòng thủ Hoàng Thành cũng được phái ra duy trì trật tự trị an, một khi gặp phải kẻ nào khả nghi, tất cả đều phải chịu thẩm tra một phen.

Đương nhiên, đây là sự biến hóa bên trong Thương thành mà dân chúng thực sự cảm nhận được rõ ràng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận