Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 294: Quân Thần Rạn Nứt

Chương 294: Quân Thần Rạn Nứt

=== oOo ===


Tuân Ngô xoay người, chuẩn bị rời đi.

Hắn suy tư, Hoàng Đế Tấn Quốc dù đắc ý vênh váo như thế nào đi nữa, cũng sẽ không ra tay đối với trụ cột quốc gia như hắn, cái gọi là lôi ra dùng loạn côn đánh một trận, cũng chỉ là trong cơn tức giận mà thôi.

Có điều, trong nháy mắt đó, hắn nhìn thấy một thân vệ đứng bên cạnh đang liếc mắt nhìn về phía mình, trong mắt có vẻ khẩn cầu.

Tuân Ngô giật mình một cái, có chút do dự.

Thế nhân đều biết, Tấn Quốc là một trong số các nước chư hầu lâu năm nhất, hoàng tộc trải qua mấy trăm năm sinh sôi, tộc nhân đã phát triển đến một quy mô cực kỳ khổng lồ, tuy rằng rất nhiều bàng chi đều đổi dòng họ, thế nhưng vẫn đan xen chằng chịt, tộc nhân có số lượng vô cùng lớn.

Điều này tất nhiên cũng tuân theo một quy luật, chính là số lượng càng nhiều, vậy thì càng không đáng giá.

Thành viên trong Hoàng tộc cũng như thế! Ví dụ như Tuân Ngô cũng thuộc một chi nhánh hoàng tộc, thế nhưng điều kiện trong nhà không hề tốt đẹp gì, từ nhỏ dựa vào mấy lạng bạc ban phát mỗi tháng từ triều đình, miễn cưỡng duy trì cuộc sống quý tộc chán nản.

Cũng chính bởi vì tồn tại quá nhiều chi nhánh hoàng tộc như vậy, nên triều đình Tấn Quốc chỉ có thể dựa vào gia phả, không ngừng hạ thấp đãi ngộ của các quý tộc thuộc chi mạch. Rõ ràng nhất chính là, xác nhận tộc nhân trong vòng năm đời là hoàng tộc, còn lại sẽ là vương tộc, thậm chí là dân chúng bình thường.

Ngoại vi hoàng tộc sẽ không có bất kỳ tước vị gì.

Để duy trì sự thống trị của hoàng tộc và sự an toàn của hoàng cung, đa số các thị vệ trong cung được tuyển chọn từ các chi nhánh thuộc hoàng tộc. Ví dụ như một vạn thân vệ bố trí ở vòng ngoài Hoàng cung Tấn Quốc, đều là thành viên của hoàng tộc, trong đó đa số các thân vệ bên cạnh Hoàng Đế còn thuộc trong vòng năm đời.

Vì thế, Tuân Ngô vừa nhìn thấy ánh mắt người thân vệ kia, nhất thời liền hiểu được hắn muốn biểu đạt ý gì.

Muốn ta tiếp tục khuyên nhủ thêm một chút sao?

Tuân Ngô nghĩ thầm trong lòng. Hoàng Đế Bệ hạ bảo thủ như vậy, cho dù Hoàng tộc cả nước đều mang lòng kháng địch, thì có ích lợi gì?

Hít một hơi nặng nề rồi thở dốc, Tuân Ngô bái nói:

- Khởi bẩm bệ hạ, trước đây thần e sợ thời gian không còn kịp, nên đã phái người đi tới Nguyễn Quốc, thương lượng với Nữ đế Nguyễn Quốc, thảo luận về vấn đề hai nước sửa lại việc phân chia lãnh thổ, từ đó dập tắt kiếp nạn lần này của Tấn Quốc.

Tuân Ngô không dám nói công việc cụ thể, chỉ nói một câu cơ bản, trước tiên xem thử thái độ của Hoàng Đế Bệ hạ để có động thái tiếp theo.

Dù sao, trước đây hắn còn ở vùng biên cảnh, từng cẩn thận suy nghĩ một hồi, nếu như phái người trở về Tấn Thành báo tin sau đó chờ đợi Hoàng đế phê chuẩn, vậy khẳng định sẽ muộn mất. Vì thế hắn chỉ có thể tự ý thương nghị một vài vấn đề, nghĩ cách ngăn cản Nguyễn Quốc, hoặc là nói làm tiêu hao quyết tâm hợp minh công Tấn của Nguyễn Quốc, như vậy mới hạ thấp được thành quả của lần hội minh này.

Hắn đoán rằng, Hoàng Đế Bệ hạ chắc hẳn sẽ hỏi thăm lại.

Không nghĩ tới, Tấn Hoàng chỉ hừ một tiếng trong lỗ mũi, đến mí mắt cũng không hề mở ra nhìn.

Trong lòng Tuân Ngô khẽ động, một hơi tường thuật lại các ước định. Nguyễn Quốc đưa ra yêu cầu như thế nào, Tấn Quốc phải giao ra một phần Vương kỳ đã chiếm được cho Nguyễn Quốc, tất cả đều nói ra hết một lượt.

Cuối cùng, còn thêm vào một câu:

- Nữ đế Nguyễn Quốc vì biểu hiện thành ý, đã phái đặc sứ theo thần đến Tấn Quốc, khẩn cầu bệ hạ lấy quốc gia xã tắc làm trọng, hợp tác với Nguyễn Quốc, cùng chống đỡ liên quân các nước.

- Hừ! Thật to gan!

Khóe miệng Hoàng Đế Tấn Quốc co quắp lại, đột nhiên thấy hai người thị nữ bên cạnh kêu lên hai tiếng thảm thiết, sau đó ngã lăn xuống dưới, trên đầu loang lổ đầy máu.

Tuân Ngô trố mắt nhìn. Hoàng Đế Tấn Quốc đứng bật khỏi long ỷ, chỉ vào Tuân Ngô rồi gầm rú:

- Nói! Ai dạy ngươi bán Tấn Quốc ta? Đại Tấn ta dùng thực lực chiếm được lãnh thổ, vì sao phải phân chia cho Nguyễn Quốc! Đây là chủ ý của người nào? Nói!

Tuân Ngô cũng không thèm đếm xỉa đến, chắp tay nói:

- Thần chính là con dân Đại Tấn, cũng là thành viên trong hoàng tộc. Việc bảo vệ dân chúng an bang, giữ gìn cơ nghiệp tổ tông chính là thiên chức của thần. Nếu bệ hạ muốn hỏi tội, thần xin gánh chịu hết.

- Được!

Hoàng Đế Tấn Quốc giận dữ, quát lên:

- Người đâu, lôi tên gian tế bán nước này ném ra ngoài cho chó ăn!

- Chậm đã!

Đúng lúc này, từ cửa cung truyền đến một giọng nói, hóa ra là Hoàng Hậu Trương thị.

Hoàng Hậu?

Hoàng Đế Tấn Quốc cau mày. Sau lưng Hoàng Hậu là một gia tộc cực kỳ khổng lồ, đại biểu cho toàn bộ thế tộc phía Đông Tấn Quốc, trước đây khi hắn tranh cướp ngôi vị hoàng đế, gia tộc Hoàng Hậu đã trợ giúp rất nhiều. Vì thế, mặc dù Hoàng Hậu là một phụ nhân, thế nhưng nàng đại biểu cho lợi ích một nhóm quý tộc Tấn Quốc, khiến cho hắn không thể coi thường.

Hơn nữa, Hoàng Hậu Trương thị cũng là một nhân vật có thủ đoạn rất lợi hại, hắn cũng không muốn dây dưa quá nhiều, vì thế lập tức hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Một người phụ nữ như nàng, chạy tới nơi này làm gì?

Hoàng Hậu bái nói:

- Nô tì có việc muốn nói với bệ hạ, vì thế không suy nghĩ gì mà đã lập tức đi vào. Đây là một phong thư mà tộc nhân trong gia tộc nô tì đưa tới, đang muốn giao lên bệ hạ.

- Thư của tộc nhân nàng?

Đôi mắt Tấn Hoàng ngưng lại, trong lòng âm thầm khó chịu. Nếu là trước đây thì tất nhiên không có gì, thế nhưng bây giờ hắn nắm đại quyền trong tay, lại liên tiếp mở rộng biên giới lãnh thổ, vậy nên có nhiều hơn một chút ý nghĩ, cảm thấy loại hành vi này của đám thế gia đại tộc, chính là không để Hoàng Đế một quốc gia như hắn ở trong mắt.

Hoàng Hậu thi lễ một cái, nói:

- Tướng quân Tuân Ngô đàm phán với Nguyễn Quốc, các đại thế gia cũng biết một chút, lúc đó tình hình quá khẩn cấp, chỉ có thể thương nghị qua với mấy vị đại nhân. Bệ hạ muốn giết tướng quân Tuân Ngô, vậy trước tiên xin giết hết thần tử thế gia tham dự vào đi.

Sắc mặt Hoàng Đế Tấn Quốc càng ngày càng khó coi. Hoàng Hậu nói ra lời này, nếu đặt ở ngày bình thường thì đúng là không có gì, thế nhưng lúc này không khác nào đang đâm một nhát đau nhói vào trái tim mẫn cảm của hắn.

Có Hoàng đế quốc gia nào mà không muốn chứng minh bản thân mình?

Có Hoàng đế quốc gia nào mà không muốn lập nên một phen sự nghiệp vĩ đại?

Nhìn thấy Tấn Quốc sắp thừa cơ mà lên, có năng lực thống nhất các nước, nhưng vào lúc này lại có người đến giội cho hắn một chậu nước lạnh, còn mang thế gia đại tộc ra chèn ép hắn. Điều này không chỉ để hắn không vui, mà còn cảm thấy ngay cả triều đình cũng đã không ở trong lòng bàn tay mình.

Ngôi vị cửu ngũ chí tôn, làm sao có thể bị hạn chế bởi một nhóm thế gia quý tộc?

Nhìn thấy Hoàng Đế Bệ hạ muốn nổi giận, một thân vệ bên cạnh nhanh chóng mở miệng khuyên can:

- Bệ hạ bớt giận, nghe hay không nghe là ở bệ hạ.

Nói xong liền nhanh chóng quay về phía Tuân Ngô nháy mắt, ra hiệu cho hắn đi mau.

Nhưng Tuân Ngô vẫn ngang nhiên đứng thẳng, căn bản không thèm nhìn ai.

Hoàng Hậu cũng vẫn bình thản không lên tiếng, dường như đang chờ đợi Hoàng Đế.

Chính vào lúc này, Hoàng Đế Tấn Quốc lạnh lùng nhìn chăm chú Tuân Ngô một chút, nở nụ cười quỷ dị, vung tay áo một cái liền bỏ đi thẳng.

- Chuyện này...

Trong lòng Tuân Ngô bỗng cảm thấy hồi hộp.

Là một vị thần tử, hắn đương nhiên biết rõ cái vẻ mặt và ánh mắt này đại biểu cho điều gì. Đặc biệt là đảm nhiệm cương vị Đại tướng trong quân đội như hắn, trong đó mang đến hậu quả gì không cần nói cũng biết.

Lúc hoàng hôn, Tuân Ngô trở lại trong phủ. Nhìn phủ tướng quân sinh sống mười mấy năm này, hắn bỗng cảm thấy có chút xa lạ.

- Đại Tướng quân, Thừa Tướng đại nhân bái kiến.

- Thừa tướng?

Tuân Ngô chấn động, vội vàng nói:

- Mau mau mời đến nhanh.

Không lâu sau, một bóng người già nua chống gậy xuất hiện ở trong sảnh đường, đây chính là Thừa Tướng Chu Văn của Tấn Quốc.

Nói tới Chu Văn, cũng coi như là một thành viên trong hoàng tộc, nhưng thực tế cũng không tính.

Bởi vì, ở trong số các bàng chi Hoàng tộc Tấn Quốc, Chu tộc là một đại tộc, mà theo thông lệ của Tấn Quốc thì không cho phép chức vị Thừa Tướng do người trong hoàng tộc đảm nhiệm, điều này vừa là kết quả thỏa hiệp với thế gia đại tộc, cũng là để Hoàng Đế phòng ngừa thành viên hoàng tộc còn lại nắm quyền lực quá lớn, từ đó dùng để cướp đại vị.


Bạn cần đăng nhập để bình luận