Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 295: Hội Minh Bắt Đầu

Chương 295: Hội Minh Bắt Đầu

=== oOo ===


Thế nhưng Chu Văn này đúng là một trường hợp ngoại lệ, hắn cũng không phải là người trong hoàng tộc, mà là con của một nữ tử hoàng tộc xuất giá. Sau khi phu gia chết, hắn liền mồ côi từ trong bụng mẹ, vì thế được đặt theo họ Chu.

Lại nói, vị Thừa tướng Chu Văn này cũng không phải năm nay mới nhậm chức, tính ra đã làm Thừa tướng được hơn hai mươi năm, chính là phụ tá đắc lực của tiên đế. Sức mạnh Tấn Quốc có được như ngày hôm nay, có một phần công lao trác tuyệt của hắn.

Một tướng và một tướng, chỉ đơn giản nói chuyện vài câu, cũng ngầm hiểu bên ngoài không phải chỗ nói chuyện, cùng trao đổi ánh mắt một chút rồi tiến vào trong thư phòng.

Hai người yên lặng ngồi uống trà, trong lúc nhất thời cũng không có lời nào để nói.

- Tuân Ngô tướng quân, lão phu và ngài đã làm việc với nhau nhiều năm, còn chưa bao giờ gặp phải chuyện như hôm nay.

Chu Văn thở dài một hơi.

Tuân Ngô đương nhiên biết ý của Chu Văn là gì, nói:

- Theo lý mà nói, Tấn Quốc ta cũng có năng lực chống đỡ liên quân các nước. Thế nhưng không biết tại sao, ta luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

- Lão phu cũng có cảm giác này.

Chu Văn gật đầu.

Tuân Ngô bỗng nhiên nói:

- Lão Thừa tướng, ngài chính là nguyên lão, không bằng ngài đi khuyên nhủ bệ hạ một tiếng. Trận chiến này nếu như có thể lôi kéo được Nguyễn Quốc, Tấn Quốc ta sẽ không cần phải lo lắng nhiều.

- Không được rồi, lão hủ cũng không được rồi.

Chu Văn thở dài một hơi, nói:

- Lão hủ chính là cánh tay của tiên đế, ở cương vị này bình thường còn khiến cho bệ hạ bận tâm đề phòng. Nếu như bệ hạ khí thịnh, làm sao sẽ nghe theo lời lão hủ nói đây?

- Chuyện đó...

- Tuân Ngô tướng quân, việc cấp bách hiện giờ là để bệ hạ hiểu rõ ràng, Tấn Quốc ta mặc dù có thể chiến thắng Ngụy Quốc, lại nuốt được Vương kỳ, nhưng cũng không phải là công sức riêng của bệ hạ, cũng không phải mưu lược và trí tuệ của bệ hạ.

- Lời ấy có ý gì? Kính xin lão Thừa tướng chỉ bảo cho ta biết rõ.

- Tấn Quốc ta qua mấy năm gần đây, mặc dù có thể mở rộng lãnh thổ, thứ nhất là dựa vào dư uy bá chủ, thứ hai chính là dựa vào tích lũy từ các bậc tiền bối. Lúc tuổi già, tiên đế chuyên tâm vào công tác nội bộ, các cuộc chiến tranh xảy ra ít hơn rất nhiều, dân chúng no ấm, tiền lương chồng chất như núi. Nhưng mà mấy năm gần đây, đầu tiên là xuất binh phạt Ngụy, sau đó nuốt chửng Vương kỳ của Thiên tử, cả nước tiêu hao rất lớn, xa không phải người có thể tưởng tượng được. Tấn Quốc ta nhìn thì có vẻ cường đại hơn trước đây, nhưng nếu nói đến tài lực, trái lại càng đang thụt lùi.

- Vì thế, Thừa tướng cho rằng, những tích lũy của tiên đế trước kia đã tiêu hao hết ở hai trận chiến này?

Chu Văn gật đầu, nói:

- Tuy rằng trong nước vẫn thu được lợi nhuận, thế nhưng thanh thế của liên minh các nước lần này rất mạnh, nếu như để thời gian kéo dài thì khó tránh khỏi sẽ phát sinh biến cố gì đó, hơi không chú ý Tấn Quốc ta sẽ phải đối mặt với cục diện hiểm ác.

- Theo ý của lão Thừa tướng, nếu như các nước công Tấn, sẽ tới mức độ nào?

Tuân Ngô vừa trầm tư, vừa nói.

- Khó nói được.

Chu Văn lắc lắc đầu, nói:

- Lần này Tấn Quốc chiếm đoạt cũng không phải một quốc gia tầm thường, mà là Vương kỳ của Thiên tử. Giờ các nước chiếm được đại nghĩa, há có thể bỏ qua? Huống hồ, tuy rằng Vương kỳ ở trong tay chúng ta, thế nhưng thực tế đã thành nơi vô chủ, các nước cảm thấy bản thân mình có thực lực, há có thể ngồi xem chúng ta đơn độc nuốt chửng?

Tuân Ngô cũng thở dài một hơi, nói:

- Lão Thừa tướng nói đến điều này, cũng là điều khiến ta lo lắng. Trước kia giao thiệp với Nguyễn Quốc chính là vì chuyện này, nhưng mà đã khiến cho bệ hạ lại nổi trận lôi đình. Hiện nay đặc sứ của Nguyễn Quốc còn đang nghỉ ngơi ở dịch quán, ta cũng không biết nên nói lại như thế nào.

- Cái gì? Đặc sứ Nguyễn Quốc đang ở ngay trong thành?

- Không chỉ có Nguyễn Quốc, đến ngay cả đặc sứ Tào Quốc và Vũ Quốc cũng được ta mời tới Hoàng Thành, chính là muốn dùng việc này ổn định ngoại giao. Đối thủ của đại Tấn ta trong cuộc chiến lần này là Thương Quốc và Sở Quốc, không thể đồng thời đổ vỡ quan hệ với các nước phía Tây Bắc.

- Không đúng, không đúng!

Chu Văn nỉ non, vỗ đầu một cái, đột nhiên hỏi:

- Mấy vị đặc sứ kia có phải đang ở dịch quán Tây Nhai hay không?

- Đúng thế, bọn họ cũng không có quốc thư, vì thế không thể sắp xếp nghỉ lại ở Đại Hồng Lư Tự quán...

- Không xong rồi!

Chu Văn đột ngột thốt lên một câu, bỗng nhiên đứng dậy, vội vàng nói:

- Nhanh đi đến dịch quán! Khi lão hủ đến đây, vừa vặn đụng phải rất nhiều cấm quân chạy về phía Tây Nhai, thanh thế hùng hổ, không chừng chính là vì đặc sứ của mấy quốc gia kia!

- Cái gì!

Tuân Ngô kinh hãi đến biến sắc, trong đầu hiện ra hình ảnh trước đó, Hoàng Đế nở nụ cười âm lãnh quỷ dị với hắn.

Chẳng lẽ...

Tuân Ngô nghĩ đến một cái chuyện vô cùng đáng sợ, xin lỗi một tiếng, lập tức chuẩn bị ngựa đi tới Tây Nhai.

Vừa mới chuẩn bị phóng đi, bỗng thấy một thân vệ cưỡi một con khoái mã, vung vẩy cờ lệnh, chạy băng băng tới đây.

- Ô ——

Thân vệ nhảy xuống từ trên yên ngựa, trên trán chảy đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, ngã quỳ trên mặt đất:

- Đại Tướng quân, việc lớn không tốt!

- Dịch quán đã xảy ra chuyện gì?

Tuân Ngô liền vội vàng hỏi.

- Đại Tướng quân đã dặn dò mạt tướng trấn thủ ở bên ngoài dịch quán, phòng ngừa bọn đạo chích làm loạn, nhưng không ngờ một nhóm cấm quân cầm theo thánh chỉ trong tay vọt vào dịch quán, giết chết mấy vị đặc sứ kia tại chỗ!

- Cái gì! Mấy vị đặc sứ bị cấm quân chém giết?

Tuân Ngô lảo đảo một cái, hầu như té ngã:

- Ngươi, ngươi, nói lại lần nữa?

- Mấy vị đặc sứ, bị bệ hạ phái cấm quân giết hết!

Thân vệ lặp lại một lần nữa, nói:

- Đám cấm quân kia sau khi giết người, liền mang thi thể treo lơ lửng bên ngoài dịch quán, tuyên bố với người bên ngoài rằng bọn họ là người nham hiểm, đến đây thám thính tình hình quân sự của đại Tấn ta. Vừa nãy khi đến đây, mạt tướng thấy một nhóm cấm quân đang tiến về phía phủ tướng quân.

Tuân Ngô trầm mặc một lúc lâu.

- Tuân Ngô tướng quân, theo như lão hủ thấy, ngài vẫn nên mau chóng rời khỏi Tấn Thành đi, tránh phải hứng chịu cơn giận của bệ hạ.

Chu Văn càng gấp gáp, liền vội vàng khuyên nhủ.

Nghe vậy, sắc mặt Tuân Ngô thay đổi mấy lần, bỗng nhiên giống như đã quyết định điều gì đó, ôm quyền nói:

- Gia quyến trong phủ, xin làm phiền Thừa tướng đại nhân chăm sóc giùm, Tuân Ngô đã suy nghĩ ra một biện pháp cứu vãn tình hình hiện tại!

- Tướng quân, ngài muốn đi đâu?

Chu Văn nghe thấy những lời kia có hàm ý.

- Thương Quốc!

Tuân Ngô nói xong, cũng không định giải thích cho Chu Văn, vội vã đi vào trong phòng riêng của mình, mang ra một bao bạc rồi rời khỏi phủ.

Ước chừng nửa canh giờ sau, một đội xe ngựa lặng lẽ ra khỏi cửa thành, đến vùng hoang dã liền phân làm hai, một đội xe đi về phía Vương Kỳ ở phương nam, một đội xe theo hướng đông đi về phía Thương Quốc.

...

Tại Thương thành.

Thời hạn Hội minh đã đến, các vị Hoàng Đế của Nguyễn Quốc, Ngụy Quốc, Vũ Quốc và Tào quốc cũng lần lượt chạy tới ở hai ngày cuối cùng.

Ngày hôm đó, bầu không khí trong Thương thành chưa từng nghiêm túc như thế, toàn thành áp đặt lệnh cấm thị.

Cái gọi là cấm thị, cũng giống như giờ giới nghiêm mọi khi vậy, ở trong chợ và đường phố đều không cho phép người đi lại lung tung.

Ngoài ra, các tuyến phố lớn hay ngõ nhỏ đều có Cấm vệ quân đóng giữ và tuần tra liên tục.

Bên trong hoàng cung, sau khi tiến vào Thương Quốc, Thiên tử Cơ Hách lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt mọi người.

- Kính chào Thiên tử ——

Hoàng Đế các nước khom người bái lễ.

- Chư vị miễn lễ.

Cơ Hách nhàn nhạt đáp lễ một chút, sau đó chỉnh lại trang phục, nhấc theo Thiên Tử Kiếm tiến hành tế Thiên, đốt hương, cầu xin tiên tổ phù hộ.

Một loạt quy trình đầy đủ diễn ra, hoàn toàn tiến hành dựa theo lễ nghi Thiên tử tế Thiên.

- Chư vị, mấy ngày liên tục mệt nhọc, trẫm cảm thấy có chút mệt mỏi, lần này hội minh sẽ do Hoàng Đế Thương Quốc thay trẫm xử lý.

Cơ Hách nói một tiếng, sau đó được các thái giám nâng đỡ rời khỏi đại điện.

- Thương hoàng Bệ hạ, thật sự là thủ đoạn cao cường.

Nữ Đế Nguyễn Quốc ở bên cạnh, tựa như cười mà không phải cười.

Dương Mộc cũng không nói lời nào, chỉ hơi gật đầu.

Hắn có thể nhận ra, mọi người cũng không có dị nghị gì lớn đối với việc Thiên tử rời khỏi đây.

Dù sao, mọi người cũng đều là vua của một nước, địa vị cực kỳ tôn quý, có ai sẽ tình nguyện làm lễ thần tử với một vị Thiên tử có tiếng mà không có miếng như thế?

Vị Thiên tử này vừa rời đi, cũng chính là hồi chuông báo, hội minh họp bàn công Tấn... Bắt đầu rồi!


Bạn cần đăng nhập để bình luận