Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 300: Ngụy Quốc Sôi Trào

Chương 300: Ngụy Quốc Sôi Trào

=== oOo ===


Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mua rào vào ngày hạn cũng chỉ đến như thế.

Đây là Thương Quốc chuẩn bị trợ giúp các quốc gia, thành lập bộ đội kỵ binh hay sao?

Trong lòng Nữ đế Nguyễn Quốc tràn đầy nghi ngờ. Sau khi Hoàng Đế các quốc gia quay qua hỏi cận thần của mình cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ, rõ ràng móng ngựa sắt này có ý nghĩa gì.

Là kỵ binh đó!

Không ngờ lại là kỵ binh giúp Thương Quốc quật khởi!

Mặc kệ là một quốc gia nào, cũng đều nghe nói qua uy danh hiển hách của kỵ binh Thương Quốc.

Nếu như nói tứ đại quân đoàn làm cho người ta ấn tượng chỉ là bởi vì chiến giới mà có vẻ đặc biệt, như vậy Kỳ Lân Quân chính là khai thiên tích địa lần đầu tiên, khiến cho các quốc gia tranh nhau mô phỏng theo.

Có thể nói, mỗi một quốc gia đang ngồi ở chỗ này, đều đã nếm thử thành lập kỵ binh, thế nhưng từ thành quả mà xem thì đại thể đều dừng lại ở việc hỗ trợ tác chiến, còn không bằng Động Quốc và Thịnh Quốc lúc trước.

Cũng chỉ có Nguyễn Quốc, minh hữu của Thương Quốc xem như đã đi vào quỹ đạo.

Vì thế, sau khi Hoàng Đế các nước rõ ràng chuyện này, lập tức đều hăng hái lên.

Cuối cùng Dương Mộc quyết định, bốn quốc gia Tào, Lan, Nguyễn và Ngụy này, bất luận xuất binh bao nhiêu thì cũng đều được đối xử bình đẳng, cho mỗi một quốc gia tám vạn cái móng ngựa sắt, nói cách khác chính là số lượng hai vạn chiến mã.

Đương nhiên, chỉ vẻn vẹn vài cái móng ngựa sắt thì vẫn còn thiếu rất nhiều, Dương Mộc lại đưa ra ý kiến mỗi quốc gia có thể mua một vạn chuôi loan đao.

Muốn nói về binh khí bộ binh, dù là Thương Quốc hiện nay cũng hơi túng thiếu một chút. Nhưng mấy thứ mà kỵ binh sử dụng như loan đao và khôi giáp lại có trữ lượng khá phong phú, mà Thương Quốc tổng cộng cũng chỉ có khoảng chừng hai mươi vạn kỵ binh, cũng không dùng nhiều như thế, bán ra một ít cũng không sao. Dù sao lông dê cũng mọc ở trên thân dê, so với những trang bị này, các nước cũng không để ý chút tiền tài như thế.

Ngoài ra, còn có một quốc gia đáng phải nói tới.

Đó chính là Khang Quốc.

Quốc gia này có thể nói là bi thảm nhất, đồng thời cũng là may mắn nhất.

Hai mươi năm trước, chỉ một xíu nữa thôi đã bị Tấn Quốc diệt, kết quả là Hoàng Đế Tấn Quốc băng hà cho nên tránh được một kiếp.

Sau đó lại hướng về Tấn Quốc xưng thần tiến cống, Hoàng Đế Tấn Quốc đời trước cũng vì vội vàng thu thập mấy tiểu quốc còn lại, cho nên liền đặt nó sang một bên.

Từ bản đồ hiện tại có thể thấy, Khang Quốc ở vào phương Bắc Thương Quốc, ba mặt bị Tấn Quốc bao vây, mặt đông giáp biển, có thể nói là hoàn toàn tách biệt với thế gian. Lần hội minh này là do Thương Quốc phái sứ giả ngồi thuyền, đi đường thủy lên phía bắc, mời Hoàng đế Khang Quốc đến dự hội minh.

Chiến lược vận tải vật tư đến đó là không thể, cũng chỉ có thể hứa hẹn, nếu như có cơ hội mở ra quốc thổ của mình với Thương Quốc, như vậy có thể hỗ trợ cho một ít binh khí.

...

Vấn đề phân phối sau chiến tranh là đơn giản nhất.

Cũng không ai biết kết quả cuối cùng của trận chiến này ra sao, vì thế cũng không có cái gì để mà thảo luận. Quân đội các quốc gia cứ tiến vào tòa thành trì nào trước thì sẽ quy về bên đó, mặc dù sau cuộc chiến không có sức đóng giữ, cũng có thể dùng phương thức giao dịch, tiến hành giao dịch với các quốc gia khác.

Cuối cùng, tất cả các hạng mục đều thương thảo xong xuôi.

Chỉ còn lại việc thu xếp Vương kỳ của Thiên tử và Thiên tử, Hoàng Đế các quốc gia đều ngầm hiểu ý, không đề cập đến một câu.

Rõ ràng, tất cả các nước ở đây đều nghĩ Vương kỳ đã thành của Tấn Quốc, một khi chiếm được Vương kỳ, kiên quyết không có khả năng lại phun ra trả Thiên tử.

Tảng sáng ngày kế tiếp, Hoàng Đế Thịnh Quốc Mẫn Thiện Nghị và Thái thượng hoàng Mẫn Lôi đến Thương thành, dưới sự chứng kiến của Hoàng Đế các nước, chính thức trình thư đầu hàng, tiếp thu Thương Quốc sắc phong, ít ngày nữa liền suất lĩnh quân đội đi tới đất phong trên đảo Quy Nghĩa.

Đến đây thì Thương Quốc đã chính thức chiếm đoạt Thịnh Quốc, quốc thổ mở rộng thêm một phần ba, nhân khẩu cũng sắp đạt đến năm mươi triệu.

Bởi vì thời gian cấp bách, Dương Mộc cũng không giữ lại Hoàng Đế các nước, sau khi mở một hồi thiết yến thì ai về nước đấy.

Ngay cả Nguyễn Quốc và Sở Quốc cũng từ bỏ kế hoạch lúc trước, sẽ không tìm khả năng mua vũ khí trang bị từ Thương Quốc nữa.

Bởi vì họ rất rõ ràng, chính Thương Quốc cũng không tồn kho được bao nhiêu.

...

Ngụy Quốc.

Toàn bộ sáu tháng, triều chính Ngụy Quốc đều ở trong trạng thái cực kỳ phấn khởi.

Các nước hội minh tiến công Tấn Quốc, cảnh này khiến thần dân vừa mừng vừa sợ, trong lúc đó cả nước đột nhiên tỉnh lại, bầu không khí khi đánh mất quốc thổ bị thổi bay không còn sót lại gì.

Sau khi Hoàng Đế Ngụy Quốc trở lại quốc nội, đã là tám tháng, khoảng cách đến thời gian ước định các nước cộng đồng phạt Tấn vào đầu tháng mười, còn có hơn một tháng nữa.

Hoàng Đế Ngụy Quốc và mấy vị đại thần thân tín trở về nước, lập tức hạ chiếu công bố tin tốt về việc liên minh thành công. Đồng thời cũng nhắc tới, Ngụy Quốc trở thành một trong hai vị thông soái lần này.

Trong mấy ngày kế tiếp, người dân toàn quốc sôi trào khắp chốn.

- Báo thù! Phạt Tấn! Thu phục đất mất!

- Báo thù! Phạt Tấn! Thu phục đất mất!

- Báo thù! Phạt Tấn! Thu phục đất mất!

Khắp nơi trên đất nước, chỉ cần là nơi có người tụ tập thì sẽ có từng tiếng lời thề hô vang, rất nhanh đã bao phủ toàn bộ Ngụy Quốc.

Bị ngột ngạt quá lâu!

Mấy chục năm qua Ngụy Quốc chăm lo việc nước, bách tính an cư lạc nghiệp, lê dân phú thứ, quốc gia càng ngày càng mạnh mẽ, vô số người Ngụy chìm đắm bên trong mộng đẹp về một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Không nghĩ tới, chỉ trong một buổi toàn bộ mộng đẹp đã bị phá hủy.

Ở phía tây, sau khi Nguyễn Quốc xâm chiếm tảng lớn đất đai Ngụy Quốc đã trở nên hùng tâm bừng bừng, điều này làm cho người Ngụy lo sợ bất an.

Các nước còn lại cũng đưa mắt nhìn chằm chằm, muốn thừa cơ hội Ngụy Quốc suy yếu lại xé khối thịt mỡ, điều này càng làm cho người Ngụy Quốc hãi hùng khiếp vía.

Dù cho như vậy, quãng thời gian trước sau khi Tấn Quốc chiếm đoạt Vương kỳ, còn ngông cuồng thông báo cho Ngụy Quốc phải kính hiến ngàn vạn thạch quân lương, để cho Tấn Quốc củng cố địa vị của mình.

Không chỉ có như vậy, còn ép buộc Ngụy Quốc cắt nhường sáu trăm dặm hồ Hà Trạch, nơi sản xuất nhiều ngư mễ.

Trong lòng Ngụy Quốc rõ ràng là đau tới nhỏ máu, thế nhưng khuất phục dưới dâm uy của Tấn Quốc, cũng chỉ đành nuốt giận vào bụng mà hiến đất.

Ngụy Quốc trải qua chiến tranh gột rửa và chà đạp, lực liên kết của quốc gia mạnh mẽ chưa từng có, giống như một đám người đồng bệnh tương liên, ôm nhau thành đoàn sưởi ấm.

Thảm trạng ngày xưa rõ ràng trước mắt.

Rất nhiều người Ngụy đều chạy nạn mà đến, hoàng đô Ngụy thành cũng bị Tấn Quốc phá hủy, quốc dân chịu khổ tàn sát, sự uất ức của người Ngụy Quốc đã lắng đọng đến sắp mức bị đè nén chết rồi, cừu hận đối với Tấn Quốc càng cắm rễ sâu trong đời sống từng người.

Huyết thù sâu như biển, tất cả những người Ngụy Quốc, mặc kệ là xuất phát từ mục đích đoạt lại lợi ích, hay là muốn muốn báo thù huyết hận, dưới một bầu không khí như thế nó lại bắt đầu sôi trào lên.

Hội minh ở Thương thành thành công!

Ngụy Quốc muốn báo thù!

Điều này làm cho triều chính Ngụy Quốc mừng như điên?

Làm sao không phấn khởi được?

Vốn là, mối quan hệ giữa Thương Quốc và Ngụy Quốc cũng coi như không tệ, trong lúc Ngụy Quốc gian nan nhất đã bán sang một nhóm trang bị tốt. Những việc này người trong triều đình đều biết, lần này Thương Quốc chủ động triệu tập hội minh, dốc hết sức thúc đẩy hội minh thành công, vì thế người Ngụy Quốc cũng vô cùng cảm niệm đối với Thương Quốc.

Người Ngụy Quốc ân oán rõ ràng, nên rất biết ơn Thương Quốc. Nghe nói lần này Thương Quốc còn vô tư cống hiến một số trang bị tốt của nước mình ra, thì sự cảm kích với Thương Quốc càng thêm dày đặc.

Thông qua các loại thảo luận, Ngụy Quốc quyết định phong Đại Tướng quân Công Tôn Chỉ làm soái, thống lĩnh ba mươi vạn đại quân đông tiến.


Bạn cần đăng nhập để bình luận