Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 309: Giương Đông Kích Tây

Chương 309: Giương Đông Kích Tây

=== oOo ===


Mặc dù trận chiến này tổn thất khá nhiều, thế nhưng vẫn có thể tính là đạt được chiến công.

Quân Tấn người đông thế mạnh, thế nhưng trải qua chiến dịch này, cũng bỏ lại hơn ba vạn thi thể, như thế thì một chốc một lát cũng sẽ không quay trở lại.

Sau đó, quân đoàn Thanh Long phải chuẩn bị sẵn sàng cho một trận đại chiến với quân Tấn.

Trận chiến này sẽ không giống như những trận chiến trước, có thể dựa vào thủ xảo.

Từ cổ chí kim, tuy có nhiều ví dụ lấy ít thắng nhiều, thế nhưng dù sao cũng là số ít. Hiện giờ đối mặt với hơn trăm vạn quân Tấn, trong lòng Vệ Trung Toàn cũng không chắc chắn.

- Không biết, bên phía quân đoàn Bạch Hổ thế nào rồi...

Vệ Trung Toàn nỉ non một câu, có chút lo lắng. Lần này vượt sông là ước định chung được hai quân đoàn thống nhất, vui buồn có nhau, bất luận bên nào gặp phải thất bại, Thương Quân cũng có thể bị tan tác toàn diện.

...

Ở khu vực hạ lưu cách đó sáu mươi dặm.

Đây chính là vị trí doanh trại của Uông Chấp và đại quân dưới trướng.

Có điều, Uông Chấp đã từng suất lĩnh đại quân chinh chiến nhiều năm, kinh nghiệm cực kỳ phong phú, đương nhiên sẽ không giống như Trâu Cát, đặt tất cả trăm vạn đại quân ở một chỗ, mà là phân ra hai mươi vạn người ở dọc theo bờ sông, xây dựng đạo phòng tuyến thứ nhất.

Theo lý thuyết, đây là một chiến pháp vô cùng thành thục.

Nhìn như đơn giản, thế nhưng bất kể là chỉ huy hay cách bố cục, đều vô cùng đáng chú ý. Tướng quân có năng lực bố trí như vậy trong số các nước, cũng vô cùng ít ỏi.

Có điều, lần này hắn đã tính sai.

Những gì Vệ Trung Toàn không thể làm, Tư Mã Hoành lại làm được!

Tư Mã Hoành vốn xuất thân là một võ tướng thuần túy, xông pha chiến đấu là điều chắc chắn. Mấy năm qua tuy rằng đọc rất nhiều binh thư, biết binh pháp, thế nhưng đấu pháp vẫn vô cùng quyết liệt. Quân đoàn Thanh Long không thể lặng yên không một tiếng động vượt qua sông, nhưng Bạch Hổ quân đoàn lại làm được.

Sau khi trải qua một phen suy nghĩ, hắn quyết định đưa cho quân Tấn một món lễ lớn.

Quyết đoán phát động đột kích vào ban đêm!

Dưới sự chỉ huy của Uông Chấp, ở dọc theo phòng tuyến trên bờ sông, tổng cộng có ba toà quân doanh.

Vương Hàm Dương chính là Hoàng tộc Tấn Quốc, xuất thân cao quý, dù là Hoàng đế Tấn Quốc hiện tại cũng ở cùng thế hệ với hắn.

Nếu so với những vị hoàng tộc khác ở Tấn Quốc, thì người này khá đặc biệt. Hắn không thích những cuộc giải trí xa hoa, ăn chơi chè chén của giới quý tộc, từ thời niên thiếu đã yêu thích công phu quyền cước, lớn lên lại đam mê binh pháp, đi theo Uông Chấp nam chinh bắc chiến, có chiến công hiển hách, được khen là một đời hổ tướng mới của Tấn Quốc, tương lai trở thành một trong năm vị Đại Tướng quân.

Lần này được Uông Chấp ủy thác trọng trách, phụ trách một trong số ba tòa quân doanh, tự mình dẫn bảy vạn người đóng quân ở thôn trang bên bờ sông.

Bình tĩnh mà xem xét, lúc vừa bắt đầu hắn có chút xem thường quân Thương, thế nhưng sau khi cẩn thận nghiên cứu thành tích của quân Thương trong quá khứ, thì hắn đã lập tức thay đổi thái độ, giống như gặp đại địch.

Hắn hiểu được, phòng tuyến bờ sông cũng không phải chủ lực đại chiến với quân Thương, nhiệm vụ chủ yếu là phòng bị quân Thương vượt sông.

Mà bờ sông lại vô cùng dài, nếu như quân Thương muốn qua sông, phía bên mình khó có thể phòng thủ được, nhất định phải có một trận đại chiến, không chừng còn bị một lần địch đột kích tấn công.

Vì thế, toàn bộ quân doanh canh phòng rất nghiêm mật chặt chẽ, từng tốp binh sĩ ngay ngắn có thứ tự, đến mỗi buổi tối nhân viên tuần tra càng thêm vô cùng cảnh giác.

Không nghĩ tới, vẫn bị quân Thương đánh đến rồi!

Lúc nửa đêm, trong doanh trại người hô ngựa hý, ánh lửa ngút trời.

Quân địch tấn công!

Vương Hàm Dương khoác lên chiến bào, lấy trường kiếm trên giá kiếm xuống, rống to một tiếng:

- Chúng tướng sĩ, kết trận giết địch!

Vội vàng lao ra khỏi quân trướng, nhưng đập vào mắt hắn là vô vàn ngọn đuốc bùng cháy, tiếng hò hét xung phong tràn ngập khắp núi đồi, hầu như lều trại ở trong quân doanh đều dấy lên ánh lửa ngùn ngụt, tiếng đánh giết, tiếng kêu thảm thiết chật vật của các binh sĩ vang lên khắp nơi.

Ba ngàn hộ vệ vốn đóng quân ở hai bên trái phải, dưới ngọn lửa thiêu đốt mãnh liệt, ba ngàn tên hộ vệ loạn thành một bầy. Đang lúc hoảng loạn, vừa vặn nhìn thấy Vương Hàm Dương đi ra, liền vội vã hô to:

- Địch tấn công quá mãnh liệt, xin tướng quân đi mau!

- Bản tướng chính là chủ tướng một quân, phụng mệnh trấn thủ nơi đây, làm sao có thể rời đi!

Vương Hàm Dương hừ lạnh một tiếng, ra lệnh:

- Lập tức lệnh cho người đánh trống trận, dựa theo biện pháp ứng phó đã thao luyện trước đây, chờ một lúc sẽ có viện quân đến kịp.

Các thân vệ ngạc nhiên, lập tức chấp hành mệnh lệnh.

Quả nhiên, không ngoài dự liệu của hắn, không tới hai khắc sau thì có hai đội nhân mã tới từ hai bên trái phải. Hóa ra đó là tướng sĩ ở hai toà quân doanh bên cạnh, sau khi nhìn thấy ánh lửa thì lập tức chạy tới.

- Không được! Bọn họ đều đến rồi?

Nhìn hai đạo viện quân khí thế bàng bạc, Vương Hàm Dương bỗng nhiên biến sắc.

Vì sao?

Ba quân tổng cộng có hai mươi vạn người, như thế thì chẳng phải hai đạo viện quân kia hầu như đã điều động toàn bộ sao!

Mà nhìn qua đám quân Thương, tuy rằng khắp nơi phóng hỏa hô giết, nhưng mà có chút hư trương thanh thế, vẫn luôn loanh quanh ở vòng ngoài quân doanh, không hề thật sự thâm nhập, đầy vẻ quỷ dị.

Có phải đây là mưu kế của quân Thương hay không?

Hoặc là, một trận tập kích doanh trại này, chỉ là kế sách dẫn binh?

- Thực sự là ngu hơn lợn!

Vương Hàm Dương mắng to. Tướng quân có tài dùng binh đều biết, nếu như là cứu viện, thường thường cũng không cần mang theo nhiều lực lượng. Bởi vì gấp rút tiếp viện nên bên phía được cứu viện sẽ có được ưu thế lớn, đó là có thể bọc đánh từ phía sau, hình thành tư thế trong ứng ngoài hợp.

Dù sao, đánh trận cũng không phải như lưu manh đầu đường dùng binh khí đánh nhau, mà rất chú trọng đến việc phối hợp và trận hình. Một khi sau lưng có một nhánh sức mạnh xen vào trận hình, như vậy rất dễ dàng dẫn đến toàn quân đổ tan tác.

Vương Hàm Dương cũng không tin, mấy vị đồng liêu của mình không hiểu điều này.

Là muốn nhân cơ hội này, giáng một đòn nặng nề vào quân Thương sao?

Trong lòng Vương Hàm Dương nổi giận. Từng binh sĩ quân Thương đều có năng lực tác chiến mạnh mẽ hơn so với quân Tấn, coi như toàn bộ hai mươi vạn người bên phía mình gộp lại cũng không đánh lại được. Làm như thế có ý nghĩa gì sao?

Lúc này, hắn lập tức truyền mệnh lệnh xuống, phái người đi thông báo cho chủ tướng hai đạo viện quân.

Nhưng mà, đã quá chậm!

Có thể nhìn thấy, đám quân Thương tập doanh đang lùi lại có thứ tự.

Đứng trên tháp quan sát nhìn thấy, một tòa doanh trại phía bên trái bỗng bốc lên màn khói dày đặc.

- Đáng chết! Quân Thương gian trá quá!

Một đạo quân Tấn vừa mới chạy tới cứu viện, lập tức hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

Quân Thương giương đông kích tây, vẻ bề ngoài là đánh lén nơi đóng quân của Vương Hàm Dương, trên thực tế lại mang chủ lực tập trung tiến đánh một toà doanh trại khác!

Tướng sĩ quân Tấn tức đến nổ phổi, vội vã quay về cứu trợ. Tất cả binh mã quay đầu, muốn giết trở lại.

- Chư vị, nơi đóng quân đã bị thiêu rụi, lúc này có trở về cũng vô ích. Nhỡ đâu quân Thương lại diễn trò xiếc gì, chẳng lẽ chúng ta lại để bọn chúng nắm mũi dẫn đi nữa sao?

Vương Hàm Dương vội vã khuyên bảo. Bị dính một kế của quân Thương như thế, hắn bỗng nhiên ý thức được, kẻ đối mặt với mình là một người có tài dùng binh, giả giả thật thật, cũng không ai biết tiếp đó sẽ xuất hiện thêm kỳ mưu gì.

- Phí lời! Nơi đóng quân của lão tử bị đốt cháy, Đại Tướng quân truy cứu trách nhiệm xuống, bảo ta làm sao gánh được!

- Trương Tướng quân nói đúng! Lần này nếu không vì phải cứu ngươi, nơi đóng quân của Trương Tướng quân cũng sẽ không bị thiêu rụi. Không nên ỷ vào bản thân mình có thân phận là Hoàng tộc, mà muốn nói gì thì nói.

Hai tên Tướng quân cầm đầu hừ lạnh, hiển nhiên rất xem thường Vương Hàm Dương.

Đối với điều này, Vương Hàm Dương há miệng, cuối cùng không nói thêm gì nữa.

Hắn còn trẻ có trí lớn, ngày bình thường ở trong quân đã đắc tội không ít người. Cũng một phần bởi vì được ngoại giới tán dương ca ngợi, trong quân có nhiều lão tướng không phục hắn, hai tên tướng quân này chính là hai trong số đó.

Hôm nay, cũng bởi vì cùng chống đỡ quân Thương, hai vị tướng quân này mới gấp rút đến tiếp viện. Bây giờ hắn lại khuyên hai người không nên quay về phòng thủ, làm sao không khiến người ta cảm thấy phản cảm được?


Bạn cần đăng nhập để bình luận