Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 310: Bài Phục Kích Cũ

Chương 310: Bài Phục Kích Cũ

=== oOo ===


Nhìn thấy Vương Hàm Dương á khẩu không trả lời được, hai vị chủ tướng khác đều lộ vẻ mặt khinh bỉ.

Trong quân đội, giữa một đám vũ phu với nhau, thường thường không có quá nhiều tâm địa gian xảo như trong triều đình, nhìn thuận mắt chính là nhìn thuận mắt, không ưa chính là không ưa. Xuất phát từ cách nhìn tiêu cực đối với Vương Hàm Dương, bọn họ đương nhiên sẽ không cho sắc mặt tốt đẹp gì.

Chẳng mấy chốc, nhìn hai đội nhân mã nhanh chóng tập kết, mênh mông cuồn cuộn đi về nơi đóng quân phía bên trái, Vương Hàm Dương thở dài một hơi, nói:

- Nếu hai vị tướng quân đã nhất định muốn đi, vậy thì đồng thời cùng nhau đi thôi, cũng không thể để phe ta bị thiệt thòi ở mặt nhân số được.

Nói xong, lập tức hạ lệnh cho toàn bộ binh sĩ chia làm hai bộ phận, lưu lại ba vạn người trông coi doanh trại, còn lại bốn vạn người đồng thời đi trợ giúp hai đạo quân kia.

- Hừm, như thế còn tạm được!

Trương Tướng quân hơi nguôi giận.

Vương Hàm Dương bất đắc dĩ. Đối đầu với kẻ địch mạnh, quan trọng nhất chính là một lòng đoàn kết. Cuối cùng hắn cũng có thể hiểu được một câu mà trước đây Đại Tướng quân Uông Chấp nói với hắn —— Không chiếm được sự tán thành của những vị tướng quân khác, ngươi vĩnh viễn không thể trở thành một vị Đại Tướng.

Trước đây, hắn vẫn còn khịt mũi coi thường đối với câu nói này, cảm thấy việc hành quân đánh trận quan trọng nhất chính là thực lực. Có thể trở thành Đại tướng thống lĩnh một quân hay không, thì thứ cần đến chính là năng lực chỉ huy mà không phải kết bè kết đảng.

Hiện tại, hắn rốt cục cảm nhận được nó.

Nếu như trước đây hắn biểu hiện khiêm tốn một chút, vậy thì hôm nay làm sao đến mức lâm vào tình cảnh tiến thối lưỡng nan?

Đại quân mênh mông cuồn cuộn, mở đường tiến về đại doanh bên trái.

- Bầu không khí có vẻ không đúng lắm.

Vương Hàm Dương ngồi ở trên lưng ngựa, luôn cảm thấy thiếu thiếu một chút gì đó. Đại doanh phía bên trái tốt xấu gì cũng là một doanh trại có thể chứa đựng sáu vạn người, thế nhưng bây giờ nhìn lại, ánh lửa dường như không lớn lắm. Khi khoảng cách đến đại doanh càng ngày càng gần, nhưng lại không hề vang lên một tiếng chém giết nào cả!

Dù sao đi nữa, trong quân doanh cũng có hơn vạn binh sĩ lưu lại phòng thủ, nhất định sẽ có một hồi chém giết chứ.

Chẳng lẽ, trận chiến đã kết thúc sao?

Hoặc là, đây lại là kế sách hư thực của quân Thương, mục đích cũng không phải đại doanh bên trái.

Đại doanh bên phải ư?

Vương Hàm Dương có chút mơ hồ, lúc này hắn chỉ cảm thấy mình đang phải đối diện với một đối thủ rất mạnh mẽ. Kinh nghiệm mang binh đánh giặc của hắn cũng coi như phong phú, loại hành vi quấy nhiễu nơi đóng quân của quân địch cũng đã từng làm không ít, nhưng không bao giờ giống như ngày hôm nay, lắc lư trái phải, mờ mịt không ngớt.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán trong đầu hắn, cho dù có nói ra cũng không ai quan tâm, trái lại càng tăng thêm mâu thuẫn giữa ba quân.

Khoảng cách giữa trung đại doanh và đại doanh bên trái tầm năm, sáu dặm đường. Với việc hành quân gấp gáp như vậy, tất cả binh sĩ đều chảy đầy mồ hôi.

- Dừng lại!

Bỗng nhiên, Vương Hàm Dương hô to một tiếng, cả đội nhân mã dừng chân, toàn bộ nâng cao cảnh giới.

- Lại làm sao!

Trương tướng quân nhíu mày, chỉ hỏi một câu, sau đó coi như không có nhóm người này tồn tại, tiếp tục chỉ huy thuộc hạ di chuyển.

Vèo ——

Vèo vèo vèo ——

Vèo vèo ——

Bỗng nhiên tiếng mũi tên phá không vang lên, một trận mưa tên bay xuống từ phía sườn núi hai bên đường.

- Có mai phục!

- Địch tấn công!

- Nhanh phản kích!

Chỉ sau mấy hơi thở, một mảnh lại một mảnh binh sĩ ngã xuống. Địa hình hai bên bờ sông đều là khu vực đồi núi, khắp nơi đều có người mai phục, từng chiếc liên nỏ gác ở trên sườn núi, mũi tên sắc bén trút xuống tầm tã như một trận mưa rào.

Quân Tấn căn bản không kịp né tránh. Trên thực tế, đây cũng là một điểm khác biệt so với các trận chiến tranh xưa nay. Sở dĩ cuộc phục kích này chiếm được ưu thế lớn như vậy, cũng bởi vì ở thời đại này không có vũ khí tầm xa, phạm vi gây sát thương có hạn, đừng nói quân Tấn còn không tìm được phục binh ẩn náu ở nơi nào, cho dù có tìm tới cũng không thể nào hóa giải.

- Nhanh! Dập tắt hết đuốc đi!

Dưới sự hộ tống của mấy thân vệ, Vương Hàm Dương một bên lẩn trốn vào giữa mấy thớt ngựa, một bên hạ lệnh cho binh sĩ dập tắt hết đuốc cầm tay, sau đó không ngừng lui về phía sau.

Đồng thời, các cung thủ cũng đều đang tìm công sự để tránh né, chờ cơ hội phản công.

Về hiệu quả của việc phản công, đó là việc không cần nói cũng biết. Một bên ở trên núi, một bên ở dưới chân núi, một bên có sự chuẩn bị mà đến, một bên vội vàng nghênh chiến, căn bản không thể so sánh được với nhau.

Vẻn vẹn trong khoảng thời gian ngắn ngủi, quân Tấn tử thương đến non nửa.

- Thực sự là một đám ngu như lợn, không biết ghi nhớ!

Tư Mã Hoành đứng bên cạnh một chiếc liên nỏ, vừa điều khiển vừa cười ha ha. Dựa vào ưu thế của liên nỏ để đánh phục kích, đây là phương pháp từng dùng qua trong cuộc chiến tấn công Thịnh Quốc trước đây, chỉ có điều bị chính mình hơi thay đổi phương thức một chút, vậy mà đám người kia đã bị lừa rồi.

Hừ!

Bá chủ chó má gì chứ, chỉ thường thôi!

Không chỉ có Tư Mã Hoành, ngay cả một vài vị tướng quân dưới tướng hắn cũng đều hả hê cười to. Lần này phục kích đã thành công, tuy rằng không đến mức có thể tiêu diệt toàn bộ binh sĩ của ba quân doanh, thế nhưng cũng có thể giết đến bảy tám phần rồi.

Trận chiến này, có thể nói là trận mở màn cho cuộc thảo phạt Tấn Quốc của quân Thương. Tuy rằng thắng lợi có chút không đường đường chính chính, thế nhưng chiến tranh không phải là như vậy sao, ngươi không chết thì ta phải lìa đời. Những tướng quân luôn tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc kia, chỉ có thể trở thành mầm tai họa cho toàn quân mà thôi.

Làm chủ soái của một quân, giảng nhân nghĩa đạo đức đối với kẻ địch, vậy thì chính là vô trách nhiệm với các huynh đệ của mình, là biểu hiện của một loại vô năng.

Mà cái gọi là một tướng vô năng, hại chết ba quân, chính là nói tới loại người như vậy.

- Ha ha ha, Đại Nguyên soái, có muốn các huynh đệ tiếp tục chém giết hay không! Nói không chừng chúng ta có thể đạt được công đầu trong cuộc chiến phạt Tấn này, cũng sẽ khiến các quốc gia khác tâm phục khẩu phục!

Đại Tướng quân Lưu Đinh Sơn giơ lên một cây đại đao, nóng lòng muốn thử.

- Không, không cần!

Tư Mã Hoành lắc đầu một cái, nói:

- Mãnh hổ bị lột da, nhưng vẫn có thể vồ mồi. Lúc này quân Tấn đã bị tử thương quá nửa, nhưng cũng không phải quả hồng mềm gì. Đi kéo mười mấy thùng mãnh dầu hỏa kia đến, cho quân Tấn nếm thử!

- Vâng!

Ánh mắt Lưu Đinh Sơn sáng lên, nghe lệnh liền đi bố trí.

Tư Mã Hoành nhìn hắn rời đi, cười ha ha, quay sang nói với các tướng lĩnh còn lại:

- Nhìn tên mãng phu này xem, không hề có chút dáng vẻ Đại Tướng quân nào cả. Say này các ngươi cũng không nên học theo hắn!

Các tướng nghe vậy cười to, cũng đều biết Tư Mã Hoành đang nói đùa, lập tức tản ra xung quanh, chuẩn bị nhận lệnh hành động.

Về phần tại sao không cần thảo luận cẩn thận, cũng không phải vì đã từng thương nghị qua, mà là thường ngày các cánh quân đã diễn luyện qua rất nhiều lần đối với loại trận chiến phục kích này. Vì thế, trên căn bản không cần Tư Mã Hoành đích thân sắp xếp cụ thể, tự nhiên biết làm sao để phối hợp lẫn nhau, sử dụng đấu pháp nào để đẩy mạnh, đảm bảo quân Tấn có đi mà không có về.

Sau đó, việc đơn giản còn lại chính là quét sạch tàn dư.

Đây là một trận chiến có sự tương phản rất lớn.

Tuy rằng Quân Tấn có mười bảy, tám vạn người, thế nhưng dưới sự phục kích của mười mấy vạn quân Thương, căn bản không có sức chống đỡ lại.

Không tới nửa canh giờ, chủ lực quân Tấn về căn bản đã bị tiêu diệt sạch sành sanh.

- Bẩm báo Đại Nguyên soái, quân Tấn có một đạo quân nhỏ chạy thoát ra ngoài. Do màn đêm đen kịt, địa hình xung quanh khá phức tạp, đội kỵ binh quân ta không có cách nào truy kích, quân địch đã thành công chạy trốn về hướng tây.

Đại Tướng quân Lý Hổ đến đây bẩm báo.

- Chạy trốn? Có bao nhiêu người?

Tư Mã Hoành có chút ngạc nhiên. Ngay từ đầu quyết định đánh phục kích, hắn cũng đã bố trí chặt chẽ, hai vạn quân làm bộ tập kích trung đại doanh, dẫn tới hai đại doanh trái phải phát binh cứu viện, đồng thời sẽ có hai vạn người tấn công vào đại doanh bên trái, dẫn tới ba đại doanh đồng loạt quay đầu mang binh cứu viện.

Các tướng sĩ còn lại của quân đoàn Bạch Hổ, sẽ ẩn náu mai phục ở trên sườn núi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận