Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 311: Không Đúng

Chương 311: Không Đúng

=== oOo ===


Theo lý thuyết chỉ cần đi vào vòng phục kích, thì không thể nào chạy đi được mới đúng, không nghĩ tới vẫn để thoát một nhóm.

Lý Hổ ôm quyền nói.

- Đại Nguyên soái, quân địch chạy thoát ước chừng có hơn một vạn người, hình như trước khi đi vào vòng phục kích chủ tướng bọn họ đã nhận ra điều gì đó, cho nên chỉ tiến vào ngoại vi vòng phục kích của chúng ta, thế nên có thể chạy thoát.

- Chó chết!

Tư Mã Hoành tức giận mắng một tiếng. Không dễ dàng gì có thể phục kích nhiều người như vậy, hắn cho rằng có thể diệt sạch quân địch ở đây, khi trở lại sẽ có thể thổi trước mặt mấy vị Đại Nguyên soái khác. Không nghĩ tới lại có một vạn người chạy thoát được, mà chạy được là do đã nhìn thấu được âm mưu của mình nữa chứ.

Như vậy thì làm sao có thể thổi được nữa?

Làm sao có mặt mũi đi thổi?

- Lý Hổ! Mẹ kiếp, ngươi ăn cứt hả? Biết bọn họ ở bên ngoài vòng vây, làm sao không đuổi theo!

Tư Mã Hoành quay sang mắng Lý Hổ một trận.

- Đại Nguyên soái, ngài đừng nóng giận. Chủ tướng quân địch cũng không phải là một kẻ tầm thường, bọn họ phân mấy đường chạy trốn, cứ cắm đầu chạy vào chỗ không dễ đi. Vì để ý đại cục, ta mới không cho các huynh đệ đuổi theo.

Lý Hổ vốn xuất thân là lưu phỉ, nên tính khí cũng giống như Tư Mã Hoành, tự giác xấu hổ, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu giải thích.

- Thôi vậy, coi như quân đoàn Bạch Hổ chúng ta xui xẻo một lần.

Tư Mã Hoành cũng biết không phải do Lý Hổ sai, liền khoát tay áo một cái, nói.

- Thời gian cũng không còn sớm, quân chủ lực của phe địch chắc cũng nên đến rồi, mau mau gọi các huynh đệ quét tước chiến trường, chuyển hết vật tư của hai tòa quân doanh bị đốt này đi, nếu không chuyển được đều đốt hết, chúng ta sẽ thiết lập đại doanh ở vị trí đại doanh bên phải của quân Tấn!

- Vâng!

Chúng tướng tuân mệnh, vội vã đi thu thập.

Binh lính bận bịu cho đến tận sáng, quả nhiên có tiếng hành quân vang lên, phía chân trời có một đám lớn quân đội cuồn cuộn đi tới.

Uông Chấp mang theo đại quân chủ lực, giết tới!

Nhưng mà biểu hiện của các tướng sĩ quân đoàn Bạch Hổ đều rất bình tĩnh.

Vì sao?

Tuy rằng trong thời gian mấy giờ ngắn ngủi, đại quân không thể dựng ra doanh trại phòng ngự đặc hữu của Thương Quốc. Thế nhưng có nỏ và kỵ binh ở đây, hơn nữa còn có những chiếc máy bắn đá kia nữa, nên bàn về phòng ngự thì không hề yếu.

Dưới trướng Uông Chấp có tám mươi vạn đại quân, đối đầu với hai mươi vạn quân của Thương Quốc, một công một thủ, tuy rằng quân đoàn Bạch Hổ yếu hơn một bậc, thế nhưng chắc chắn Uông Chấp sẽ không dám tiêu hao tám mươi vạn tướng sĩ vào việc công thành chiến.

Quả nhiên, đại quân ở cách doanh trại quân đoàn Bạch Hổ mười dặm thì ngừng lại.

Sắc mặt Uông Chấp tái xanh, hai chân chăm chú ghìm chặt vào lưng ngựa.

Từ khi Thương Quốc phát minh bàn đạp, quân Tấn cũng mô phỏng theo, bây giờ vật cưỡi của các tướng quân đều lắp thêm yên ngựa, đã rất ít khi hắn phải ngồi chiến xa.

Có điều hiện tại, hắn rất muốn giục ngựa tiến lên, tấn công doanh trại của quân Thương.

Hai mươi vạn đó!

Trong một đêm, diệt hai mươi vạn sĩ tốt quân Tấn. Tuy rằng cũng có một ít chạy thoát, thế nhưng chỉ có chút ít thì có ích lợi gì?

Căn cứ lời thuật lại của Vương Hàm Dương, lần này vốn có thể tránh bị đại bại. Ở dưới tình huống biết rõ quân địch có nỏ và kỵ binh, nhưng liên tiếp bị nắm mũi dẫn đi, trúng phục kích của quân Thương, đây là một loại trào phúng như thế nào?

Hiện tại, tám mươi vạn quân Tấn đi đến cứu viện, sĩ tốt mệt mỏi, ở trong tình huống không chiếm cứ ưu thế, căn bản không thể công tới.

Quân Tấn ngang dọc nhiều năm, rất lâu chưa từng phải ngậm bồ hòn như thế bao giờ.

Vô cùng nhục nhã!

Oa...

Bỗng nhiên, Uông Chấp há mồm phun ra một ngụm máu.

- Đại Tướng quân!

- Đại Tướng quân, ngài làm sao vậy!

- Nhanh! Mau gọi quân y!

Các thân vệ vội vã kêu to. Chủ soái một quân thổ huyết, chuyện này có ảnh hưởng vô cùng lớn đối với quân tâm. Lại nói, Uông Chấp chính là một trong ngũ Đại Tướng quân, tầm quan trọng của hắn không cần nói cũng biết.

Cũng may, giờ không phải đang trong chiến trận. Chỉ trong chốc lát, Uông Chấp liền bị người nâng đi, đưa đến một chiếc chiến xa nghỉ ngơi.

- Hạ lệnh lùi lại, các quân khẩn cấp bố phòng. Lúc này quân đoàn Thanh Long cũng đã vượt qua sông, lập tức viết thư, phân biệt gửi cho đại quân Triệt Quốc và đại quân của Trâu Cát, nhắc nhở ba ngày sau thương thảo đối sách chống đỡ quân Thương.

- Vâng!

Tám mươi vạn quân Tấn như sấm to mưa nhỏ, cúi đầu ủ rũ trở lại.

Dù trong lòng rất thù hận, nhưng cũng chỉ có thể nuốt ngược vào trong.

Đương nhiên, trận chiến này cũng vang lên hồi chuông cảnh báo cho tất cả quân Tấn. Quân Tấn mạnh mẽ đã thất bại, hai mươi vạn đại quân bị quân Thương diệt trong vòng một đêm, phía bên mình vẫn bó tay toàn tập, còn có chuyện nào có thể khó tin hơn chuyện này nữa sao?

Vốn việc bố trí hai mươi vạn đại quân ở bờ sông, chính là vì trở thành luồng phòng tuyến thứ nhất chống đối quân Thương, một khi xảy ra giao chiến, chỉ cần hơn một canh giờ là bộ đội chủ lực liền có thể chạy tới trợ giúp. Không nghĩ tới lại không như mong muốn, một nhánh đại quân như thế mà không chống đỡ nổi một canh giờ.

Cũng khó trách Uông Chấp sẽ thổ huyết.

Mộng bá chủ của Tấn Quốc cũng nên tỉnh lại rồi.

Mười mấy ngày sau, đều rất bình tĩnh.

Quân đoàn Bạch Hổ dựng lên mấy toà cầu nổi ở phía sau đường sông, liên kết chặt chẽ với hậu phương. Bởi vì thu được rất nhiều lương thảo vật tư, phương diện hậu cần cũng rất đầy đủ, việc dựng trại đóng quân vững chắc như thành đồng.

Xem ra, hai quân dường như đang tiêu hao lẫn nhau.

Thế nhưng quân đoàn Bạch Hổ biết, nếu như luận chút tiêu hao này, coi như bọn họ chờ hơn nửa năm, cũng vẫn có thể tiêu hao được.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, hiện tại quân Tấn có tổng cộng một trăm tám mươi vạn đại quân ở cảnh nội Triệt Quốc, hậu cần là một vấn đề vô cùng lớn. Quốc lực Triệt Quốc yếu ớt, cung dưỡng ba mươi vạn đại quân bổn quốc còn đủ, còn một trăm tám mươi vạn đại quân Tấn Quốc, vậy thì không thể ra sức.

Bất kể là quân đoàn Thanh Long hay là quân đoàn Bạch Hổ đều rất rõ ràng một sự thật, trong vòng hai tháng song phương nhất định sẽ bạo phát một trận đại chiến. Bởi vì quân Tấn không thể chấp nhận việc, trong tình huống chiếm ưu thế cực lớn mà không hề có thành tựu được.

Nếu như vậy, không chỉ có tướng lĩnh quân Tấn không cam lòng, liền ngay cả triều đình Tấn Quốc cũng sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.

Trên thực tế, hai đại quân đoàn dự phán không hề sai.

Liên tiếp bảy, tám ngày, quân đội hai phe không ngừng ma sát, chiến tranh quy mô nhỏ khoảng vạn người trở xuống đã xảy ra mười mấy lần, song phương đều căng như dây đàn.

Mà tại sao song phương vẫn né tránh chiến đấu quy mô lớn, thì vấn đề liền rất phức tạp.

Đầu tiên, là phương diện quân Tấn.

Uông Chấp là một Đại Tướng có kinh nghiệm rất phong phú. Sau khi xảy ra trận đột kích ban đêm kia, liền phái thám báo tìm hiểu khắp nơi, chủ yếu tìm hiểu về hướng đi của quân đoàn Kỳ Lân.

Cho tới nay, quân đoàn Kỳ Lân luôn là tâm bệnh của hắn.

Hắn hoàn toàn tin tưởng, nếu như quân đoàn Bạch Hổ có hai mươi vạn Kỳ Lân Quân giúp đỡ, như vậy tuyệt đối có thể cân sức ngang tài với tám mươi vạn đại quân này của mình, thậm chí có thể đánh bại được.

Nhưng mà, song phương chính thức đối lập, trước sau cũng đã có một tháng, nhưng vẫn không nhìn thấy tung tích quân đoàn Kỳ Lân, đây đúng là chuyện làm người ta khó hiểu.

Lẽ nào, một nhánh sức mạnh quan trọng nhất, không phải nên tập trung vào chiến trường quan trọng nhất sao?

Sự nghi ngờ này, để trong lòng hắn càng ngày càng thấp thỏm.

Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm thống binh, hắn cảm thấy việc này không bình thường. Đồng thời cũng một cách tự nhiên, lần thứ hai đưa mắt về phía quân đoàn Huyền Vũ ở phía bắc Thương Quốc đằng xa kia.

Chính là do suy đoán này, hắn viết một phong thư cấp báo lên triều đình, để Hoàng Đế phái đại quân phòng bị kịp lúc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận