Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 313: Biến Đổi Bất Ngờ

Chương 313: Biến Đổi Bất Ngờ

=== oOo ===


Đương nhiên, đây chỉ là do Công Tôn Chỉ càu nhàu một chút mà thôi.

Tin tức này, nếu như bị tướng lĩnh kỵ binh Thương Quốc nghe được, chắc sẽ bị cười đến rụng răng mất.

Kỵ binh là cái gì?

Đó là binh chủng giỏi về linh hoạt biến động!

Hai ngàn kỵ binh, đánh chính diện vào thuẫn trận của kẻ địch, không phải muốn chết thì là cái gì?

Đấu pháp chính xác là cần phải đánh vào từ hai bên, còn cần phải quấy rầy bên ngoài để bộ đội chủ lực đối chiến, lấy uy hiếp làm chủ mà không phải lao vào chém giết.

Dù sao, hai ngàn kỵ binh cũng quá ít, chỉ chút xíu kỵ binh đó không đủ nhét kẽ răng cho trăm vạn đại quân. Hai vạn kỵ binh đúng là có thể xông vào một lần, nhưng cũng chỉ là xông vào một lần.

Ngụy Quốc bại một trận nhỏ, liền để binh lính chủ lực Nguyễn Quốc lên.

Lần này, Nguyễn Quốc phát động một trăm vạn đại quân. Sau khi nhìn thấy kỵ binh hiển uy, lại phân ra thêm ba vạn kỵ binh từ trong nước, tổng cộng là một trăm linh ba vạn.

Hơn nữa, cộng thêm Lan Quốc và Tào Quốc, binh lực bốn quốc gia đã đạt đến hơn một trăm bốn mươi vạn.

Ngày 23 tháng 11, dưới sự chỉ huy của Công Tôn Chỉ, liên quân bốn nước tiến đến ngoài thành Giang Vũ, bạo phát một hồi đại chiến kinh thiên động địa với chín mươi vạn đại quân mà Tần Kham suất lĩnh.

Thành Giang Vũ vốn là một tòa trọng trấn của Ngụy Quốc, từ sau khi bị Tấn Quốc chiếm đoạt, đã sửa chữa lại tòa thành trì này, có thể nói là dễ thủ khó công.

Tần Kham là người trầm ổn, am hiểu phòng thủ nhất trong năm vị Đại Tướng quân Tấn Quốc.

Tuyết lớn đầy trời, chiến sự tiến vào giai đoạn giằng co.

Vào lúc này, chiến trường phương Nam lại truyền tới một tin tức làm các nước khiếp sợ.

Sở Quốc, thất bại!

Thì ra, vào đầu tháng 11, mắt thấy Thương Quốc và Ngụy Quốc đều có tiến triển, Sở Quốc không cam lòng lạc hậu, nên tất nhiên không muốn giằng co nữa.

Lập tức phái người thông báo một tiếng với thống soái trên danh nghĩa là Thương Quốc, sau đó thương lượng với Ngô Quốc và Mãng Quốc, cùng xuất binh tấn công Vương kỳ, muốn thừa thế xông lên đánh tới kinh thành của thiên tử.

Sở Quốc xuất binh sớm nhất, va chạm với một trong ngũ Đại Tướng quân Tấn Quốc là Hoa Ôn Kỳ, dưới trướng có một trăm năm mươi vạn đại quân.

Một trận đại chiến ngươi tranh ta đoạt diễn ra. Có máy bắn đá mua từ Thương Quốc, Sở Quốc đã đánh cho mười mấy tòa thành trì ở phía Nam khắp nơi đều là vết thương. Một trận đại chiến lan rộng, dân chạy nạn thoát thân giống như là dòng sông, điên cuồng di chuyển lên hướng Bắc.

Sau đó ba nước Sở, Ngô và Mãng ước định đồng loạt phát binh, do Sở Quốc đánh vào bên trong Vương kỳ, sau đó cùng hai nước khác trong ứng ngoài hợp, cùng nhau diệt sạch Hoa Ôn Kỳ.

Khẩu vị không thể bảo là không lớn.

Cuối cùng, đúng là Sở Quốc đã tấn công vào Vương kỳ, nhưng mà lý tưởng rất tốt đẹp, hiện thực lại rất khó coi. Vào thời điểm mấu chốt, Sở Quốc bị Mãng Quốc cho leo cây.

Được rồi, vẫn còn lại Ngô Quốc.

Vốn hai nước này có cừu hận, lần trước ở hội minh còn diễn trò khôi hài, bây giờ chính là thời điểm hai nước tranh cướp địa bàn, đâm một dao sau lưng cũng là chuyện rất bình thường.

Trái lại, vào lúc này Ngô Quốc đang làm gì?

Nó dĩ nhiên rút đi hai mươi vạn đại quân trong đó, trực tiếp đánh vào Thiệu Quốc, cùng tranh cướp địa bàn với Mãng Quốc.

Cứ như thế, ba cái quốc gia khập khiễng này bắt đầu một đợt tranh đấu khiến người ta không thể hiểu được.

Kết quả là, mất đi đại quân Ngô Quốc trong ứng ngoài hợp, Sở Quân đại bại, tám mươi vạn đại quân tiến vào Vương kỳ bị truy kích, chỉ có thể tháo chạy về phương Bắc.

Hai mươi vạn quân Sở vẫn chưa thâm nhập vào trong cũng bị đẩy lùi lại, những thành trì vừa mới cướp đoạt trước đó cũng bị giành lại từng cái một.

Qua loa phỏng chừng thì trong trận chiến này, Sở Quốc chí ít đã tổn thất năm mươi vạn đại quân.

Tin tức truyền ra, các nước chấn động.

Liên quân ở phía nam, vậy mà còn tự loạn trận cước?

Sở, Ngô, Mãng chính là ba đại quốc ở phía Nam, lúc trước hứa hẹn xuất binh đạt đến hai trăm vạn.

Bây giờ, không chỉ binh lực không cách nào đạt đến số lượng đó, mà còn xảy ra nội loạn.

Chỉ trận chiến này, quân Sở nguyên khí đại thương, bốn mươi vạn đại quân còn lại bị chặn ở bên trong Vương kỳ, có thể về nước được hay không đều còn chưa chắc chắn. Ngày bốn mươi vạn quân Sở còn lại bị diệt, chính là thời điểm toàn tuyến nam cảnh tan tác.

Vì sao?

Mất đi trăm vạn đại quân của Sở Quốc, đừng nói là ba quốc gia nội loạn, coi như Sở Quốc không truy cứu nữa, dựa vào sức mạnh của hai nước Ngô và Mãng, cũng không thể gặm nổi khối xương cứng Vương kỳ này.

Trong lúc nhất thời, liên quân phạt Tấn bắt đầu căm hận người khởi xướng là Ngô Quốc.

Vốn là, lúc mới bắt đầu cuộc chiến phạt Tấn, cái tên này liền đảm nhiệm gậy quấy phân, không tuân thủ minh ước.

Bây giờ lại đâm một dao sau lưng minh hữu, cái này chẳng khác gì là trực tiếp ruồng bỏ minh ước.

Lúc này, liên quân các nước dồn dập tuyên bố chiếu cáo, lên tiếng phê phán loại hành vi này của Ngô Quốc, ngay cả một số tiểu quốc không xuất binh cũng phát chiếu cáo phất cờ hò reo, khiển trách Ngô Quốc ruồng bỏ minh ước.

Triều chính Sở Quốc chấn động.

Bao nhiêu năm không bị thua trận nào, làm sao trong một đêm năm mươi vạn đại quân sinh long hoạt hổ đã bị chém tận giết tuyệt, lại còn là do bị Ngô Quốc hãm hại, làm sao người ta có thể tiếp thu được?

Sở Quốc mất đi trăm vạn đại quân, tuy rằng không đến nỗi bị thương tới căn bản, thế nhưng không bỏ ra mấy năm tu dưỡng chỉnh đốn lại, sẽ không thể huấn luyện ra một nhánh đại quân như vậy.

Khắp phố phường ngõ hẻm, dân chúng căm phẫn sục sôi, bên trong quan phủ triều đình, huân quý quan chức dùng ngòi bút làm vũ khí, thề muốn báo thù rửa hận.

Trong hoàng cung, Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột giận tím mặt, lập tức hạ lệnh tru diệt ngoại thần Ngô Quốc, đội buôn trong dân gian cũng giống vậy, sau khi tịch thu tài sản thì xử trảm.

Ngay cả pháp trường truyền thống cũng không có, trong một đêm, hơn tám ngàn người bị cấm quân hoàng thất chém giết ở trong phủ đệ, mùi máu tanh tràn ngập khắp phố lớn ngõ nhỏ Sở thành, khiến quốc dân sởn cả tóc gáy.

Quan phủ các nơi cũng bắt đầu một hồi đại thanh tẩy, phàm là người Ngô Quốc thì bất kể là tốt hay xấu, hay có thân phận gì, đều bị chém giết.

Nhưng mà cơn giận còn sót lại của Hùng Mẫn Nột chưa tiêu, rất nhanh liền hạ lệnh trấn quốc Đại Tướng quân Hùng Phương điểm binh năm mươi vạn, kết hợp với ba mươi vạn đại quân ở biên cảnh hai nước Ngô Sở, thảo phạt Ngô Quốc, thề phải báo đại thù này.

Hùng Phương vốn xuất thân hoàng tộc, năm đó cũng là một nhân vật quát tháo phong vân, bây giờ đã hơn năm mươi tuổi, anh hùng xế chiều, nhưng mà hùng tâm vẫn còn đó.

Hùng Mẫn Nột vì sao phải tuyển hắn?

Đó là bởi vì, lúc hai nước Ngô Sở đánh nhau quyết liệt, lão tướng quân một đời nhiều lần suất binh đại chiến với Ngô Quốc, cũng đối xử rất tàn nhẫn đối với Ngô Quốc, thực sự là ứng cử viên đứng đầu cho việc thảo phạt lần này.

Buổi tối, Hùng Mẫn Nột tự mình đi tới quý phủ bái phỏng Hùng Phương. Lúc đưa ra lời mời xin hắn xuống núi đi đánh Ngô Quốc, Hùng Phương kích động vạn phần.

Đây chính là tâm nguyện của hắn mà!

Nếu như trận chiến này thành công, cho dù có chết cũng mãn nguyện!

Bởi trước đó vì ứng đối Tấn Quốc xuôi nam, Sở Quốc chuẩn bị rất đầy đủ, lần này lại là nén giận xuất kích, vì thế phương diện chuẩn bị không hề mất nhiều thời gian cho lắm. Vẻn vẹn chỉ mất khoảng mấy ngày, liền cử hành đại điển bái tướng, sau đó lập tức xuất chinh.

Đương nhiên, Hoàng Đế Sở Quốc cũng chưa từ bỏ việc phạt Tấn. Dù sao Ngô Quốc chỉ là cái trước mắt, nhưng Tấn Quốc chính là tâm bệnh của Sở Quốc.

Một mặt, hắn điều khiển đại quân lên phía bắc, một mặt lại phái sứ thần truyền tin cho Thương Quốc, khẩn cầu Thương Quốc xuất binh tiếp ứng, thu nhận giúp đỡ bốn mươi vạn quân Sở bị vây ở Vương kỳ.

- Thu nhận giúp đỡ sao?

Sau khi Dương Mộc thu được tin, thì nở nụ cười gằn.

Có điều, cũng không là nhằm vào Sở Quốc, mà là Ngô Quốc.

Thật sự coi hội minh chỉ là trò đùa sao?

Một con sâu làm rầu nồi canh, loại hành vi này của Ngô Quốc rất đáng lên án. Nếu như tiếp tục bỏ mặc, thì lòng người trong liên minh phạt Tấn sẽ tản mát, tan vỡ là chuyện sớm hay muộn. Đến lúc đó, Thương Quốc nhất định sẽ chịu đựng áp lực cực lớn, cách thời điểm vong quốc không xa.

Thương Quốc là quốc gia đề xướng hội minh, lại có danh nghĩa thiên tử trao quyền, nhất định phải đáp lại thật rõ ràng!


Bạn cần đăng nhập để bình luận