Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 322: Tiếp Tục Xuất Phát

Chương 322: Tiếp Tục Xuất Phát

=== oOo ===


Rất dị thường?

Không công không được?

Ngụy Uy trầm ngâm một chút, rồi nói:

- Sao lại nói lời ấy?

- Thứ nhất, bản thân Tấn Quốc tự tuyệt khắp thiên hạ, không có Tấn Quốc mang binh cứu viện, những quốc gia phụ thuộc nó sẽ khó mà bảo đảm cho chính bản thân mình.

- Thứ hai, tính đến hiện giờ Tấn Quốc đã tổn thất hơn một trăm năm mươi vạn đại quân, mà hai chiến tuyến đều thất bại tan tác, về mặt chiến lược đã rơi vào thế bị động, nếu như tiếp tục rút lui về phía sau, tất nhiên sẽ khiến cho cả quốc gia bị chấn động lớn, lòng người khắp nơi đều lâm vào hoang mang.

- Thứ ba, lãnh thổ Tấn Quốc vốn có nhiều nơi đều do không ngừng cướp đoạt mà thành, bên trong những thành trì đó còn có rất nhiều dân chúng nhớ về cố quốc, chính sách áp đặt ở những nơi này chính là trước tiên cướp đoạt sau đó mới ban ân, vì thế đa số dân chúng bị cướp bóc vẫn còn mang lòng bất mãn. Sau này Đại Ngụy ta tiếp nhận khu vực đó, sẽ không cần quá nhiều thời gian là có thể tiến hành thống trị hiệu quả.

Công Tôn Chỉ liệt kê ra ba điểm, lại nói tiếp:

- Những lý do này, hiền đệ có nghĩ tới không?

- Thực sự là như vậy?

- Nếu như rời khỏi chiến trường lúc này, sẽ làm lỡ thời cơ tốt nhất để lớn mạnh Ngụy Quốc ta. Phải biết rằng, Tấn Quốc phát triển trăm năm, diện tích lãnh thổ rộng lớn, mức độ giàu có không phải nước khác có thể đuổi kịp trong một sớm một chiều. Đại Ngụy ta cần nhân cơ hội này, nuốt trọn những thành quả đó.

- Đúng là hiện nay, trong thiên hạ ngoại trừ Thương Quốc ra, các quốc gia còn lại đều không có năng lực khiến cho quốc gia nhanh chóng phồn vinh như vậy. Đến ngay cả Vân Quốc mới vươn mình kia, cũng phải nhìn theo bóng lưng.

Công Tôn Chỉ thở dài một hơi, nói:

- Đó là điều tất nhiên! Lần này Thương Sở phát động đại chiến, tuy rằng trong đó có công lao của Sở Quốc, thế nhưng chủ lực vẫn là đại quân Thương Quốc. Trải qua mấy năm gần đây, thực lực quân Thương đã tăng trưởng đến một trình độ vô cùng kinh khủng, cho dù là Đại Ngụy ta cũng không thể cùng tranh tài. Nói chung, một khi Đại Ngụy ta rút quân, hoặc là bị Nguyễn Quốc kiếm mất một món lợi lớn, hoặc là sẽ bị Tấn Quốc giành được cơ hội thở dốc lấy hơi, Đại Ngụy sẽ vĩnh viễn mất đi một cơ hội trời cho.

Ngụy Uy trầm mặc một lát, bỗng nhiên nhỏ giọng, nghi ngờ nói:

- Ngươi nói, lần này vây công Tấn Quốc, Thương Quốc liệu có tranh cướp địa bàn với chúng ta hay không?

- Chuyện này... Việc này ta cũng không nói chắc được. Vốn ban đầu mọi người đoán rằng, Thương Quốc sẽ bố trí quân chủ lực ở lãnh thổ Triệt Quốc, mơ ước đến Vương kỳ. Nhưng không thể đoán được hiện giờ quân chủ lực lại chuyển lên phía Bắc, phía đông Tấn Quốc cũng là một khu vực giàu có, ngoại trừ Khang Quốc ra, không có quốc gia nào có thể cạnh tranh. Vấn đề duy nhất là, cuối cùng Thương Quốc sẽ lựa chọn vùng phía Đông giàu có, hay là Vương kỳ có vị trí tốt nhất, đây là chuyện đáng giá để cân nhắc.

- Nếu như Thương Quốc đều muốn chiếm cứ thì sao?

Ngụy Uy đưa ra một giả thuyết.

- Không thể nào! Lần này các nước hợp lực tấn công Tấn Quốc, cũng không phải chỉ có riêng Thương Quốc xuất lực, chuyện này đừng nói là Sở Quốc sẽ không đồng ý, chỉ sợ ngay cả Nguyễn Quốc cũng sẽ không bỏ qua cho. Dù sao Vương kỳ có vị trí trung gian giữa các nước, có tầm quan trọng to lớn về mặt chiến lược, bất kỳ một quốc gia nào cũng sẽ không để mặc cho nó rơi vào tay một quốc gia khác.

Ngụy Uy cũng gật đầu, nói:

- Đúng là như vậy! Tuy rằng Thương Quốc có lá cờ đại nghĩa của thiên tử trên người, nhưng cũng không dám một mình lực chiến quần hùng, e rằng Vương kỳ sẽ trở thành nơi bị chia cắt. Dựa vào điểm này xem ra, việc Thương Quốc chia sẻ vùng phía Đông Tấn Quốc có khả năng rất lớn, cũng khó nói trước sẽ không tranh cướp địa bàn với Đại Ngụy ta. Vì thế ta vẫn là câu nói đó, không bằng thẳng thắn từ bỏ Tấn Quốc, vũng nước đục này chúng ta không nên dính líu.

- Hiền đệ, chẳng lẽ lại sợ song hùng tranh đấu như thế sao?

Công Tôn Chỉ nháy mắt một cái, nói:

- Đến ngay cả dân thường hay thất phu còn đều biết một điều, cầu phú quý trong nguy hiểm. Ở thời đại loạn lạc đầy cạnh tranh này, nếu như Đại Ngụy ta lúc nào cũng sợ cái này sợ cái kia, vậy thì đã mất đi tư cách tranh hùng, sau một thời gian yên ổn ngắn ngủi, chắc chắn sẽ bị nước khác tiêu diệt. Đến khi đó hậu bối tử tôn sẽ mắng, các đời trước chỉ biết bo bo giữ mình, không biết tiến thủ.

- Chuyện này...

Ngụy Uy á khẩu không trả lời được.

Công Tôn Chỉ lại nghiêm túc nói:

- Về phía Tấn Quốc, hiền đệ cũng không cần lo lắng. Một đại quốc đã đánh mất sức đề kháng, có thể chờ đợi được cũng chỉ là bỏ đá xuống giếng. Còn cái gọi là môi hở răng lạnh, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cũng phải cân nhắc đến lợi và hại, tuyệt đối không phải trong thời khắc hấp hối. Mấy vị Hoàng Đế Sở Quốc, Thương Quốc, Nguyễn Quốc và Vân Quốc kia đều là hùng chủ, tất nhiên hiểu rõ đạo lý nhổ cỏ tận gốc. Nếu như Tấn Quốc liên tục bại trận, thì việc bị tiêu diệt là chuyện tất nhiên. Việc Đại Ngụy ta nên lo lắng bây giờ, là làm thế nào để tránh va chạm với Thương Quốc mà thôi.

- Tránh đối kháng với Thương Quốc sao... Vậy còn Nguyễn Quốc?

- Nguyễn Quốc... Sau trận chiến này, sớm muộn cũng sẽ xảy ra xung đột. Tóm lại, Nguyễn Quốc và Thương Quốc không giống nhau, nếu như Đại Ngụy ta muốn tăng lên quốc lực thì còn phải dựa vào Thương Quốc nâng đỡ mới được, nếu có thể trở thành quan hệ Huyết Minh, vậy thì càng ổn thỏa hơn.

Ngụy Uy lặng lẽ một lúc lâu, rồi bùi ngùi thở dài:

- Quan hệ bang giao, chỉ có lợi và hại!

- Cạnh tranh giữa những quốc gia lớn, vốn là như vậy. Cái gì mà nhân nghĩa đạo đức, cái gì mà ông mất cân giò bà thò chai rượu, đều là một câu phí lời. Chuyện vong quốc diệt chủng, việc nghĩa của cá nhân sao có thể so sánh.

Công Tôn Chỉ cũng không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, nói:

- Được rồi, trước mắt ưu tiên đánh bại quân Tấn đã, rồi có gì nói sau. Với ưu thế đạt được hiện giờ, nói những điều này có hơi sớm một chút.

- Công Tôn huynh, tự lo lấy.

Nói chuyện thẳng đến canh tư, mắt thấy trời đã sắp hừng sáng, hai người liền nằm ngủ tạm ở trên chiếc chiếu cỏ lau.

Cũng tương tự thế, vào lúc này, ở đại doanh quân Nguyễn cách đó mười dặm, một chiếc đèn cũng tắt, Nguyễn Phụ Ninh và mấy vị đại tướng đều trở lại nghỉ ngơi.

Đại doanh quân Tào...

Đại doanh quân Lan...

Đây nhất định là một đêm không ngủ, cũng là lần đầu liên quân điều chỉnh lại những mưu tính trong tương lai sau khi nhìn thấy hi vọng thắng lợi.

Sau ba ngày, liên quân bốn nước Nguyễn, Ngụy, Tào và Lan từng người điểm binh.

Sau một quãng thời gian đại chiến, với một trăm năm mươi vạn đại quân ban đầu, hiện giờ còn có thể tiếp tục xuất chiến chỉ có khoảng chừng một trăm mười vạn.

Thống soái liên quân Công Tôn Chỉ tự mình đi tới đại doanh các quân, cổ vũ sĩ khí, lập lời thề muốn đánh vào Tấn Thành.

Tấn Thành, chính là kinh đô Tấn Quốc.

Lấy vị trí hiện giờ của liên quân bốn nước, nếu như muốn đánh hạ Tấn Thành, còn cần đánh hạ mấy toà quan ải trọng yếu.

Trong đó, tòa thứ nhất chắn ngang ở trước mặt, chính là Trần Bộ Quan.

Trần Bộ Quan vốn nằm ở vùng biên giới phía Tây Ngụy Quốc, là một toà quan ải tiền tuyến chống đỡ quân Tấn, có thể nói là tòa hùng quan nổi danh thiên hạ.

Lúc trước, vào thời kỳ Tấn Quốc suất lĩnh các nước phạt Ngụy, đã có tám mươi vạn đại quân bị quan ải này chặn đứng mất ba tháng.

Đây là một toà quan ải khó có thể công phá, nếu như muốn đánh vào lãnh thổ Tấn Quốc, đầu tiên phải ra tay từ đây.

Nhưng mà, từ sau khi biết được tin tức đại thắng của liên quân Thương Sở, Tấn Quốc có thể đã triệu tập trọng binh phòng thủ ở quan ải này. Giờ nếu muốn công phá, nói nghe thì dễ?

Ngày hôm đó, liên quân xuất phát.

Hai mươi vạn đại quân làm quân tiên phong, còn lại chín mươi vạn đại quân theo sát phía sau. Năm vạn thiết kỵ của Nguyễn Quốc chia làm hai đường bảo hộ hai bên cánh, uy thế hùng hồn hiển hách.

Cả nhánh đại quân, không nhanh không chậm tiến về phía trước.

Nơi này, ban đầu vốn là vùng đất trù phú giàu có nhất ở Ngụy Quốc, quan đạo rộng rãi, nhân khẩu thôn trang đông đúc. Đáng tiếc, từ sau khi bị Tấn Quốc chiếm lĩnh thì không còn cảnh tượng lúc trước, ròng rã hơn ba trăm dặm, đi qua mười mấy tòa thành trì, người chết đói khắp nơi.

Còn có một hiện tượng kỳ quái, chính là đại quân liên tục hành quân mười mấy ngày, mà chỉ gặp phải một ít thám báo của quân địch, một nhánh quân đội có quy mô lớn cũng không thấy!


Bạn cần đăng nhập để bình luận