Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 325: Tin Tức Gay Go

Chương 325: Tin Tức Gay Go

=== oOo ===


- Ồ? Đại Nguyên soái muốn nói là...

- Quân ta nhất định phải nắm lấy cơ hội này, không chỉ phải công phá thành Y Thủy, chuyện càng quan trọng hơn chính là tiêu diệt hết chủ lực quân địch. Một khi Tấn Quốc ý thức được nguy cơ, co rút toàn bộ đại quân lại để phòng ngự, thì việc diệt Tấn Quốc sẽ phải đánh đổi gấp vài lần nữa!

Vạn Hỉ nghe xong, thở dài một hơi.

- Đại Nguyên soái mưu tính sâu xa, ta mặc cảm không bằng.

- Trước mắt hai quân đại chiến, không có quan hệ gì tới bách tính, quan phủ tán loạn, thương lữ lưu vong, quân địch đã thành năm bè bảy mảng. Bản soái có một chủ ý tuyệt vời, có thể gia tốc quân tấn sụp đổ, chẳng biết có thể thực hiện được hay không

Chu Hi vừa nói, cũng giấu diếm một chút do dự, có chút đắn đo khó định.

- Đại Nguyên soái cứ nói đừng ngại.

Vạn Hỉ nghiêm nghị đáp.

- Ta dự định, sau khi đánh hạ thành Y Thủy, sẽ thả ra tin tức đại quân ta không công Tấn Thành.

Không công Tấn Thành?

Vạn Hỉ kinh ngạc, mới vừa rồi còn đang nói tấn công Tấn Thành mà, làm sao quay đầu đã nói không công cơ nữa?

- Ý của Đại Nguyên soái là?

- Tấn Thành, không phải không thể công, thế nhưng phải dùng trí. Lần này sau khi công phá thành Y Thủy, lương thảo của quân ta tạm thời đã được giải quyết, không bằng để mật thám đi phân tán lời đồn, nói đại quân ta không công Tấn Thành, như thế sẽ làm cho bách tính và thế tộc đều đi đến Tấn Thành, sau đó chúng ta sẽ ngăn chặn đường sông.

- Ngăn chặn đường sông!

Vạn Hỉ cả kinh, chỉ cảm thấy bừng tỉnh, nhất thời tự nhiên hiểu ra.

Tấn Thành, chính là thành đệ nhất thiên hạ.

Vẻn vẹn ở trong thành đã có hai mươi vạn hộ, hơn triệu nhân khẩu.

Thêm vào vùng ngoại thành, ít nhất cũng có mấy triệu người.

Nhiều người như vậy, ăn cái gì đây?

Khẳng định thuế thóc của Tấn Thành không cách nào tự cấp tự túc, dựa vào chính là thương mậu.

Mà con đường vận tải thương mậu chủ yếu, chính là thuỷ vận.

Ở ngoài Tấn Thành có hai con sông lớn, chính là huyết mạch của Tấn Thành.

Một khi có đông đảo bách tính tràn vào Tấn Thành, nhất định sẽ tạo thành tình trạng lương thực khan hiếm. Hơn nữa còn có số lượng đại quân khổng lồ, lương thực tiêu hao mỗi ngày chính là một con số kinh khủng.

Nếu như ngăn chặn sông lớn...

Vạn Hỉ không khỏi rùng mình một cái.

- Đại Nguyên soái, kế này tuyệt diệu, đây là không đánh mà thắng, đại kế!

Chu Hi vui vẻ, nói.

- Tướng quân cũng cho rằng, kế này có thể được?

- Rất tốt, nếu mà kế này không thực hiện được, thì e sợ không có biện pháp nào có thể tốt hơn nữa!

Vạn Hỉ nghiêm túc nói.

Nghe vậy, trái tim Chu Hi cuối cùng cũng coi như hạ xuống.

Nói thật, kế sách này cũng không phải hắn nghĩ ra được.

Mà có trong binh thư Dương Mộc truyền cho hắn, là một án lệ rất kinh điển.

Trong đó nói đến thành Trường An Tây Hán, lúc đó chính là thành trì to lớn nhất thiên hạ, vào lúc loạn sáu quốc thì gặp phải kế này. Nguyên một tòa thành trì đều ỷ lại vào thuỷ vận, theo Trường An không ngừng mở rộng, nhân khẩu không ngừng tăng nhanh, sau đó không thể không mở thêm mấy nhánh đường sông nữa.

Bao quát của Đại Vận Hà của triều Tùy bên trong, cũng là để tiện cho thuỷ vận, lợi cho triều đình quản lý toàn quốc.

Nghĩ ra kế sách này, chính là linh cảm bắt nguồn từ đó.

Cái kế hoạch này đã cấu tứ ở trong lòng Chu Hi một quãng thời gian, nhưng vẫn luôn lo lắng tính khả thi của nó. Dù sao cũng là đại sự ảnh hưởng toàn bộ cách cục thiên hạ, không phải hắn có thể quyết định.

Có tâm báo cáo cho Hoàng Đế Bệ hạ, nhưng cũng lo lắng sẽ bị trực tiếp phủ quyết.

Trong lòng nín mấy ngày, lúc này mới thảo luận với Vạn Hỉ.

Vạn Hỉ là Đại Tướng quân Sở, binh pháp và kinh nghiệm đều vô cùng tốt. Bây giờ hắn đã nói như vậy, còn có cái gì không yên lòng nữa?

Lúc này, Chu Hi về doanh, viết ra cái kế hoạch này, sau đó phái người nhanh chóng đưa tới thành Nhạc Nguyên, để Dương Mộc cân nhắc quyết định. Làm xong tất cả hắn mới yên lòng, toàn tâm tập trung vào đại chiến trước mắt.

Sáng sớm ngày thứ hai, đài phong hỏa ở phương xa đã bắt đầu nhen lửa.

- Tiến công!

Chu Hi truyền đạt mệnh lệnh tiến công.

Dưới ánh triều dương, ngàn vạn cung nỏ chỉnh tề bắn ra, các loại khí giới công thành cỡ lớn bày ra ở giữa phương trận, trận thế hùng vĩ.

Trống trận vang vọng, đại quân sơn hô biển gầm tiến lên.

Hầu như đồng thời, ở bên dưới thành có vạn mũi tên cùng phát, tiếng hô "giết" rung trời, từng cái từng cái phương trận đẩy máy bắn đá tiến về phía trước, đạn đá to lớn giống như thiên thạch đập về phía tường thành.

Ầm ầm ——

Tường thành Y Thủy, sụp đổ một góc.

Ầm ầm ——

Ầm ầm ——

Ầm ầm ——

Tiếp theo đó là một tiếng vang thật lớn, sau khi đạn đá tiêu hao hơn một nửa, cuối cùng đã mở ra được một lỗ hổng.

Lúc này, đạn đá dừng lại.

Liên quân rốt cuộc không cần lo lắng bị đạn đá ngộ thương, nhanh chóng ùa lên, bắt đầu tiến về phía sông đào bảo vệ thành.

Bởi tường thành sụp đổ, vì thế áp lực của sĩ tốt leo tường thành ở hai bên giảm mạnh. Không tới chốc lát, quân Tấn thủ thành đã sớm sợ mất mật liền bắt đầu tháo chạy.

Gần nửa canh giờ, ngàn vạn sĩ tốt giống như hồng thủy cuốn lên tường thành cao lớn.

Hầu như không tới hai canh giờ, thành Y Thủy đã bị đại quân nhấn chìm, liên quân gào thét mà vào!

Nhưng vào lúc này, trên một chiếc chiến xa chỉ huy bên dưới thành, Chu Hi người mặc soái bào, cao giọng hô lên.

- Các tướng sĩ quân Tấn, ta là Đại Nguyên soái Chu Hi của Thương Quốc, các ngươi có thể đầu hàng, sau đó sẽ cho các ngươi về quê. Nhưng nếu như vẫn cố ý chiến một trận, thì sẽ phải phơi thây ở thành này!

Đại chiến khốc liệt, một tiếng này cũng làm cho một chút người chú ý đến, thế nhưng không có bao nhiêu người đầu hàng.

Chu Hi ngẩn ra. Tướng sĩ đại quốc quả nhiên có dáng vẻ của tướng sĩ đại quốc, đám quân Tấn này đang chờ mong có viện quân đến, chỉ cần còn một hơi thì sẽ không có ai đầu hàng.

Được, tàn sát nên bắt đầu rồi.

Từng chiếc từng chiếc liên nỏ đánh trận đầu, sĩ tốt ngay ngắn có thứ tự đẩy mạnh, giống như bắt ba ba trong rọ, đánh tan từng mảng quân Tấn đang còn cố gắng chống đỡ.

Cuối cùng, có người hướng về cửa bắc lui lại.

Thế nhưng, chờ đợi bọn họ chính là quân đoàn Kỳ Lân vọt vào!

Đây mới thực sự là vương giả tàn sát!

Máu nhuộm đỏ đường phố, cả tòa thành Y Thủy giống như địa ngục giữa trần gian, đầy rẫy hài cốt.

- Nhanh! Đi chiếm đoạt kho Y Thủy!

Chu Hi không hề quên kho lúa liên quan tới sinh mệnh của liên quân.

- Bẩm báo Đại Nguyên soái, bên trong kho Y Thủy không có nhiều lương thực!

Một tên Thiên nhân tướng chạy tới, thở hồng hộc bẩm báo,

- Sau khi quân ta đánh hạ kho lúa, phát hiện lương thảo bên trong đã mất đi gần bảy tám thành. Tra hỏi quan trông coi lương thực thì biết được, trăm vạn quân Tấn ở gần đây đều ăn lương thực ở trong này!

Chu Hi cả kinh.

- Còn lại bao nhiêu?

- Theo sổ sách ghi chép, đã không đủ một triệu năm trăm ngàn thạch.

- Không đủ một triệu năm trăm ngàn thạch...

Chu Hi nỉ non, chỉ cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Điều này khác quá xa so với trong tưởng tượng, hầu như thiếu mất một nửa!

Vốn lúc trước nghĩ nên có ba triệu thạch, ít nhất đủ ăn nửa năm.

Bây giờ, chỉ đủ ăn hơn hai tháng.

Coi như có lương thực cung ứng phía sau tới, cũng chỉ có thể kiên trì ba tháng.

Ba tháng nhìn như rất lâu, thế nhưng đối với liên quân có chí đánh vào Tấn Thành thì có vẻ quá giật gấu vá vai.

Hay là, bây giờ nên thực thi kế hoạch kia của mình luôn!

Chu Hi thầm nghĩ trong lòng, đồng thời hạ lệnh.

- Truyền lệnh xuống, lập tức cướp đoạt lương thảo của phú hộ trong thành, đồng thời truyền tin cho đại quân Vân Quốc, quân đoàn Bạch Hổ và quân đoàn Kỳ Lân, một khi phát hiện có phú hộ đang di chuyển đều bắt lại hết, ép hỏi vị trí kho lúa, lấy lương đổi mệnh!

- Tuân lệnh!

- Đúng rồi, lấy ấn tín bản soái đến đây, ta phải viết cho bệ hạ một phong thư.

- Tuân lệnh!

- Còn nữa, truyền lệnh đại quân nghỉ ngơi một chút, sáng sớm ngày mai nhổ trại đi tiếp, sĩ tốt bị thương thì ở lại trong thành tu dưỡng.

- Tuân lệnh!


Bạn cần đăng nhập để bình luận