Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 326: Hoàng Đế Tấn Quốc Hoảng Loạn

Chương 326: Hoàng Đế Tấn Quốc Hoảng Loạn

=== oOo ===


Biện pháp tiến công ngay lập tức, chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Cho tới chuyện kiểm tra quân số cũng bị vứt ra sau đầu.

Trận chiến này, xem ra không có khúc chiết, nhưng mà tổn thất nhân số cũng không ít, tính toán qua loa tổng cộng mất gần mười vạn người.

Phải biết, được trang bị vũ khí tân tiến như thế mà vẫn tổn thất đến mười vạn người, đã xem như là khá lớn.

Trong này, đại bộ phận tổn thất bời vì thành Y Thủy.

Liên quân ba nước đều là tinh binh được huấn luyện nghiêm chỉnh, tuy luân phiên đại chiến có chút uể oải, nhưng cũng không đến trình độ lười chiến. Sau khi có mệnh lệnh từ soái trướng, đại quân nghỉ ngơi một đêm liền tiếp tục xuất phát, đi về phía trước.

Có điều, lần này có chút không giống.

Ven đường, chỉ cần là thành trì chiếm được, những địa chủ và phú hộ trong đó đều phải chịu một phen cướp bóc, đặc biệt là phương diện lương thực, khẩu phần lương thực còn lại chỉ đủ cả nhà ăn trong vòng vài tháng.

Cách làm này tuy rằng có chút bá đạo, thế nhưng dù sao cũng nhân từ hơn việc tàn sát nhiều lắm.

Đương nhiên, vì đạt được mục đích uy hiếp, cũng phải giết mấy người làm gương.

Không lâu sau đó, có một tin truyền ra.

Lần này, mục tiêu của liên quân chính là Trung độ hà!

Cũng có tin tức truyền ra, binh lực liên quân không đủ, nhiều nhất chỉ đánh tới Trung độ hà mà thôi, sau đó sẽ không tiến lên nữa.

Lần này, dân chúng ven đường triệt để hoảng rồi.

Đặc biệt là một ít phú hộ, đóng gói toàn bộ gia sản thành từng xe từng xe, mang theo người nhà chạy về phía Tấn Thành.

Ngay lập tức, toàn bộ Tấn Quốc trình diễn cảnh tượng nhân khẩu di chuyển mấy chục năm khó gặp một lần.

Sức mạnh của lời đồn là rất khủng bố, dân chúng bình thường không người nào nguyện ý mạo hiểm, phàm là có chút tài sản đều mang theo người nhà chạy trốn về phía Tấn Thành.

Đương nhiên, cũng không phải mọi người đều tin vào tin tức này, ví dụ như một ít quý tộc thượng tầng, những người thống trị này hầu như đều biết đây là một tin tức giả.

Còn chưa đánh mà đã biết sẽ không tấn công Tấn Thành?

Kẻ ngu si mới tin!

Có tin hay không là một chuyện, ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thực.

Ngay cả một ít quan chức, cũng thấp thỏm bắt đầu di chuyển quy mô lớn.

Lần này liền tạo ra phản ứng dây chuyền, một ít bách tính còn đang do dự, thấy tình huống như vậy cũng dồn dập hành động, sốt ruột bận bịu chạy về phía Tấn Thành.

Trong vòng một tháng, đại quân đã tấn công đến Trung độ hà.

Tiếp đó, liên quân bố trí mấy cửa ải ở dọc Trung độ hà, đình chỉ tất cả các hoạt động thủy vận.

Đồng thời đại quân không dùng phương pháp đẩy mạnh trên đất liền nữa, mà là trưng dụng các loại thuyền lớn, dùng để vận binh.

Lúc này, sau khi nhận được tin tức, Ngụy Quốc cầm đầu liên quân bốn nước cũng bắt đầu tấn công quy mô lớn. Sau một hồi quyết chiến, Trần Bố bị công phá, liên quân thắng thảm.

Tiếp đó, liên quân cũng sử dụng phương pháp giống như vậy, cũng thả ra tin tức.

Trong lúc nhất thời, lấy Tấn Thành làm trung tâm, nhân khẩu tăng lên dữ dội.

Sau khi Hoa Ôn Kỳ ở Vương kỳ của Thiên tử biết được tin tức này, kinh hãi đến biến sắc, lập tức chia một trăm năm mươi vạn đại quân dưới trướng làm hai nhóm, một mặt gấp rút tiếp viện Tấn Thành, một mặt phòng bị quân Sở.

. . .

Hoàng cung Tấn Thành.

Cho tới khi hai tuyến đại quân đều mang tin cấp báo chiến bại trở về, Hoàng Đế Tấn Quốc hoảng loạn.

Các đại thần bên trong điện yên lặng như tờ, ánh mắt đều hướng về phía long ỷ.

Hoàng Đế Tấn Quốc không nói câu nào, sắc mặt âm trầm, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc này, trong đầu của hắn là một mảnh hỗn độn.

Sau đó, nên làm gì?

Nếu như nói, Ngụy Quốc cầm đầu liên quân bốn nước chỉ là thừa cơ mà lên, chỉ cần tăng cường viện quân là có thể chống lại. Như vậy thì liên quân ba nước do Thương Quốc cầm đầu, lại rất vướng tay vướng chân.

Khí giới công thành mạnh mẽ, trên chiến trường chính diện lại có kỵ binh khủng bố, cộng thêm thủ đoạn đầu độc lòng người kia. . .

Mỗi một loại, đều làm cho người ta dâng lên một loại cảm giác vô lực.

Thậm chí hắn còn cảm thấy, coi như điều động nhiều binh mã hơn nữa, cũng không có tác dụng gì trước mặt nhánh liên quân này, đến cuối cùng vẫn sẽ bị thất bại, rồi bị đánh tới Tấn Thành.

Mà đại quân của Tấn Quốc, bởi vì khá phân tán, cho nên hiện nay còn có hai trăm năm mươi vạn đại quân đóng ở Vương kỳ. . .

Binh lực được an bài rất không cân bằng!

Đây là một chiến lược sai lầm! Thương Quốc cầm đầu liên quân đã chiếm Trung độ hà, chỉ thời gian ngắn nữa sẽ đẩy mạnh về Tấn Thành, viện quân nào tới đây cho kịp?

Đáng chết!

Lúc trước, không nên nóng ruột như thế!

Vào lúc này, Hoàng Đế Tấn Quốc mới tỉnh ngộ.

Mấy đời tiền bối Tấn Quốc, làm bá chủ trăm năm, là bởi vì không nuốt nổi Vương kỳ sao?

Sai!

Là không thể chiếm đoạt!

Đến đời của hắn thì hay rồi, trực tiếp dùng phương thức lừa gạt để chiếm đoạt Vương kỳ, vùng lãnh thổ có vị trí chiến lược vô cùng trọng yếu, từ đó cương vực mở rộng rất nhiều, quân đội muốn cần vương cũng không kịp nữa.

Nhưng mà, tỉnh ngộ cũng không có tác dụng.

Nước đã đến chân, đối diện chính là đại cục, đối diện là liên quân khổng lồ!

- Hừ! Chỉ là tiểu quốc mà thôi, lại dám khiêu khích đại Tấn ta. Mãnh hổ mới ngủ một chút, chẳng lẽ cho rằng đã chết rồi sao!

Hoàng Đế Tấn Quốc bỗng nhiên đứng dậy, vỗ long ỷ một cái rồi nói.

- Các ngươi có gì muốn nói không!

Chúng thần câm như hến.

Có gì muốn nói?

Còn có thể nói cái gì?

Mọi người dám nói sao?

Hoàng Đế đã dùng con cọp ngủ say để so sánh Tấn Quốc, lẽ nào những lời tiếp theo là bàn xem con cọp này đã chết hay chưa à?

Huống chi, sở dĩ trận chiến này thất bại, đều là do trước đây Hoàng Đế không coi trọng. Nếu như sớm nghe theo kiến nghị của Uông Chấp, tăng thêm binh mã ở thành Phượng Văn, thì sao có thể rơi xuống cục diện như hôm nay?

Lẽ nào lại ăn ngay nói thật?

Nếu là như thế, phỏng chừng không cần chờ đến khi Tấn Thành bị công phá, ngày hôm nay sẽ có thể cửa nát nhà tan.

Đặc biệt là, loại biểu hiện này của Hoàng Đế, có quan hệ với rất nhiều thần tử ở đây, chỉ cần nhắc tới sẽ đắc tội một đám người.

Ánh mắt Hoàng Đế Tấn Quốc quét vài vòng khắp điện, sau đó thở dài một hơi.

- Trẫm đi tìm Quốc sư!

Bỗng nhiên, Hoàng Đế Tấn Quốc đứng lên khỏi long ỷ, lảo đảo chạy ra ngoài.

Các đại thần vốn đã hoang mang lo sợ liền rất kinh ngạc, có người không tự chủ được đi theo Hoàng Đế chạy ra ngoài.

Nghe được tạp âm phía sau, Hoàng Đế Tấn Quốc xoay người lại quát to một tiếng.

- Đi theo làm gì! Mỗi một người đều là thùng cơm! Nhanh cút về cho trẫm, không thương thảo ra một đối sách thì đừng trách trẫm lòng dạ độc ác!

Nhất thời, một đám đại thần trố mắt, ngừng bước chân, từng người từng người đều ngượng ngùng.

Nhìn sang cấm quân đang nhìn chằm chằm bên cạnh, không khỏi rùng mình một cái.

Từ cách làm một năm gần đây của bệ hạ mà xem, thật là có khả năng này. Nếu như chọc giận bệ hạ, trong lồng gỗ ở bên ngoài cung điện kia có nuôi tới mười mấy con chó sói.

Lần trước, cảnh Thị Lang bị chó sói xé nát còn rõ ràng trước mắt.

Cứ như thế, chúng thần tử trơ mắt nhìn Hoàng Đế từng bước từng bước đi về phía nội uyển trong hoàng cung.

- Cái này. . .

- Đó là chỗ của Quốc sư đúng không? Bệ hạ đi tới chỗ Quốc sư?

- Lẽ nào, Quốc sư thật có biện pháp?

- Cũng không biết Quốc sư ứng đối ra sao, lỡ đâu lại nói xấu chúng ta vài câu. . . Lần trước chính là có người kết tội Quốc sư, liền bị chém đầu cả nhà.

Trong lúc nhất thời, các đại thần dồn dập phản ứng lại, kêu lên sợ hãi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận