Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 329: Thiên Ý Thiên Về Bắc

Chương 329: Thiên Ý Thiên Về Bắc

=== oOo ===


- Bệ hạ, lần này lão phu bế quan đã phát hiện ra một cơ hội sống.

- Hả? Cơ hội sống?

- Tấn Quốc là quốc gia phương bắc, ở nơi này thành một phương bá chủ, cho nên nếu muốn thay thế thiên tử thì nhất định phải trải qua kiếp nạn. Kiếp nạn này không phải tử kiếp, mà là sinh tử kiếp, sống hay chết đều chỉ dựa vào một ý nghĩ.

- Thế thì, có cách nào có thể phá giải được tình thế nguy hiểm hôm nay?!

- Bệ hạ nói không sai!

- Vậy nên phá giải như thế nào?

- Đáng lẽ ra Đại Tấn ta có thể thắng trong cuộc chiến lần này, nhưng do người mà bệ hạ thất bại trong gang tấc.

- Do người...

Hoàng đế Tấn Quốc thì thầm một câu, hắn không phải kẻ ngu dốt nên lập tức hiểu rõ ý của Quốc sư.

Nói cách khác, nhất định là ai đó hoặc một đám người nào đó đang âm thầm phá rối hoặc phản quốc, mới dẫn tới đại chiến lần này trở nên bất lợi như thế.

- Hôm trước bệ hạ nói với lão phu, tổng cộng có sáu vị đại thần khuyên bệ hạ dùng lại Tuân Ngô để đại chiến với liên quân ngoài thành đúng không?

- Đúng vậy, chuyện này đúng là như vậy.

Hoàng đế Tấn Quốc nhíu mày rồi khẽ gật đầu, hình như nghĩ tới điều gì lại dò hỏi:

- Lẽ nào có liên quan đến điều này sao?

- Không sai, cụ thể là người nào ảnh hưởng tới quyết định của bệ hạ thì lão phu không biết, nhưng nhất định có liên quan đến những người đó. Bởi vì thiên ý đã cảnh báo không thể phát động trận chiến này.

- Thế thì... vậy... trừ việc đó ra, trẫm có biện pháp gì không?

- Nếu là một quốc gia ở phương bắc, bệ hạ sẽ phải đi tới Bắc Cảnh một chuyến. Lão phu quan sát thấy ở Lâm Quốc, Việt Quốc mơ hồ có tiếng rồng ngâm, có lẽ là thiên ý đang dẫn dắt.

Lâm Quốc và Việt Quốc sao?

Hoàng đế Tấn Quốc im lặng.

Mấy chục năm qua, bởi vị trí địa lý nên hai quốc gia này vẫn phụ thuộc vào Tấn Quốc, mỗi lần hội minh đều trung thật ủng hộ Tấn Quốc. Quốc sư nói hắn tạm thời di chuyển về phía bắc, đợi cho đại quân cần vương đến đánh lui liên quân, sau đó lại tính tiếp, đây cũng có thể xem như một cách tốt.

- Trẫm tất nhiên sẽ nghe theo thiên ý rồi.

Hoàng đế Tấn Quốc đứng từ phía xa chắp tay, bái nói:

- Nếu vậy, trẫm sẽ chuẩn bị công việc di chuyển lên phía bắc ngay hôm nay. Quốc sư nên theo trẫm rời khỏi Tấn thành để tránh họa đã, tương lai lại trở về động phủ này.

- Ài!

Bên trong động phủ truyền đến một tiếng thở dài, nói:

- Lão phu bế quan mấy ngày liền, đã hao tổn quá nhiều nguyên khí, vì thế tạm thời ở lại trong động phủ này. Dù sao đám liên quân kia cũng không làm gì được lão phu.

- Như vậy... Chỉ đành phải để Quốc sư chịu uất ức rồi.

Hoàng đế Tấn Quốc than thở một tiếng, trong lòng lặng lẽ hạ quyết tâm. Sau khi hắn ra ngoài nhất định phải hỏi tội mấy thần tử khuyên chiến, bằng không Tấn Quốc sẽ thất bại và diệt vong trong tay bọn họ mất.

Trở lại đại điện, Hoàng đế Tấn Quốc bắt đầu lên triều trong sự chờ đợi của mọi người.

Điều hắn làm đầu tiên chính là... Cách chức!

Hễ là người bên phe chủ chiến đều bị cách chức, đuổi ra khỏi điện.

Đồng thời hắn hạ thánh chỉ nói thiên ý đã cảnh báo, không thể tiếp tục ở lâu trong Tấn Thành nữa, vì thế sẽ rời giá sang Lâm Quốc, đợi qua một thời gian sẽ lại di chuyển về phía nam để lập lại bá nghiệp!

Ngay lập tức, những thần tử không bị cách chức đều hoan hô, lập tức bắt đầu bận rộn chuẩn bị xa giá.

Qua một canh giờ sau, Tấn Thành lớn như vậy đã hoàn toàn hỗn loạn.

Từng đạo thánh chỉ được gửi ra từ trong thành, tới thẳng các đại quân cần vương.

Ban đầu, đại quân các đường còn đang khổ sở chuẩn bị chiến đấu, vừa tiếp nhận được thánh chỉ thì đều bối rối.

Một tòa Hoàng Đô tốt như vậy lại không muốn phòng thủ nữa?

Đối diện cũng chỉ là tám mươi vạn đại quân mà thôi, dựa vào quan hệ giữa công và thủ, hai bên coi như có thế lực ngang nhau.

Đợi khi đại quân cần vương các đường chạy tới, cho dù liên quân này có lợi hại hơn nữa, cũng không thể làm được gì.

Nhưng nếu thánh chỉ đã xuống, vậy bọn họ cũng chỉ có thể tuân theo.

Màn đêm buông xuống, một đội xe ngựa lớn lặng lẽ rời khỏi Tấn Thành.

Đội người ngựa này vòng qua chỗ liên quân đóng quân, trực tiếp ra khỏi thành từ mặt bắc, dọc theo đường sông tiến về phía bắc.

Quân thần Tấn Quốc không có ai cho rằng đây là đang chạy trốn, bởi vì đây là thiên ý.

Muốn thống nhất thiên hạ thì bọn họ phải trải qua một lần kiếp nạn!

Hơn mười vạn người ngựa trùng trùng điệp điệp, gần như cả vương thành đều bị chuyển đi.

Thái giám, cung nữ, người hầu, ca cơ cùng với các thợ chủ quản trong cung, lại thêm tần phi, con cháu hoàng tộc, vương tộc và gia quyến thân thuộc của đại thần đi theo...

Nếu như dùng một từ để hình dung, đó chính là ầm ĩ, hỗn loạn.

Đại quân cần vương bố trí ở các nơi, dùng để ngăn chặn liên quân, trong hơn mười vạn người ngựa này có hơn nửa là cấm vệ.

Cấm vệ có lực chiến đấu không mạnh lắm, cũng chỉ mạnh hơn phủ binh một chút mà thôi.

Ngày đêm đi gấp, ba ngày sau, bọn họ cuối cùng đã chạy thoát khỏi phạm vi truy kích của liên quân.

- Bệ hạ, chúng ta vẫn phải tiếp tục đi về phía bắc sao?

Lúc này, Hoàng hậu Tấn Quốc đứng dậy. Sau hai ngày bôn ba vất vả, trên gương mặt Hoàng hậu thường sống an nhàn sung sướng đã đầy vẻ mệt mỏi. Cho dù cả hành trình đám Hậu phi các nàng đều ngồi trên xe ngựa không đi một bước, nhưng cũng giống như trải qua một trận giày vò. Dưới nắng hè chói chang nóng bức, mỗi người đều đổ mồ hôi như mưa, chẳng khác nào vừa trải qua một cơn bệnh nặng vậy.

Hoàng đế Tấn Quốc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ở đây vẫn còn trong lãnh thổ của Tấn Quốc, nói tóm lại đã tính là an toàn rồi.

Nhưng mà Quốc sư nói là phải đi vào lãnh thổ của Lâm Quốc và Việt Quốc!

Không tuân theo thiên ý thì kiếp nạn này sẽ chưa kết thúc!

Nhưng hắn suy nghĩ cũng thấy có lý, trong liên quân có kỵ binh, nếu hắn không đi xa một chút, chẳng phải sẽ bị truy kích sao?

Vậy nên nhất định phải đi tới Việt Quốc!

Sau khi nghỉ tạm một lát, đội ngũ lại lên đường.

Nhưng tốc độ của bọn họ đã chậm hơn rất nhiều.

Ví dụ như giữa trưa sẽ tìm rừng cây nghỉ tạm tránh nắng, đến buổi tối lại phải nấu cơm bên bờ sông.

Như vậy thì mỗi ngày bọn họ có thể đi được bao xa chứ?

Các binh sĩ phía dưới đều không thể hiểu nổi, mỗi ngày hành quân còn không tới ba bốn mươi dặm, nếu bị Kỳ Lân Quân đuổi tới, chẳng phải sẽ bị bao vây dễ như trở bàn tay sao?

Đại tướng Cấm quân có ý giục làm Hoàng đế Tấn Quốc cũng hơi phiền. Dưới sự dẫn đường của Quốc sư, hắn vốn cho rằng đây chỉ là một lần hành trình tránh nạn không có nguy hiểm gì, chỉ cần đến Việt Quốc là được, có gì phải giục?

Bọn họ chậm rãi đi, đợi đến khi viện quân gấp rút trở lại Tấn thành đẩy lùi đám liên quân kia, mình lại trở về không phải sẽ tốt sao?

Vì thế Đại tướng quân Tấn tất nhiên bị quát mắng.

Ba ngày sau, những con cháu hoàng tộc và đám nữ quyến tần phi không ngồi trên xa giá đều mệt mỏi như bị bệnh nặng, bước đi tiều tụy.

Lại qua hai ngày vẫn không thấy có binh lính đuổi theo, đội ngũ thật dài kia mới thấy thoải mái hơn.

Những lời oán trách của con cháu hoàng tộc và nữ quyến hậu cung cũng dần dần biến mất, bọn họ nghĩ rằng chuyến này đã may mắn thoát hiểm, sau khi nghỉ ngơi một thời gian ngắn lại bắt đầu quay sang nịnh nọt Hoàng đế Tấn Quốc.

Hoàng đế Tấn Quốc đắc ý cười to nói:

- Đại Tấn ta chắc chắn sẽ thống nhất thiên hạ, lần này sau khi liên quân bị đánh lui sẽ không còn sức để hợp lực phạt Tấn nữa!

Cuối cùng, vào rạng sáng một ngày nọ, đội ngũ đi về phía trước một đoạn liền nghe thấy có thám báo báo lại:

- Bẩm báo bệ hạ, phía trước chính là địa giới của Việt Quốc!

Hoàng đế Tấn Quốc bỗng nhiên đứng dậy, nhìn xung quanh.

Chỉ thấy phía trước có một đội nhân mã lớn xếp thành hàng, trên lá cờ lớn viết một chữ "Việt".

Hoàng đế Tấn Quốc không nhịn được thở ra một hơi, hạ lệnh:

- Đi tới xem thử có phải là Hoàng đế Việt Quốc tự mình đến đây nghênh đón không? Trẫm muốn nghỉ tạm ở Việt Quốc một thời gian, hoàn thành thiên ý xong sẽ về nước!


Bạn cần đăng nhập để bình luận