Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 333: Tường Đổ Mọi Người Cùng Đẩy

Chương 333: Tường Đổ Mọi Người Cùng Đẩy

=== oOo ===


- Giết!

- Báo thù!

- Lột da tên hôn quân này!

Theo những tiếng hò hét đầy phẫn nộ, dân chúng bạo phát, vung vẩy binh khí và nông cụ trong tay xông tới, liên lụy thân vệ bảo vệ Hoàng đế Tấn Quốc cũng bị chôn vùi ở trong đám đông.

Thái tử Lâm Quốc cũng không ngờ được dân chúng lại có phản ứng lớn như vậy, hắn lập tức hoảng hốt.

Đợi tới khi cho đám binh sĩ xông lên, tách đám người này ra thì đều ngây người.

...

Sáng sớm hôm sau, một bộ xương trắng ởn bị treo trên một ngọn cây trên đỉnh núi trong thung lũng, sạch sẽ đến mức không dính một chút thịt nào.

Chim ưng và chim kền kền tập trung thành đàn không ngừng lượn quanh, thỉnh thoảng có một hai con mổ thịt nát trên mặt đất.

Nhiều đội sứ thần đang cầm tín vật đi qua bên cạnh.

Trong những người này có người mặc quan phục, có người hóa trang thành bình dân với đủ dáng vẻ khác nhau, sau khi tới ngã ba liền tách ra.

Hơn mười ngày sau, các quốc gia đều lần lượt nghe được tin tức.

Tin tức thứ nhất là Tấn Thành đã bị công phá, Thương Quốc dẫn đầu liên quân đóng quân ở trong thành, nhóm đại quân cần vương đầu tiên đã tháo chạy đến rất nhiều thành trì xung quanh.

Thiên hạ chấn động!

Đặc biệt là rất nhiều nước chư hầu của Tấn Quốc đều hoảng sợ. Nếu không có Tấn Quốc che chở, chỉ cần các nước lớn xung quanh có tâm tư xấu xa nào đó, vậy bọn họ sẽ phải đối mặt với tai họa ngập đầu.

Tất cả mọi người ý thức được Tấn Quốc đã không thể tiếp tục duy trì vị trí bá chủ được nữa.

Cây đổ thì bầy khỉ tan, mọi người trong Tấn Quốc đều bỏ trốn tứ tán, các sĩ tử môn khách vốn từ các quốc gia khác đến góp sức cũng đều lên đường về nước, hoặc là lựa chọn một nước nào đó trong liên quân lần này, định mưu cầu một cơ hội.

Các nước chư hầu cũng tích cực liên lạc với các quốc gia xung quanh nhằm kết minh với nhau, hy vọng có thể mưu cầu một nơi sống yên ổn trong cục diện hỗn loạn bấp bênh này.

Mà trong những nước chư hầu đó, Lâm Quốc truyền tới tin tức gây chấn động lòng người nhất.

Hoàng đế Tấn Quốc đã chết rồi!

Tin tức này được truyền ra đầu tiên từ Ngụy Quốc, bởi vì trong rất nhiều nước lớn, Ngụy Quốc gần Lâm Quốc nhất.

Chỉ mấy ngày sau khi Hoàng đế Tấn Quốc chết, bọn họ đã tiếp kiến sứ thần từ Lâm Quốc đến.

Mà sau đó, từ Thương Quốc và Nguyễn Quốc đều truyền ra tin tức, có ấn tín của Tấn Quốc làm chứng.

Sau khi nhận được tin tức này, các nước liên quân đều mừng rỡ.

Quân thần tướng sĩ Tấn Quốc lại càng bàng hoàng.

Phải biết rằng Hoàng đế Tấn Quốc vừa chết, không chỉ đại biểu cho một mình hắn.

Bây giờ dùng thành ngữ rắn mất đầu để hình dung về tình trạng hỗn loạn của Tấn Quốc là thỏa đáng nhất. Một lãnh tụ tinh thần của quốc gia vừa mất, thành viên quan trọng của hoàng tộc cũng đều bị Lâm Quốc bắt giam, mọi người sẽ phải thần phục ai đây?

Tình hình của Tấn Quốc vốn đã khó khăn, thoáng cái càng thêm họa vô đơn chí.

Loạn hơn chính là trong dân gian.

Tin tức hoàng đế bị giết truyền ra, cả Tấn Quốc giống như trời sập vậy.

Tấn Thành bị chiếm đóng, người trong nước đã chấn động sâu sắc.

Nhưng sau khi Hoàng đế và các đại thần di chuyển về phía bắc, triều đình vẫn có thể vận chuyển, xem như bảo tồn lại, chỉ đợi đại quân cần vương đến, liên quân thế đơn lực bạc tất nhiên sẽ phải rút lui.

Sau này, chỉ cần hăng hái tiến lên, lo gì quốc gia không ổn? Lo gì không phục hưng chứ?

Mặc dù mấy năm qua thần dân Tấn Quốc có nhiều oán hận đối với hoàng đế, nhưng khi đứng trước thời khắc quốc gia nguy vong, liên quan đến lợi ích của bản thân, bọn họ cũng hiểu rõ đạo lý trong đó. Khủng hoảng và thù hận đã làm mờ đi oán hận xưa, tất cả đều tự hỏi, sau khi hoàng đế bị giết, Tấn Quốc không còn người đứng đầu sẽ đi theo con đường nào?

Bây giờ, Hoàng đế không còn, đô thành không còn, đại thần và hoàng tộc cũng bị bắt giam, dân chúng Tấn Quốc đã hoàn toàn hoảng sợ.

Đầu tiên là tuyệt đối không thể lại tòng quân.

Sau đó, vàng bạc nữ trang trong nhà nhất định phải cất giữ kỹ, người có chút địa vị trong quan phủ đều nhanh chóng từ quan.

Cuối cùng, dân chúng xung quanh Tấn Thành cố gắng trốn xa nhất có thể.

Chỉ trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi, cả Tấn Quốc đã hoàn toàn rối loạn.

...

Ở thành Nhạc Nguyên, Dương Mộc cười ha ha.

Có thể nói nụ cười này vô cùng sung sướng.

Tấn Thành bị công phá, Hoàng đế Tấn Quốc bị giết trên đường di chuyển về phía bắc, các đại thần và hoàng tộc đều bị bắt giam ở Lâm Quốc...

Rất nhiều tin tức đều đang nói rõ một sự thật... Tấn Quốc đã thua!

Nếu nói những thắng lợi trước đó đều là trận thắng nhỏ, đánh bại quân địch cũng có hạn, không mang tính quyết định đối với cả cuộc chiến tranh lần này, Tấn Quốc chỉ tạm thời rơi xuống hạ phong trong thời gian ngắn. Như vậy, từ những chuyện đã xảy ra liên tiếp trong khoảng thời gian này, đã có thể phán định, Tấn Quốc không thể cứu vãn, đã không gây nổi sóng gió gì nữa.

- Bây giờ tình hình của Tấn Thành thế nào?

Dương Mộc ném một phần chiến báo sang một bên, nhìn quân sử* đang quỳ trên mặt đất.

*Quân sử: Người chịu trách nhiệm trách phạt trong quân.

- Hồi bẩm bệ hạ, liên quân bước vào trong Tấn Thành đã thu được rất nhiều tiền bạc và hàng hóa, chỉ là bây giờ lương thảo vẫn đang túng thiếu, nếu như có đại chiến xảy ra thì sợ rằng khó có thể cầm cự được. Hơn nữa, đại quân cần vương các đường đã tập trung về phía Tấn thành, một đám tướng lĩnh Hoa Ôn Kỳ đều tự dẫn binh quay về viện trợ. Dưới hình thế này thì sợ rằng... sợ rằng...

- Sợ cái gì? Sợ không giữ được à?

Dương Mộc thản nhiên một câu, sau đó nói:

- Không giữ được thì thôi, trẫm cũng không phải là người biết điều kiện không đủ còn cố làm. Tuy là hoàng đô của một quốc gia, nhưng sau khi lấy đi hết giá trị của nó thì cũng chẳng có gì đáng để lưu luyến cả. Nên rút lui thì rút lui, trẫm sẽ không trách tội.

Quân sử âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại bẩm báo:

- Quân Ngụy dẫn đầu một đường liên quân khác, phần lớn vẫn đang đọ sức với Tần Kham, hai bên đã đại chiến với nhau liên tiếp mấy ngày rồi, chắc cũng không thể giúp được chúng ta chuyện gì.

- Ngươi muốn nói bọn họ không qua được sao?

Dương Mộc nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.

Bên liên quân kia phải đối mặt với vấn đề khác bên mình. Dù sao mấy chục năm nay Tấn Quốc chủ yếu mở rộng về phía tây, cho nên phía tây bất kể là mức độ vững chắc của thành trì hay là dự trữ các loại vật tư đều lớn hơn rất nhiều.

Nói không hề khoa trương, bốn nước Ngụy, Nguyễn, Tào và Lan này gặp lực cản lớn gấp mấy lần ba nước Thương, Sở, Vân.

Ở dưới tình hình như vậy, bọn họ không công phá được đại quân phòng thủ của Tần Kham cũng là chuyện có thể hiểu được.

Nhưng nếu liên quân bốn nước không qua được, tiếp theo phải tạo áp lực cho Tấn Quốc thế nào?

Chỉ dựa vào liên quân ba nước mà muốn tạo áp lực cho mấy trăm vạn quân Tấn là điều không thể làm được.

- Xem ra, lại phải tăng thêm chút sức mới được.

Dương Mộc thở dài và thì thầm một tiếng, sau đó cho quân sử lui ra ngoài. Hắn lại bảo Diệu Hi mang bút mực tới, liên tục viết mấy bức thư và một đạo chiếu thư.

Thư là viết cho liên quân bốn nước, nội dung đại khái chính là nói rõ về tình hình hiện nay, thuyết phục Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc tăng lên binh lực.

Chiếu thư thì bố cáo thiên hạ, tuyên bố trong mười một nước nhỏ phụ thuộc Tấn Quốc, chỉ cần có nước nào xuất binh công Tấn thì đều sẽ được xem như quốc gia hợp minh, sau khi cuộc chiến kết thúc chẳng những không truy cứu các tội danh khác, trái lại có thể cùng chia cắt của cải tài nguyên cực lớn của Tấn Quốc, đồng thời còn được Thương Quốc che chở.

Dương Mộc hiểu rất rõ một đạo lý, ăn vào trong miệng mới là của mình, muốn chia cắt Tấn Quốc thì phải đẩy đổ hoàn toàn bức tường lớn này mới được. Nếu chỉ dựa vào số binh lực còn lại của liên quân thì không có cách nào làm cho Tấn Quốc khuất phục được.

Không ngoài dự đoán, Tấn Quốc sẽ nhanh chóng lập ra hoàng đế mới. Tấn Quốc làm một bá chủ có nội tình thâm hậu, không có khả năng chỉ vì chết một hoàng đế mà hoàn toàn sụp đổ được. Đợi cho tới khi nội bộ bọn họ không còn hoảng loạn nữa, sớm muộn gì cũng sẽ đề cử ra lãnh tụ mới.

Về phần người đứng đầu này là một người hay là mấy người, vậy thì phải xem trong Tấn Quốc có bao nhiêu nhà có dã tâm, hiểu được đoàn kết.


Bạn cần đăng nhập để bình luận