Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 335: Vô Đề

Chương 335: Vô Đề

=== oOo ===


Trâu Cát ngoài mặt thì hầm hừ nhưng trong lòng lại đang tính toán.

Thật vậy, giống như lời quân sử của Thương Quốc đã nói, các tướng sĩ dưới quyền hắn đã sớm có ý kiến với hắn, một vài người ngang nhiên phản đối đều bị hắn dùng các loại lý do để cách chức.

Sau khi Hưng Vương lên ngôi, chỉ cần một phong chiếu thư, hạ chỉ hủy bỏ quyền thống soái của hắn, sợ rằng người đầu tiên lôi hắn ra hắn khai đao chính là những tướng sĩ đầy oán niệm dưới quyền kia.

Ngược lại, Ninh Vương là một lựa chọn tốt, không chỉ bởi vì trước kia hai người từng có giao tình rượu thịt, quan trọng hơn là có Thương Quốc và liên quân ủng hộ, Ninh Vương có thể nói chuyện với các nước.

Loại ủng hộ này chuyển hóa thành một loại lực lượng cực mạnh trong triều đình, một khi hai phe tranh đoạt ngôi vị hoàng đế thì nó sẽ trở thành một lợi thế rất mạnh mẽ.

Ví dụ, nếu Tấn Quốc muốn đàm phán, vậy khẳng định phải thuận theo ý của các nước, Ninh Vương sẽ thành cầu nối giữa hai bên.

- Sao rồi, Đại Tướng quân đã suy nghĩ kỹ chưa? Ta còn phải mau chóng trở lại phục mệnh, không thể ở lâu trong doanh này được.

- Cái này. . . Chuyện này rất quan trọng, bản tướng còn phải bàn bạc với thủ hạ tâm phúc đã.

- Tâm phúc. . . Ha ha, thứ lỗi cho bản quân sử nói thẳng, trong quân này Đại Tướng quân còn có tâm phúc sao? Những kẻ ngài đề bạt lên chẳng qua là một vài tướng lĩnh giỏi nịnh nọt dựa thế mà thôi, nếu tướng quân lấy tình cảm, lý lẽ, lấy quan chức và địa vị thuyết phục người, chẳng lẽ còn sợ không được sao?

Trâu Cát nghe vậy liền im lặng.

Nói là bàn bạc với tâm phúc thủ hạ chẳng qua là lý do của hắn mà thôi, nguyên nhân thật sự vẫn là không có cách nào quyết định được.

- Quý quốc có thể đảm bảo Ninh Vương leo lên đại vị sao?

- Có thể! Thương Quốc ta sẽ chỉ thương thảo với Ninh Vương về công việc của các nước.

- Nếu như chuyện này thất bại. . .

- Nếu chuyện này thất bại, tướng quân có thể tự lập làm vua, chọn lấy một mảnh đất trong Tấn Quốc để lên ngôi, Đại Thương ta sẽ là người đầu tiên thừa nhận.

- Thật sao?!

Trâu Cát ngạc nhiên biến sắc, chợt đứng phắt dậy khỏi ghế.

- Đại Tướng quân còn có lựa chọn nào khác sao? Thứ lỗi cho ta nói thẳng, lúc này ngài chỉ có thể tín nhiệm Đại Thương ta mà thôi. Ta nghe nói tướng quân hiểu biết rất nhiều điều về Đại Thương ta, ngay cả đám vua mất nước kia mà Đại Thương ta còn có thể chứa chấp, chẳng lẽ lại đi lừa gạt một võ tướng sao?

Trâu Cát khẽ gật đầu, có chút kích động, lập tức hạ quyết tâm:

- . . . Được! Bản tướng đáp ứng sẽ lập tức hạ lệnh thần phục Ninh Vương!

- Sảng khoái! Vậy ta sẽ trở về phục mệnh, chỉ đợi tướng quân tuyên bố chuyện này, Đại Thương ta nhất định sẽ có câu trả lời.

- Quý sử đi thong thả.

. . .

Mùng 5 tháng 9, Trâu Cát dẫn đầu đại quân tập trung ở bên ngoài quân doanh, tuyên bố dẫn đầu đại quân lên phía bắc giúp đỡ triều đình, thần phục Ninh Vương.

Mùng 6 tháng 9, Thương Quốc tuyên bố nhận được thư cầu hòa của Ninh Vương Tấn Quốc, đồng thời tuyên bố suy xét tới chuyện ngừng chiến.

Một hòn đá gây ra ngàn gợn sóng, tin tức này được truyền ra rất nhanh.

Các quốc gia có phản ứng khác nhau. Sở Quốc, Vân Quốc, Khang Quốc, Mãng Quốc, Tào Quốc và Lan Quốc đều rất ủng hộ, bắt đầu suy nghĩ đến chuyện giải hòa.

Hai quốc gia Ngụy Quốc và Nguyễn Quốc này lại không tỏ thái độ.

Xét về kết quả cuộc chiến thì liên quân bốn nước vẫn bị ngăn cản ở khu vực của Trần Bộ Quan, trận chiến này chiếm được rất ít đất đai. Nếu cuộc chiến phạt Tấn kết thúc ở đây, ngoại trừ làm tan rã quyền lực bá chủ của Tấn Quốc thì lợi ích nhận được rất có hạn, hoặc có thể nói không giành được lợi ích lớn nhất.

Theo lý thuyết, bọn họ chắc hẳn sẽ phản đối.

Nhưng vì sao bọn họ lại im lặng không tỏ thái độ chứ?

Tất cả là vì không có chiến tích nào lấy ra được, thấy Thương Quốc dẫn đầu liên quân ba nước chiếm được Tấn thành, phía bên mình vẫn bị ngăn cản nhiều lần ở quan ngoại, không có nổi một lần thắng lợi lớn, chuyện này rất mất mặt, dù không muốn đình chiến cũng không có mặt mũi nào nói ra.

Hơn nữa, bọn họ cũng biết tình hình của liên quân ba nước, kiên trì thủ trong Tấn Thành, lương thảo eo hẹp cộng với việc phải đối mặt với nguy cơ bị đại quân cần vương bao vây tấn công chặn mất đường lui, lúc này đình chiến là biện pháp ổn thỏa nhất.

Đại thế không thể trái!

Người cũng hiểu rõ đại thế không thể trái còn có Hưng Vương.

Trước đây, hắn có thể tham dự vào việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, chứng minh hắn cũng có chỗ hơn người.

Hắn hiểu rất rõ, trước mắt dân chúng trong nước đang rất chán ghét chiến tranh.

Cho nên khi Ninh Vương tuyên bố muốn hòa giải với liên quân, hắn cũng đưa ra ý kiến bằng lòng hòa giải.

Ngày 16 tháng 9, Trâu Cát dẫn theo gần bảy mươi vạn đại quân dưới quyền rời khỏi Triệt Quốc.

Ngày 17 tháng 9, Hoàng đế Triệt Quốc tuyên bố đầu hàng.

Ngày 19 tháng 9, quân đoàn Thanh Long tiến vào Triệt Quốc, tiếp quản ba mươi vạn đại quân Triệt Quốc, đồng thời tuyên bố chiếu thư của triều đình Thương Quốc, không xâm phạm tài sản của quý tộc và dân chúng Triệt Quốc, bảo đảm an toàn cho hoàng tộc, sẽ không truy cứu trách nhiệm của ba mươi vạn quân Triệt Quốc.

Cái tin này vừa truyền ra đã làm cho các nước khác phải chấn động.

Chẳng ai ngờ được cuộc chiến phạt Tấn lần này, Triệt Quốc lại bị diệt vong trước tiên.

Mặc dù Triệt Quốc là một nước nhỏ, nhưng nó có vị trí địa lý rất quan trọng, không chỉ có lạch trời Phổ Thủy này, mà còn có thể nối thẳng đến Vương Kỳ. Nếu nó đã đầu hàng Thương Quốc, như vậy cũng đại biểu cho việc quân đội của Thương Quốc có thể tiến vào bên trong Vương Kỳ.

Tin tức này làm cho Hoa Ôn Kỳ rất bị động.

Hắn hiểu rất rõ một đạo lý, khi bên trong Tấn Quốc đều muốn đàn phán hòa bình thì tuyệt đối sẽ không giữ được Vương Kỳ.

Không bằng trực tiếp điều động đại quân bên trong Vương Kỳ về nước trợ giúp cho triều đình, như vậy còn tốt hơn.

Ngày 26 tháng 9, Hoa Ôn Kỳ làm ra một quyết định rất quan trọng.

Hắn đồng thời mời Đại Nguyên soái Vệ Trung Toàn của quân đoàn Thanh Long và Đại Tướng quân Khuất Quán của Sở Quốc, hai bên cùng đến kinh đô Vương Kỳ để trao đổi công việc.

Làm vậy, quả thật là hành động tru tâm.

Mọi người đều biết, khi Ngô Quốc trở nên rối loạn, Mãng Quốc liền rời khỏi cuộc chiến Vương Kỳ. Sau khi quân Sở đại bại đã dốc hết lực lượng cả nước, điều động đại quân tiến vào Vương Kỳ chiến đấu, bây giờ binh lực có khoảng năm mươi vạn.

Nói cách khác, cũng chỉ có Sở Quốc và Thương Quốc mới có năng lực tranh đoạt mảnh đất Vương Kỳ rộng lớn này.

Hoa Ôn Kỳ đồng thời mời thống soái của hai nước tới gặp chính là cố ý để cho hai nước tới tranh đoạt địa bàn.

Kết quả đúng như hắn suy nghĩ, Khuất Quán và Vệ Trung Toàn tranh cãi ầm ĩ đến mức không vui. Mặc dù không đến mức giương cung bạt kiếm, nhưng chẳng ai chịu nhường nửa bước.

Vì vậy, chuyện này lại một lần nữa trở về vấn đề ban đầu... Nghị hòa.

. . .

Dương Mộc biết được tin tức ngoài tiền tuyến thì im lặng rất lâu.

Quả nhiên, câu nói kia không sai, chiến tranh chính là chính trị kéo dài, tuy thế giới này không có từ "chính trị", nhưng lại có một từ đặc biệt phổ biến thay thế —— Bang giao.

Trận này đánh một hồi, cuối cùng vẫn phải dùng bang giao để kết thúc công việc.

Đàm phán là chuyện nhất định phải làm.

Nhưng nên đàm phán với ai đây?

Thương Quốc, Sở Quốc, Khang Quốc, Vân Quốc là bốn quốc gia xuất binh, yêu cầu để Ninh Vương đăng cơ, đại biểu Tấn Quốc tham dự đàm phán.

Nguyễn Quốc, Ngụy Quốc ủng hộ Hưng Vương đăng cơ, đại biểu Tấn Quốc đàm phán.

Ba quốc gia Lan Quốc, Tào Quốc và Mãng Quốc này lại chưa từng tỏ thái độ. Bởi vì, bất luận là ai trong hai người leo lên ngôi vị hoàng đế Tấn Quốc, thì ích lợi đối với quốc gia bọn họ cũng chẳng khác nhau.

- Nói vậy thì không thể bàn bạc rồi?

Dương Mộc cầm thư của Nữ đế Nguyễn Quốc rồi lẩm bẩm một câu, nắm đấm siết chặt vang lên những tiếng rắc rắc.

Ở trong lá thư này, thái độ của Nữ đế Nguyễn Quốc rất cứng rắn, thậm chí dùng việc rút quân để uy hiếp, yêu cầu Dương Mộc chú ý tới đại cục, để cho Hưng Vương bình yên đăng cơ.

Nhưng Dương Mộc làm sao có thể đáp ứng chuyện này được?

- Bệ hạ cần gì phải tức giận như vậy chứ, hai người này ai lên làm Hoàng đế thì có liên quan gì đâu.

Diệu Hi đứng bên cạnh vừa thò tay ra bóp vai cho Dương Mộc vừa trấn an.

- Đi đi, nàng là một người phụ nữ thì biết cái gì. Côn trùng trăm chân, đến chết vẫn còn dãy dụa. Cho dù Tấn Quốc có mất đi vị trí bá chủ, nhưng vẫn là một nước lớn. Nếu để cho Hưng Vương đăng cơ, sau này ngả về phía Nguyễn Quốc, chẳng phải sẽ trở thành một kẻ địch lớn với Thương Quốc à?

- Có nghiêm trọng như vậy sao. . .

- Đương nhiên rồi!

Dương Mộc rất nghiêm túc, nói:

- Nàng luôn đi theo bên cạnh trẫm, hẳn cũng phải biết trẫm thường nói tới những câu chuyện thời thượng cổ. Thời kỳ đó, cũng chỉ bởi vì một bán đảo mà dẫn tới hai thế lực lớn tranh đấu, chính là vì bố cục chiến lược trăm năm sau, đó là một bước rất quan trọng.

- Nếu Hoàng đế Nguyễn Quốc muốn rút quân, vậy cứ để cho nàng rút là được, bớt một mình nàng cũng chẳng sao.

- Không thể nói vậy được! Một khi Nguyễn Quốc rút quân, biên giới phía tây của Tấn Quốc không còn bị áp lực nữa, bảo liên quân ba nước chúng ta phải xử lý thế nào?

- Chuyện này. . .

- Được rồi, cũng không cần bối rối như vậy làm gì, đấm lưng cho trẫm đàng hoàng, buổi tối lại thưởng cho nàng một bữa ăn no.


Bạn cần đăng nhập để bình luận