Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 341: Dời Đô Và Tranh Bá

Chương 341: Dời Đô Và Tranh Bá

=== oOo ===


- Việc này, nhất định phải mau chóng thực hiện.

Dương Mộc ra chỉ thị, nói.

- Không chỉ xưởng sắt thép và xưởng giấy cần di dời, mà còn phải xây dựng cải tạo thêm.

Xây dựng cải tạo thêm?

Khổng Thượng Hiền nhìn về phía Phạm Hoành Tể. Chuyện xây dựng cải tạo thuộc về phạm trù của Công Bộ, mà Lễ Bộ, Công Bộ, Binh Bộ, Lại Bộ, Hình Bộ và Hộ Bộ vẫn luôn do Phạm Hoành Tể tọa trấn, lúc này nếu đưa ra chuyện xây dựng thêm, khẳng định phải do Phạm Hoành Tể bận tâm.

Dương Mộc cũng biết phân công bên trong triều đình Thương Quốc, vì vậy nói.

- Việc này không đơn giản, các khanh đều nghe một chút. Liên quan tới chuyện thay đổi hai xưởng này, trong lòng trẫm đã sớm ấp ủ hồi lâu, lần này xây dựng thêm quan hệ đến mười năm phát triển trong tương lai của Thương Quốc ta, nhất định không thể qua loa.

Nghe thấy Dương Mộc nói như thế, Khổng Thượng Hiền và Phạm Hoành Tể cũng ý thức được chuyện này không đơn giản, vì thế hết sức chăm chú nghe.

Dương Mộc nói.

- Trải qua bảy năm phát triển, hai vị thân là Thừa Tướng, chắc có thể cảm giác được Thương Thành nằm ở vị trí địa lý hẻo lánh, không chỉ Thương Thành mà còn cả Hoàng cung đều cực kỳ nhỏ hẹp, hạn chế sự phát triển của Đại Thương ta rất nhiều. Có thể nói, nếu Thương Quốc ta muốn tiến thêm một bước, thì thủ đô không thể cứ để như vậy được.

Lời này vừa nói ra, trong lòng Khổng Thượng Hiền và Phạm Hoành Tể rất khiếp sợ.

Ý của Hoàng Đế Bệ hạ là... Muốn dời đô?

Từ xưa tới nay, chuyện dời đô là một chuyện vô cùng trọng đại đối với một quốc gia, không chỉ muốn cân nhắc đến tiềm lực phát triển, mà còn phải cân nhắc đến vị trí địa lý thuận lợi cho việc khống chế cả quốc gia. Nếu như có hoạ ngoại xâm, còn phải cân nhắc lúc tác chiến có tiện lợi hay không, giao thông thuỷ vực có phát đạt hay không, khi cường địch tiến công có chỗ hiểm để thủ hay không… Đây đều là những nhân tố cần phải cân nhắc thật kỹ.

Rất nhiều quốc gia nhỏ đều xây dựng Hoàng đô ở khu vực trung tâm quốc nội, rất ít khi chú ý tới những việc này.

Khi nói đến những tòa Hoàng đô thành công nhất trong các quốc gia, đại khái có thể coi Tấn Thành là một trong số đó. Từ cuộc chiến phạt Tấn lần này có thể thấy được, cho dù liên quân chiếm cứ ưu thế cực lớn, dù cho đã đánh hạ Tấn Thành, dù cho đã mất đi tiện lợi thuỷ vận, nhưng giao thông bốn phía vẫn thông suốt, vì thế vô số đại quân Cần Vương vẫn có thể chạy tới trong khoảng thời gian ngắn.

- Xin hỏi bệ hạ, Thương Quốc ta phải dời đô?

Phạm Hoành Tể cẩn thận từng li từng tí hỏi.

- Không sai!

Dương Mộc gật gật đầu, nói.

- Chung quy đều là do Thương Thành quá nhỏ, vị trí cũng quá hẻo lánh. Nhìn từ góc độ phát triển lâu dài của Thương Quốc đến xem, chuyện này vô cùng bất lợi. Động Thành và Thịnh Thành, cái nào mà không lớn hơn gấp mười lần so với Thương Thành? Chỉ nói thành Nhạc Nguyên kia, quy mô cũng gấp hai lần Thương Thành trở lên. Huống hồ, ngày sau Đại Thương ta sớm muộn cũng sẽ rời khỏi phía tây, vị trí Thương Thành cực kỳ trọng yếu.

Sớm muộn cũng rời khỏi phía tây?

Khổng Thượng Hiền và Phạm Hoành Tể nhìn nhau một chút, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy một tia thần thái khác lạ.

Rời khỏi phía tây có ý vị như thế nào?

Hoàng Đế Bệ hạ có chí tranh bá thiên hạ!

Bây giờ, Tấn Quốc phương Bắc đã không đáng lo lắng, thậm chí rất nhiều thổ địa đều sắp biến thành địa bàn của Thương Quốc. Phóng tầm mắt khắp thiên hạ hiện nay, phía nam chỉ có Sở Quốc có thể ngang hàng với Thương Quốc, thế nhưng vẫn cách xa nhau ngàn dặm xa, tạm thời không phải đối thủ chủ yếu. So với đó thì Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc, cùng với rất nhiều quốc gia cỡ trung ở phía tây Tấn Quốc, sẽ trở thành đối thủ chủ yếu của Thương Quốc.

Thương Quốc muốn tranh bá, trước hết nên hàng phục Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc.

Từ trước tới nay, Thương Quốc ở dưới tầng tầng áp lực, vạn bất đắc dĩ mới đành phản kích, từng bước từng bước trưởng thành, phát động chiến tranh với Động Quốc và Thịnh Quốc. Hơn nữa, cuộc chiến phạt Tấn lần này, đều là vì tự vệ mà thôi.

Thế nhưng, sau khi Tấn Quốc ngã xuống thì sao đây?

Phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, quốc gia nào có thể xem thường Thương Quốc?

Chí ít trong vòng mười năm, nếu không có biến cố lớn nào nữa, các nước cũng không dám đến xâm lấn Thương Quốc.

Sau đó, tự vệ đã không phải là vấn đề mà Thương Quốc cần phải cân nhắc nữa.

Ở dưới tình huống như vậy, các quan chức dưới đáy không tránh khỏi sẽ có loại tư tưởng muốn yên ổn.

Nhưng làm kẻ thống trị, làm nhân vật cao tầng, ai không hy vọng Thương Quốc tiến bước mạnh mẽ?

Bá chủ, đây là mục tiêu mà kẻ thống trị trong thiên hạ đều tha thiết ước mơ!

Hoàng Đế Bệ hạ thật sự có chí hướng tranh bá sao?

Khổng Thượng Hiền rất kích động. Khi hắn còn trẻ đã bắt đầu du lịch các nước, có thể phụ tá quân vương một quốc gia trở thành bá chủ, đây là tâm nguyện của hắn, là công tích vĩ đại có thể kính dâng cả một đời.

Lúc trước, sở dĩ vùi đầu vào Thương Quốc, cũng là bởi vì hắn nhìn thấy Dương Mộc khác biệt, nhận định đây là một quân chủ đáng giá cho hắn phụ tá.

Trái tim tuổi già của Phạm Hoành Tể, cũng không khỏi vì đó mà đập thình thịch.

Là một cựu quý tộc, hắn tận mắt chứng kiến Thương Quốc từ một tiểu quốc hẻo lánh, trưởng thành thành một đại quốc khiến thiên hạ phải liếc mắt. Mặc kệ là vì tình cảm hay vì gia tộc, hắn đều hi vọng Thương Quốc tiến thêm một bước.

Nhìn thấy hai vị Thừa Tướng biểu hiện như thế, Dương Mộc chỉ cười nhạt.

Đúng vậy, Thương Quốc ở quá khứ không có tư cách nói tới cái đề tài tranh bá này, hắn cũng không có cái dã tâm đó.

Thế nhưng hiện tại, ý nghĩ của hắn thay đổi.

Hoàng đế nào mà không muốn trở thành chủ của thiên hạ?

Ngủ với nữ nhân đẹp nhất, ăn đồ ăn quý giá nhất, một đạo thánh chỉ ban xuống thiên hạ không ai dám trái... Những thứ này, đều là lúc vương triều cường thịnh mới từng xuất hiện.

Chuyện tranh bá này, nói lớn ra thì là hy vọng kết thúc cuộc phân tranh giữa các nước kéo dài hai trăm năm, nói nhỏ đi thì là chuyện mà một người quân chủ hợp lệ nên theo đuổi.

Chỉ có điều, hai chữ "Tranh bá" này quá nặng nề. Người khác có thể nói, thế nhưng làm hoàng đế một nước, hắn lại không thể nói ra miệng.

Bởi vì, cựu bá chủ vừa mới ngã xuống, chỉ cần là quốc gia hơi có chút thực lực, người nào không mơ ước tới ngôi vị bá chủ chứ?

Lúc này nếu nói ra hai chữ đó, vậy thì sẽ thành kẻ địch của toàn thiên hạ.

Ngấm ngầm phát tài, mới là vương đạo.

- Được rồi, chúng ta vẫn nên nói một chút về chuyện dời đô đi. Sau lần Hội minh lần thứ hai ở Thương Thành, phải thảo luận ra địa điểm, hoàng cung này sẽ làm nơi nghỉ dưỡng. Mà cái xưởng sắt thép và xưởng giấy kia, ít nhất phải mở rộng quy mô ra gấp ba lần, phải thỏa mãn nhu cầu của tương lai mười năm tới. Ngoài ra, tài nghệ luyện thép trong xưởng sắt thép cần phải đề cao một chút, mau chóng áp dụng phương thức luyện thép lò cao càng sớm càng tốt.

Dương Mộc vừa dứt lời, Khổng Thượng Hiền bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Không trách nói chuyện này có quan hệ với hắn.

Bởi vì, phương pháp luyện thép lò cao đang do Bộ Khoa học kỹ thuật nghiên cứu và thí nghiệm. Có xi măng và than đá sung túc chống đỡ, muốn xây dựng xưởng luyện thép lò cao cũng không phải rất khó. Chỉ cần dựa theo bản vẽ và phương pháp phối chế mà Hoàng Đế Bệ hạ cho, nung một ít công cụ, trên căn bản đã có thể tập trung vào thực dụng.

- Ngoài ra, trẫm còn dự định kiến tạo một xưởng thực phẩm.

- Xưởng thực phẩm?

Hai vị Thừa Tướng quay sang nhìn nhau.

- Đúng vậy! Việc gia công mì ăn liền và bánh quy áp súc sẽ nằm trong xưởng thực phẩm. Ngoài ra còn muốn gia công đồ gia vị, rượu mạnh,... chúng đều là đồ vật các quốc gia không có. Sau này Thương Quốc ta phải dựa vào những thứ này, đi ép tiền tài của các nước.


Bạn cần đăng nhập để bình luận