Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 345: Ba Loại Kiếm

Chương 345: Ba Loại Kiếm

=== oOo ===


Dương Mộc ôm Dương Quân ở trong ngực mình một lúc, sau đó hắn mới nặn nặn khuôn mặt nhỏ của con trai, hỏi:

- Mẫu phi của con đâu rồi, sao lại không cùng đến đây.

- Mẫu phi nói đêm đã khuya, vì thế để cho Quân nhi đi cùng mẫu hậu tới.

- Vậy chỉ có con và mẫu hậu đến đây sao?

- Vâng, Quân nhi rất ngoan đó, vừa mới đọc sách xong liền lập tức đi cùng mẫu Hậu, còn chưa ăn cơm tối nữa.

Đôi mắt nhỏ của Dương Quân cong lên, bàn tay lộ ra quả đấm nhỏ, nói:

- Ngày hôm nay mẫu hậu đã dạy võ công cho Quân nhi, Quân nhi muốn biểu diễn cho phụ hoàng xem.

- Ha ha, con còn học võ công?

Nghe thấy câu này, Dương Mộc không khỏi liếc mắt nhìn Hoàng Hậu. Không nghĩ tới Dương Quân mới có năm tuổi, cũng đã đi theo nàng học tập võ công.

Dương Quân cựa quậy trong ngực Dương Mộc một hồi, sau đó tránh thoát rồi nhảy đến mặt đất.

Đưa tay ra, một tiểu thái giám đứng ở bên cạnh đưa lên một cây kiếm gỗ nhỏ.

Dương Quân cầm lấy kiếm gỗ rồi rút ra khỏi vỏ, dùng tay vuốt nhẹ thân kiếm, quát nhẹ, sau đó bắt đầu múa kiếm.

Chỉ thấy ở bên trong cung điện, một đám người lui lại phía sau, chỉ để lại một thân ảnh nho nhỏ đứng trên khoảng trống chính giữa căn phòng tập trung múa kiếm.

- Được! Không hổ là nhi tử của trẫm, còn nhỏ tuổi mà đã thông minh lanh lợi như vậy. Tốt lắm!

Dương Mộc cười to. Nhìn thấy con trai của mình còn nhỏ tuổi mà có thể múa kiếm hay như vậy, nét mặt đầy hài lòng, vung tay lên ngồi trên long ỷ, tràn đầy vẻ vui sướng.

- Chúc mừng bệ hạ, tiểu điện hạ thiên tư thông minh, thật là hiếm có.

- Chúc mừng bệ hạ!

- Bệ hạ vạn tuế, điện hạ thiên tuế!

Sau những lời khen tặng của Thẩm An và Cơ Linh Nhi, bên trong cung điện lập tức trở nên náo nhiệt, các thái giám cung nữ cũng dồn dập chúc mừng, ngay cả đám thân vệ trực ở đại điện cũng sang sảng cất lời khen ngợi.

- Tiểu điện hạ thật là rồng phượng trong loài người, là phúc của Thương Quốc ta!

- y…!!?

- …!!?

Trong nháy mắt, đại điện yên tĩnh trở lại.

Một đám thái giám và cung nữ vừa nãy nịnh nọt, trong nháy mắt đã yên lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi.

Mọi người lén lút đưa mắt tập trung vào trên người một tiểu thái giám.

Vừa nãy, hắn mới nói...

Rồng phượng trong loài người?

Phúc của Thương Quốc?

Rồng, chính là đại diện cho Hoàng Đế, dù cho là Thái tử cũng không thể so sánh bản thân với Rồng.

Phúc của Thương Quốc, thì lại càng thêm vô nghĩa.

Một Hoàng tử, cho dù tài năng đến mấy, cũng không thể tăng lên đến độ cao quốc gia.

Nếu như hiện giờ Dương Quân đang là Thái tử, như vậy nói bốn chữ này cũng còn tạm được.

Thế nhưng hiện nay, thân phận của Dương Quân vẫn chỉ là một Hoàng tử mà thôi.

Hoàng tử cũng phải tuyệt đối tránh hai cụm từ này.

Hai người nói ra câu này, chính là tiểu thái giám và lão ma ma chăm sóc Dương Quân thường ngày. Lúc này hai người đang run lẩy bẩy đứng ở một bên, trên trán tràn đầy mồ hôi hột.

Xem ra, hai người này cũng hiểu rõ trong lòng...

Dương Mộc liếc nhìn một chút, trong lòng có tính toán.

Sau đó, hắn nhìn về phía Dương Quân vừa múa kiếm xong, vẫy vẫy tay gọi lại, hỏi:

- Quân nhi, mẫu hậu và mẫu phi, người nào tốt với con hơn?

- …!!?

Dương Quân lắc đầu, xoay chuyển con ngươi nhỏ một hồi, đếm trên đầu ngón tay suy nghĩ một chút, rồi nói:

- Quân nhi không biết! Mẫu phi rất lâu mới đến thăm Quân nhi một lần, mẫu hậu thì thường thường gọi Quân nhi đi chơi, nhưng cũng chỉ là để Quân nhi luyện công.

- Ồ, thì ra là vậy!

Dương Mộc gật gật đầu, lại nói:

- Con suy nghĩ thêm đi, điều này rất quan trọng đấy!

Dương Quân cái hiểu cái không, sau đó gãi đầu, xoay người nhìn về phía một tiểu thái giám và lão ma ma ở bên cạnh.

- Bệ hạ tha mạng, nô tài (nô tỳ) tội đáng muôn chết!

Hai người kinh hãi, đón nhận ánh mắt lạnh như băng của Dương Mộc, toàn thân dường như mất hết khí lực, co quắp ngã trên mặt đất.

- Các ngươi đúng là tội đáng muôn chết!

Dương Mộc hừ lạnh, sắc mặt rất khó coi.

Là một người sống kiếp thứ hai, hắn biết rõ đạo lý Hoàng tử không thể rơi vào vòng xoáy của những người phụ nữ chốn thâm cung. Vì thế khi Dương Quân được một tuổi rưỡi hắn liền hạ lệnh, bất kỳ Hoàng tử nào khi được một tuổi rưỡi đều phải rời khỏi cung điện của mẫu phi, xây dựng riêng một cung điện cho cá nhân Dương Quân, chẳng khác gì là trạng thái nửa nuôi thả, cứ mỗi nửa tháng mới có thể gặp mặt Nặc Phi một lần.

Chính vì vậy, hắn cũng đặc biệt dặn dò Hoàng Hậu, chú ý quản giáo đứa bé này.

Phải biết rằng, hoàn cảnh trưởng thành của một đứa trẻ có tầm ảnh hưởng vô cùng lớn đối với tính cách sau khi lớn lên.

Dương Quân xưng hô Hoàng Hậu là mẫu hậu, xưng hô mẹ đẻ Nặc Phi là mẫu phi, mức độ thân cận gần như nhau. Chỉ có điều, vì Hoàng Hậu hơi nghiêm ngặt với nó một chút, cho nên khiến nó có chút khó lựa chọn.

Đây chính là điều mà Dương Mộc mong muốn.

Không nghĩ tới, thái giám chăm sóc sinh hoạt thường ngày của tiểu Dương Quân, lại làm xáo trộn hết tất cả.

Vì sao vào lúc khó có thể lựa chọn, tiểu Dương Quân lại nhìn về phía tiểu thái giám và lão ma ma?

Còn không phải vào lúc bình thường, nó bị ảnh hưởng bởi những ý kiến của hai người này sao?

Vừa nãy, tên tiểu thái giám kia có thể nói ra hai cụm từ “Rồng phượng trong loài người” và “Phúc của Thương Quốc”, cũng đã thể hiện rõ dã tâm, trong ngày thường khẳng định đã truyền không ít tư tưởng về Thái tử cho Dương Quân.

Ở trong chuyện lập Thái tử này, đến ngay cả đám người ở cấp độ như Phạm Hoành Tể và Khổng Thượng Hiền cũng không dám dính dáng tới, vậy mà một tiểu thái giám và một lão ma ma lại đã tính toán rồi!

Dương Quân mới chỉ có năm tuổi, dù cho ngày thường chỉ tình cờ nghe được một chút ngôn luận như vậy, cũng sẽ gieo xuống mầm mống ngoan cường ở sâu trong tâm linh nhỏ yếu, sau này khi khỏe mạnh trưởng thành, tất sẽ thành đại họa.

Tiểu hài tử nên có bộ dáng của tiểu hài tử, duy trì sự thật thà và thiện lương, đây mới điều mà tiểu Dương Quân hiện giờ nên hướng tới.

Dương Mộc khổ tâm tạo ra hoàn cảnh tốt giúp nó trưởng thành, tuyệt đối không cho phép có âm mưu đầu độc như vậy.

Dù cho Dương Mộc có ý muốn lập Dương Quân thành Thái Tử, cũng không cho phép có những kẻ như thế ở bên cạnh.

- Xin bệ hạ bớt giận! Dù sao trong lòng bệ hạ đã có quyết định, không cần vì mấy tên nô tài này mà buồn bực.

Hoàng Hậu ôn nhu nói.

Dương Mộc gật gật đầu, nhìn về phía Dương Quân, nói:

- Con nói cho ta biết, con học kiếm này dùng để làm gì?

- Có thể hại người!

Dương Quân hưng phấn nói.

- Không phải, nói lại.

- Hành hiệp trượng nghĩa!

- Không đúng!

- Xông pha chiến đấu.

- Càng không đúng!

Dương Mộc nghiêm túc nói:

- Con là Hoàng tử, việc xông pha chiến đấu chưa cần dùng tới con. Trẫm hỏi con, cây kiếm gỗ này dùng tốt sao?

- Dùng tốt, đây là bảo bối của Quân nhi!

Dương Quân ôm kiếm gỗ vào trong ngực, nói nhỏ.

- Phụ hoàng đưa cho con một thanh kiếm khác nhé?

Dương Mộc đến gần, hỏi.

- Được ạ!

- Phụ hoàng có ba thanh kiếm, Kiếm Thiên tử, Kiếm Chư hầu và Kiếm Bách tính.

- Kiếm Thiên tử... Kiếm Chư hầu…

Dương Quân gãi gãi cái đầu nhỏ, không nghe hiểu được mấy thứ quá thâm ảo này.

- Con hãy lắng nghe thật kỹ, chỉ được chọn một mà thôi, đó chính là vận mệnh của con sau này.

Dương Mộc nghiêm túc nói:

- Kiếm Thiên tử, lấy thành đá làm mũi kiếm, lấy dãy núi làm lưỡi kiếm, lấy quốc gia làm thân kiếm, nắm các nước trong thiên hạ làm chuôi kiếm, lấy các đại Vương triều bên ngoài Vương triều Đại Lễ làm bao kiếm, lấy vạn dân làm dây buộc, dựa vào ngũ hành để thống ngự, dựa vào hình luật và đạo đức để phán xét.

- Thanh kiếm này, đâm thẳng về phía trước mà không hề gặp phải trở ngại, giơ lên thật cao mà không có gì cản ở trên, chém kiếm xuống phía dưới đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, hướng lên trên cắt rời áng mây, hướng phía dưới chặt đứt đại địa. Một khi sử dụng loại kiếm này, có thể tu chỉnh thiên hạ, khiến tất cả trăm tỉ tỉ thần dân thiên hạ đều phải quy phục, đây chính là kiếm thiên tử.


Bạn cần đăng nhập để bình luận