Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 348: Suy Nghĩ Về Chế Độ Dùng Bạc Làm Tiền Tệ

Chương 348: Suy Nghĩ Về Chế Độ Dùng Bạc Làm Tiền Tệ

=== oOo ===


Ánh mắt tất cả mọi người trong điện đều đồng loạt tập trung ở trên người của quan viên kia.

Dương Mộc nói:

- Nói đi.

Quan viên kia bước lên giữa hàng, trong tay cầm hốt bản, sắp xếp lời lẽ rồi nói:

- Từ sau năm Thái Đỉnh thứ hai, Đại Thương ta đột nhiên quật khởi, đến nay đã được sáu năm. Trong sáu năm này, Đại Thương mở rộng lãnh thổ, Hội minh phạt Tấn, có thể nói là thanh danh hiển hách. Thế nhưng, với cái thanh danh vang dội đó, lại có chút không cân xứng.

- Tại sao lại không cân xứng?!

- Đại Thương ta quật khởi, một quân liền có thể lực ép một quốc gia, tại sao lại không cân xứng được?

- Nói linh tinh!

- Đây là buổi triều lớn, ngươi đừng nên nói lời hù dọa!

Chúng thần đều bác bỏ! Bây giờ đang là thời điểm dân chúng trong nước có cảm giác tự hào nhất, cũng là lúc các quan viên đều cảm thấy vinh quang, mỗi người đều có cảm giác mình sắp trở thành thần tử của một nước lớn, dự đoán mấy năm sau Thương Quốc sẽ trở thành một nước lớn hùng mạnh chiếm lấy một phương, thậm chí có thể tranh đoạt ngôi vị bá chủ.

Bây giờ đột nhiên có một người nhảy ra nói Thương Quốc nổi danh nhưng không cân xứng, đây không phải là đang hù dọa mọi người thì còn là gì?

Chẳng lẽ người này muốn dựa vào đó để chiếm được sự quan tâm của bệ hạ sao?

Chỉ có thể nói là vị quan viên này quá non.

Mọi người đều biết, qua nhiều năm như vậy, bệ hạ rất chán ghét chuyện nịnh nọt, thậm chí một khi phát hiện ra sẽ trực tiếp loại bỏ chức quan của người đó.

Bây giờ, ở trong buổi triều lớn, người này dám ngang nhiên dọa người, chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?

Từ khi lập ra Bộ Giám sát tới nay, xu hướng tham quan mục nát ở Thương Quốc đã được khống chế rất tốt. Hằng năm, việc sát hạch quan viên của Lại Bộ đều sẽ giao cho Bộ Giám sát thẩm tra, xem có vết nhơ nào không, hễ là người dám đầu cơ trục lợi đều sẽ bị trừng phạt rất nặng.

Cho nên, những năm gần đây quan viên lớn nhỏ trong Thương Quốc thật ra đều thuộc phái thực lực, trong đầu coi thường những kẻ đi đường ngang ngõ tắt, hoặc là lợi dụng sơ hở để đi lên.

Điều này cũng làm cho mọi người cho rằng, vị quan viên này đang muốn gây sự chú ý nên mới nói những lời kia.

Các quan viên lớn nhỏ trong triều đình đều chỉ đầu mâu vào hắn, dường như nếu mình không nói thêm vài câu để tỏ rõ thái độ thì chính là đang thông đồng làm bậy vậy.

- Chúng khanh yên lặng!

Dương Mộc thản nhiên lên tiếng, sau đó hỏi:

- Khanh tên là gì, hãy xưng tên ra đi.

Ngay lập tức, cả đại điện lại trở nên yên tĩnh, không có một người nào nói tiếp.

Bệ hạ đã lên tiếng, sẽ không có ai dám nói thêm nữa.

Mọi người đều đang đợi viên quan kia lên tiếng. Trong lòng phần lớn người đều mang tâm trạng xem kịch vui, xem một người đầu cơ trục lợi như vậy cuối cùng sẽ có kết quả thế nào.

- Khởi bẩm bệ hạ, vi thần tên là Tằng Thập Tam.

Tằng Thập Tam?

Dương Mộc hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì thêm.

Ở trong quan phủ và triều đình Thương Quốc vẫn có những người có cái tên kỳ lạ.

Đặc biệt những cái tên có chứa con số, vừa nghe có thể biết đó là người sinh ra trong gia đình nghèo khó. Gia đình nông dân có rất ít người được đặt tên hẳn hoi, bình thường đều là những cái tên tầm thường, hoặc là dựa theo thứ tự trong đám người cùng thế hệ trong thôn để đặt tên.

Nói vậy, quan viên này chính là nhờ vào chế độ giáo dục của Thương Quốc, phấn đấu từ tầng đáy đi lên, bước từng bước một leo lên vị trí như bây giờ mà vẫn không hề đổi tên.

- Bệ hạ, mặc dù quân ta thắng trong cuộc chiến phạt Tấn, theo đại thế hợp minh các nước, Hoàng đế Tấn Quốc chỉ huy kém cỏi nên tự chặt mất con đường phía trước.

- Qua nhiều năm như vậy, Đại Thương ta một đường hát vang tiến mạnh, phần nhiều là dựa vào dân chúng nhiệt tình tòng quân và chiến lực công kích của kỵ binh. Lúc này đại thế các cường giả cùng tồn tại đã được định đoạt, qua mấy năm nữa, các nước đều sẽ nắm giữ kỵ binh của riêng mình, ưu thế của Thương Quốc sẽ yếu hơn nhiều.

- Vào lúc này, cuộc chiến phạt Tấn đã tiêu hao hết sạch tích trữ của Đại Thương ta, nếu Thương Quốc ta lại tiến thêm một bước, ai mà biết có bị các nước kiêng kỵ hay không? Liệu sẽ lại xuất hiện cảnh tượng các nước liên minh phạt Tấn như ngày đó nữa không? Đại Thương ta thật sự có nhiều điểm không bằng Tấn Quốc, tuyệt đối không thể chịu nổi sự các nước hợp minh thảo phạt.

- Bây giờ, Thương Quốc đã ở trong tình trạng miệng cọp gan thỏ, nếu chúng ta tiếp tục chìm đắm trong chiến công ngày trước mà không ra sức phấn đấu, mười năm sau sẽ là thời điểm mất nước!

Lời này vừa nói ra, các quan viên trong điện đều rất không vui.

Người tên Tằng Thập Tam này nói chuyện cũng quá giật gân rồi, Thương Quốc làm sao có thể có nguy cơ mất nước được?

Trong nước, quân thần và dân chúng một lòng đoàn kết, triều đình trong sáng, quân đội ở biên cương có ý chí chiến đấu sục sôi, có thể nói là bách chiến bách thắng.

Nếu nói Thương Quốc có nguy cơ mất nước, quả thật là không thể tưởng tượng nổi!

Các thần tử muốn phản bác, trong lúc đang vội vàng tìm cách mở miệng, Tằng Thập Tam vẫn còn nói tiếp, mỗi câu nói đều chắc như đinh đóng cột.

Những tiếng thở dốc vang lên, đại điện trở lại yên tĩnh.

- Nguyên nhân dẫn tới tình trạng nguy hiểm của Thương Quốc là ở đâu?

Khí thế của Tằng Thập Tam cũng không suy yếu trước vẻ khác thường của triều thần, mà dõng dạc nói to:

- Thứ nhất là ở chỗ chính lệnh có sự lười biếng, trong hai năm qua tuy Đại Thương ta ban bố pháp lệnh mới, nhưng đều chỉ là bổ sung những thiếu sót trước đó, để củng cố sự thống trị ở những nơi chiếm được, không hơn.

- Thứ hai là ở chỗ dự trữ lương thảo, từ trước đến nay Đại Thương ta cổ vũ dân chúng khai khẩn ruộng đồng, phân chia ra từng mảnh ruộng. Nhưng những năm gần đây thu nhập của dân chúng đã dần dần bình ổn, tâm tư khai hoang đã chậm rãi lắng xuống, lương thảo tích trữ được đã không có cách nào mang đến càng nhiều tiền của hơn, cứ thế mãi chắc chắn sẽ làm cho lương thực của quân ta trở nên khó khăn.

- Thứ ba, bây giờ Đại Thương ta có ba quân đoàn tiến vào chiếm giữ Tấn thành, giống như gai ở trên lưng. Không nói tới thuế ruộng tiêu hao mỗi ngày, nếu một khi lại có chiến tranh sẽ ngoài tầm tay, binh lính vất vả vượt qua ngàn dặm sẽ hao binh tổn tướng, một quân tan rã thì sẽ kéo theo ba quân đều tan rã.

- Thứ tư là Đại Thương ta buôn bán với các nước phần nhiều là dựa vào Bộ Công thương và quý tộc, dân chúng không có tham dự nhiều. Trong cuộc chiến phạt Tấn lần này, giá lương thực của Đại Thương ta tăng mạnh, nhưng mọi người đều biết, tiền bạc và hàng hóa dù sao cũng không thể vĩnh viễn đồng giá. Thần có nghe nói, gần đây Sở Quốc đã thăm dò ra được một mỏ bạc lớn, mà mấy mỏ bạc trong Vương Kỳ cũng bị quân ta chiếm lấy... Kể từ đó, các loại mặt hàng buôn bán của Thương Quốc ta lại không bằng mấy mỏ bạc vô duyên vô cớ chiếm được, thật sự làm cho người ta không thể giải thích được.

Tằng Thập Tam nói xong bốn điểm thì chắp tay, ý bảo các quan chỉ ra chỗ sai.

Các triều thần đều im lặng, những lời vừa nói làm người ta kinh ngạc sửng sốt, còn đúng lúc điểm ra vấn đề trước mắt của Thương Quốc.

Nhất là một điểm cuối cùng, càng làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa.

Các nhà xưởng phía dưới Bộ Thương vụ đều có thể kiếm được rất nhiều bạc, cũng có thể sử dụng hàng hóa để thanh toán.

Nhưng mà, tiền bạc tóm lại là phải lưu thông.

Sở Quốc thăm dò ra một mỏ bạc lớn, chẳng phải là tự nhiên kiếm được một khoản tiền lớn sao?

Sau này, Sở Quốc lại có thể khai thác bạc từ trong mỏ này để không ngừng mua hàng hóa của Thương Quốc.

Đây vẫn chỉ là một ví dụ! Ví dụ như Tấn Quốc là quốc gia có mỏ bạc dự trữ phong phú, sau này càng có thể chiếm được lợi ích lớn.

Xét đến cùng, cho dù bạc có chồng chất như núi, ở trong thời buổi chiến tranh loạn lạc cũng không thể xem là cơm để ăn.

Nếu không thể sử dụng được thì có khác nào đồng nát, sắt vụn.

Trong lòng Dương Mộc cũng vô cùng chấn động.

Hắn còn nhìn xa hơn các thần tử, quan viên bình thường một chút.


Bạn cần đăng nhập để bình luận