Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 349: Xa Thân Gần Đánh

Chương 349: Xa Thân Gần Đánh

=== oOo ===


Ba điểm đầu mà Tằng Thập Tam liệt kê ra, không phải là vấn đề quan trọng hắn và hai vị Thừa tướng thảo luận ngày hôm qua sao?

Còn điểm thứ tư chính là nhìn xa.

Lạm phát, đây là điều Dương Mộc đã kiêng kỵ từ lâu.

Có nhiều bạc hơn nữa, nếu như không thể đổi thành quốc lực thực tế, chất đống ở trong kho hàng thì có tác dụng gì?

Ở trong lịch sử Trung quốc, những người thống trị đều phát hiện ra vấn đề này.

Cho dù Vương triều có thống nhất, ở thời kỳ khác nhau, sức mua của bạc cũng khác nhau, đôi khi thậm chí còn chênh lệch một trời một vực.

Người thống trị cũng ý thức được vấn đề này nên đẩy ra rất nhiều hành động mạnh mẽ.

Trong đó tương đối nổi tiếng như tiền Ngũ Thù thời kỳ Hán Vũ Đế, tiền giấy Đại Minh của triều Minh, những thứ này đều là do phía triều đình làm ra để cố gắng ổn định trật tự tài chính.

Khác nhau là tiền Ngũ Thù thành công ổn định cục diện thị trường ở Tây Hán, mà tiền giấy Đại Minh không hiểu được đạo lý lạm phát, cuối cùng thành tồn tại giống như giấy vệ sinh.

Bây giờ nếu như Thương Quốc muốn loại bỏ ảnh hưởng của tiền tài bên ngoài chảy vào thì cũng chỉ có một cách.

Đó chính là từ bỏ dùng bạc làm đơn vị tiền tệ.

Trước đây khi Dương Mộc lên đại học đã từng hiểu qua về lịch sử tiền tệ trên thế giới.

Nói tóm lại, ở trong lịch sử của đồng tiền, bạc đảm nhiệm vị trí tiền tệ sớm hơn vàng.

Nhưng ở trên phương diện tiền thương phẩm, thì vàng lại vượt xa bạc trắng. Theo kinh tế phát triển, đơn vị tiền tệ đầu tiên là cùng sử dụng vàng và bạc, sau đó lại để đơn vị tiền tệ là vàng thay thế, đến cuối thế kỷ XIX, theo năng suất khai thác và đúc bạc trắng tăng cao đã làm cho giá trị của bạc trắng không ngừng giảm xuống, vàng và bạc dao động trong giới hạn nhất định đã ảnh hưởng tới sự phát triển kinh tế. Ngoại trừ Trung Hoa, các quốc gia khác lần lượt từ bỏ chế độ tiền tệ bằng bạc.

Mà ở Trung Hoa, từ đời nhà Hán, bạc trắng đã dần dần biến thành tiền kim loại, đến đời nhà Tống thì bắt đầu được lưu hành, đến đời nhà Minh đã tiền hóa, Trung Hoa thực sự trở thành quốc gia sử dụng bạc.

Nhưng mà, thực hành chính là chế độ ngân lượng. Những năm cuối thời Mãn Thanh mới chính thức lựa chọn sử dụng chế độ tiền tiêu chuẩn là bạc, gọi là Đại Thanh ngân tệ. Nhưng trên thị trường, đồng bạc và ngân lượng vẫn cùng được sử dụng.

Sau đó, chính phủ quốc dân thực hiện chế độ cải cách tiền tệ, tuyên bố loại bỏ chế độ dùng bạc làm tiền tệ.

Nói chung, dùng bạc trắng làm một loại tiền sẽ phải chịu ảnh hưởng từ sản lượng của nó. Giá bạc trắng lên xuống không ổn định, lại thêm trọng lượng nặng mà giá thấp nên không thích hợp để thanh toán khoản tiền lớn, vì thế các quốc gia khác trước sau đều buông tha cho chế độ dùng bạc làm tiền tệ.

Bây giờ Thương Quốc ở trong tình trạng như vậy, bạc trắng bên ngoài tạo ra hỗn loạn cho thị trường trong nước.

Buông tha việc dùng bạc làm tiền tệ và đổi thành phát hành tiền tệ bằng giấy là xu hướng phát triển.

Giống như việc sau chiến tranh thế giới lần thứ hai, trên trái đất đã hình thành hệ thống Bretton Woods, có liên quan trực tiếp đến đô la và vàng. Nói cách khác, đô la mỹ đã trở thành một loại vàng khác, liên bang Mỹ đã trở thành một mỏ vàng rất lớn, có thể căn cứ vào tình hình thị trường chứng khoán trong nước và dự trữ ngoại hối để điều chỉnh lưu thông đô la mỹ trên thị trường, tương đương với việc nắm lấy cổ họng kinh tế của các quốc gia.

Điều này có thể nhìn ra được từ trong nhiều lần nguy cơ tài chính, nước Mỹ tự phạm sai lầm, đều có thể thông qua đô la mỹ chuyển nguy cơ tới các quốc gia còn lại. Ví dụ như điên cuồng in đô la mỹ, vân vân...

Có thể nói, nếu như Thương Quốc có thể thành lập được một hệ thống tiền tệ của riêng mình, là có thể thông qua cách thức tiền tín dụng để tăng cường thống trị đối với dân gian, tăng cường điều tiết khống chế đối với kinh tế vĩ mô của toàn bộ quốc gia.

Nếu như có thể tiến thêm một bước, thông qua Bộ Công thương và các hạng mục buôn bán trong dân gian, làm cho các nước đều tiếp nhận bộ chế độ tiền tệ này, như vậy thì Thương Quốc sẽ nắm được một tấm thần chủ, leo lên vị trí bá chủ trên phương diện kinh tế và buôn bán.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của Dương Mộc.

Tối thiểu bây giờ nói ra, các triều thần nhất định sẽ không tin tưởng.

- Không biết Khổng Thượng Hiền có thể tiếp nhận được lý luận này không?

Trong lòng Dương Mộc chợt nảy ra một ý nghĩ, nhưng cũng không quá nắm chắc. Cho dù Khổng Thượng Hiền có giỏi xử lý quốc chính thế nào đi nữa, thì dù sao cũng bị khống chế bởi thời đại và tư tưởng.

À, nếu người tên là Tằng Thập Tam có thể phát hiện ra điểm này, không biết có thể hiểu không?

Nghĩ tới đây, hắn nhìn Tằng Thập Tam nói:

- Người có bệnh thì không thể giấu bệnh sợ thầy. Khanh không ngại kê một phương thuốc, thảo luận ở trong buổi triều này đi.

Có một lời này, cả đại điện lại lập tức yên tĩnh trở lại.

Bệ hạ còn không kiêng kỵ những lời này, bọn họ làm thần tử có gì để nói nữa?

- Tạ ơn bệ hạ!

Tằng Thập Tam bái nói:

- Thần có ba kế sách để loại bỏ bốn điểm này. Thứ nhất là lập ra pháp luật, củng cố căn bản. Trong lúc này, Đại Thương ta phải tuân thủ nghiêm ngặt pháp luật cũ, đồng thời đẩy mạnh phát triển luật mới, cổ vũ dân chúng khai khẩn ruộng đồng và tăng tốc độ lưu thông hàng hóa nhiều hơn. Nếu được như vậy, trong kỳ hạn ba năm, Đại Thương ta chắc chắn sẽ đón nhận một đợt tăng trưởng thực lực lần thứ hai, cả nước hăm hở tiến lên.

- Tốt!

- Đúng vậy, làm như thế thật ra cũng không tệ.

- Biến pháp của bệ hạ là nền tảng để Đại Thương ta quật khởi, phải càng đẩy mạnh hơn.

Trong giây lát, các đại thần trong điện liền lên tiếng phụ họa.

- Thứ hai là cải cách chế độ phủ binh, các nơi đặt quân đội thường trú, hợp bang giao và chiến sự thành một thể.

Hợp thành một thể?

Chúng thần đều không phải là người ngu xuẩn, tất nhiên thoáng cái đã nắm bắt được điểm quan trọng trong lời nói của Tằng Thập Tam.

- Hợp thành một thể? Điều này rốt cuộc có ý gì?

Phạm Hoành Tể xoay người, hỏi một câu.

- Xin hỏi các vị, từ khi Vương triều Đại Lễ sụp đổ tới nay đã xảy ra hàng ngàn lần đại chiến, phá thành nhiều vô số kể, từng nước thảo phạt, sát nhập rất nhiều. Nhưng từ cuộc chiến phạt Tấn tới nay, cũng chỉ có Triệt Quốc bị Đại Thương ta tiêu diệt, lãnh thổ của các quốc gia còn lại cũng không có lớn lên hay thu hẹp lại. Nước lớn vẫn là nước lớn, nước nhỏ vẫn là nước nhỏ. Vi thần tự cho rằng, tất cả đều không nằm ngoài thế cuộc.

- Thế cuộc làm sao?

- Bây giờ, bất kể là nước lớn hay là nước nhỏ đều không phải đánh một trận là có thể mở rộng được cương vực! Trăm năm trước, lực lượng quân đội của rất nhiều quốc gia cũng chỉ có ba bốn vạn mà thôi, đánh một trận là bị diệt hết, trong ba tới năm ngày là có thể bị san bằng chiếm đoạt. Hiện nay các nước còn lại lại khác, các nước lớn chiến tranh động một tí là trên dưới một trăm vạn, không phải đánh một trận là có thể thành công tiêu diệt được, hậu cần lương thảo cũng tiêu hao rất nhiều, một quốc gia không thể nào chịu đựng được.

Tằng Thập Tam lại nói:

- Từ sau khi phạt Tấn đã hình thành một quy luật, khi thành phá sẽ lấy tài sản, chiến thắng liền lui binh, đánh tới đánh lui, ngươi vẫn là ngươi, ta vẫn là ta, tất cả không ảnh hưởng tới căn bản. Cái gì gọi là căn bản của chiến tranh, đơn giản chính là đất đai và dân chúng. Ruộng đất rộng lớn thế nào, dân chúng nhiều bao nhiêu, đây mới là căn cơ của một nước.

- Nói rất đúng!

- Rất có đạo lý!

- Trong chiến tranh giữa các nước lớn, cho dù là mạnh mẽ như Tấn Quốc phạt Ngụy cũng có lòng mà không đủ sức.

Ngay lập tức, các đại thần trong cả điện không hẹn mà cùng gật đầu.

- Có thể có cách gì đối phó không?

Dương Mộc suy nghĩ thật lâu, cũng hỏi một câu.

- Chèn ép nước láng giềng, tạo quan hệ tốt cùng các nước Nguyễn, Ngụy, mở rộng lãnh thổ...

- Chờ một chút, khanh nói chậm một chút. Ý của khanh là... Xa thân gần đánh?

Dương Mộc bật thốt lên.

- Bệ hạ... cũng có ý tưởng này sao?

Mắt Tằng Thập Tam lập tức sáng lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc và bất ngờ nhìn về phía Dương Mộc đang ngồi trên long ỷ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận