Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 357: Thương Thành Náo Nhiệt

Chương 357: Thương Thành Náo Nhiệt

=== oOo ===


- Không đơn giản?

Dương Mộc cau mày, tuy rằng Hoàng Hậu ở trong thâm cung, thế nhưng dù sao cũng là cao thủ Tiên Thiên, ánh mắt nhìn người vẫn rất chuẩn. Nếu như trừ những chuyện của nữ nhân ra, nàng nói Nguyễn Thải Nhị không đơn giản, vậy thì khẳng định là không đơn giản.

Hoàng Hậu chầm chậm nói.

- Mấy hầu gái bên người nàng ta, đều là người biết võ công, trong đó còn có một ma ma có tu vi không kém Thẩm An, thậm chí còn vượt qua.

Còn mạnh hơn Thẩm An?

Dương Mộc không thể kìm được mà quay đầu, nhìn về phía Thẩm An đang đứng hầu ở ngoài.

Đồng thời, trong lòng hắn cũng có tính toán.

Thẩm An là người nào?

Võ công của hắn là do Hoàng Hậu dạy dỗ, thiên phú cũng không cần bàn cãi, có thể nói là nội thị số một trong cung. Nếu mạnh hơn so với hắn, tiến thêm một bước nữa, chẳng phải là cảnh giới Tiên Thiên?

Xem ra trong cung đình Nguyễn Quốc, cũng không thiếu người tài!

- Bệ hạ đừng mang dáng vẻ bình thản như thế nữa, nô tì đang lo lắng, mục đích những người này không rõ ràng, sẽ có ảnh hưởng như thế nào tới bệ hạ.

Hoàng Hậu mang vẻ mặt ưu lo, nói.

- Có thể Bệ hạ không phát hiện, thế nhưng nô tì vốn là cảnh giới Tiên Thiên, chỉ một chút là có thể nhìn ra, ánh mắt của những người đó đều đang quan sát xung quanh, dường như là đang dò xét hậu cung, tuyệt không có ý tốt gì.

Vừa nghe lời này, Dương Mộc suy nghĩ một chút, nghĩ thấy đúng là như vậy.

Người trong cuộc mơ hồ người bên ngoài rõ ràng, hiện tại nghĩ đến, dường như đúng là như vậy.

Từ lúc Nguyễn Thải Nhị đề nghị đến hậu cung nhìn, thì đã không đúng.

Sau khi đi dạo toàn bộ hậu cung, còn khăng khăng không buông tha Dục Linh Cung, lại càng không cách nào giải thích.

Nàng đang mưu đồ cái gì?

Dương Mộc không nghĩ ra, nhưng lại không thể trực tiếp phái người đi hỏi dò. Chuyện này coi như không đúng tới cỡ nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể để ở trong lòng, không thể nào nói ra ngoài miệng được.

Đợi đến lúc dùng bữa tối, Dương Mộc liền thu được tin tức Binh Bộ đưa tới, một tòa phủ khố chiến giới ngoài thành gặp phải một nhóm mật thám lẫn vào, đã bắt được một số người trong đó. Sau khi luân phiên thẩm vấn, biết được những người này là do Nguyễn Quốc phái tới.

Dương Mộc cả kinh.

Hoàng Hậu nói quả nhiên không sai, đúng là Nữ Đế Nguyễn Quốc có mục đích khác, hiển nhiên chuyện trộm cướp khí giới này chỉ là một khâu trong đó.

Nhưng mà, nàng muốn trộm cướp những thứ đồ này làm gì chứ?

Khí giới quân sự cồng kềnh, muốn lén lút chuyển ra khỏi Thương Quốc, không thể nghi ngờ là chuyện viển vông, tuyệt đối là việc không thể nào.

Trừ khi có mục đích gì khác.

Hắn lập tức tuyên triệu Dương Nhị Nha đến, dặn dò hắn để Cẩm Y Vệ tức khắc điều tra, chú ý hướng đi của quân thần Nguyễn Quốc nhiều hơn.

...

Liên tiếp mấy ngày, quân chủ các nước lục tục đến.

Hội minh không thể nào so với thương nghị bình thường, từ lúc Vương Triều Đại Lễ thành lập, chuyện yết kiến xưa nay không hề thay đổi. Hoặc là quân chủ một nước tự mình đi tới Vương kỳ của Đại Lễ yết kiến Thiên tử, hoặc là không phái ra một sứ giả nào, điều này đã thành quy củ ước định của các quốc gia.

Hội minh kế thừa quy củ triều kiến Thiên tử, vì thế cũng tuần hoàn theo nguyên tắc này.

Hoàng Đế các quốc gia không quan tâm gian lao, đường xa đến Thương Thành Hội minh, cũng là bởi vì nguyên nhân này.

Dù sao, đây là một lần đại hội xác định cách cục thiên hạ sau chiến tranh, mấy Hoàng Đế của các nước lớn đều đến rồi, mà chính mình lại vắng mặt, chẳng phải là chủ động bỏ mình ra khỏi cách cục hay sao?

Lỡ đâu, trong lúc đạt thành lại có điều không lợi cho quốc gia của mình, chẳng phải là phiền phức lắm sao?

Trước đây, trong một lần Tấn Quốc tổ chức Hội minh, không biết làm sao, cuối cùng Hội minh đã định ra chuyện chia cắt mấy nước không tham dự. Kết quả cũng không bất ngờ một chút nào, mấy nước không có tham gia Hội minh, cứ mơ mơ hồ hồ bị các quốc gia vây công mà diệt vong.

Đã có giáo huấn này, một số lần Hội minh sau đó, chỉ cần là Tấn Quốc tỏ thái độ muốn tham gia, các nước trên căn bản sẽ không từ chối, đều là Hoàng Đế tự mình tham dự.

Thẳng đến về sau, Sở Quốc và Ngụy Quốc khiêu chiến bá quyền của Tấn Quốc, hình thành hai đoàn thể khác, từ đó mới có chuyện rất nhiều quốc gia vắng mặt trong lúc Hội minh.

Lúc này không giống ngày xưa, Hội minh tại Thương Thành vô cùng quan trọng, vì thế bất kể là bao xa, quân chủ các quốc gia đều tranh nhau biểu thị sẽ tới tham gia, bất kể là khôi lỗi cũng được, ấu đế cũng được, chỉ cần có danh hiệu Hoàng Đế thì nhất định phải tới tham gia.

Có một số ít quốc gia do lão thần nhiếp chính, thì đều do lão thần mang theo Hoàng Đế cùng đến đây tham dự Hội minh.

Ngay cả Hoàng đế Ngô Quốc cũng mang theo một đám thần tử, kiêu căng tiến vào Thương Thành, hoàn toàn ném hành động phản bội minh ước lần trước đến chín tầng mây, giống như không có quan hệ gì với chính mình.

Cứ như vậy, ngắn ngủi mấy ngày, một số lượng lớn người tràn vào Thương Thành

Ngoài thành cũng bị quân đội của các sứ đoàn đóng đầy ắp, thậm chí còn dựng hành dinh trên núi gần đó.

Trong lúc nhất thời, Hoàng Đế mười mấy nước hội tụ tại một thành, tình cảnh rất náo nhiệt.

Bách tính Thương Thành cũng coi như đã thấy nhiều lắm rồi, từ lúc Nữ đế Nguyễn Quốc đến thì muôn người đều đổ xô ra đường, sau này khi mấy Hoàng Đế quốc gia khác đến thì bình thản như thường, có thể nói là chân thực bày ra phản ứng trong lòng dân chúng.

Dù sao, vật lấy hiếm thì quý, người cao quý cũng giống như vậy, vừa bắt đầu mọi người sẽ còn cảm thấy hứng thú, có một loại cảm giác thần bí kỳ lạ, thế nhưng một khi Hoàng Đế bắt đầu tăng lên, loại cảm giác thần bí và hiếu kỳ này sẽ nhạt đi rất nhiều.

Một loại cảm giác bách tính đại quốc, từ từ dựng lên trong lòng bách tính Thương Thành.

Nhưng mà, ở dưới loại hiện tượng kỳ lạ này, có một sự tương phản mãnh liệt, đó là Hoàng Đế các quốc gia.

Lần trước, bởi vì chuyện quá khẩn cấp, Hoàng Đế các quốc gia đều dành thời gian tiến cung, thời gian lưu lại Thương Thành cũng không nhiều, vì thế căn bản không có trải nghiệm thật tốt, đối với những chỗ đặc biệt của Thương Quốc cũng không có phát hiện nhiều.

Thế nhưng lần này, đã hoàn toàn bị Thương Quốc làm cho chấn động.

Sự phồn vinh của Thương Thành và Tấn Thành cũng không giống nhau, phong cách hai bên hoàn toàn khác nhau.

Then chốt ở chỗ, trong Thương Thành có rất nhiều nơi đặc sắc.

Ví dụ như cửa hàng lẩu, ví dụ như cửa hàng quần áo giá rẻ, cửa hàng bán dụng cụ dệt, ví dụ như các loại dụng cụ nhỏ, hoặc là có y quán chuyên nghiệp trị liệu một loại chứng bệnh nào đó... Những cái này, đều là những thứ ở Tấn Thành, thậm chí Hoàng Đô các quốc gia cũng không nhìn thấy được.

Trong đó, điều khiến Hoàng Đế các nước khiếp sợ hơn nữa, chính là số lượng cửa hàng bán sỉ nhiều lít nha lít nhít.

Giấy trắng, sách, mì ăn liền là những loại đồ vật chỉ có nhà giàu quý tộc của các quốc gia mới có thể dùng, nhưng ở đây lại là hàng hóa bình thường, tùy tiện đặt tại lối vào cửa hàng, từng chiếc từng chiếc xe bò hoặc là xe ngựa đang lôi kéo hàng hóa, vận ra khỏi thành.

Hoàng Đế các nước đương nhiên biết, những thứ hàng hóa này sau khi bị vận ra khỏi thành, sẽ dùng để làm gì.

Dựa vào điều kiện vận tải tiện lợi, những thứ đồ này đều có thể vận chuyển đến các nơi của Thương Quốc trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí là các quốc gia ở bên ngoài Thương Quốc!

Cũng chính vào lúc này, Hoàng Đế các quốc gia cũng phát hiện, có rất nhiều thương nhân mang cờ hiệu quốc gia khác nhau, đi qua đi lại trong các cửa hàng bán sỉ, chọn mua một nhóm lại một nhóm hàng hóa, sau đó thật cao hứng vận chuyển ra khỏi thành.


Bạn cần đăng nhập để bình luận