Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 361: Cho Thiên Tử Một Bài Học

Chương 361: Cho Thiên Tử Một Bài Học

=== oOo ===


- Thẩm An, ngươi đi dạy cho hắn biết thế nào gọi là tuân chỉ.

- Vâng!

Thẩm An xông tới, cầm phất trần trong tay cuộn lại rồi đánh vào đầu gối của Cơ Hách.

Răng rắc...

Một tiếng giòn giã vang lên, Cơ Hách quỳ rạp dưới đất, kêu lên thảm thiết, cả người run rẩy, đau đến mức trên trán xuất hiện từng giọt mồ hôi.

- Nhớ kỹ cảm giác này chưa?

Dương Mộc thản nhiên liếc nhìn hắn rồi nói:

- Đây là cảm giác của sự phản bội.

- Phản... Phản bội?

Ánh mắt Cơ Hách có chút né tránh, cũng có chút bối rối, giọng điệu trầm thấp do dự.

Thậm chí hắn quên mất đau đớn ở chân, trong lòng nghĩ mãi vẫn không hiểu Hoàng đế Thương Quốc làm sao biết được chuyện mưu đồ bí mật giữa hắn và Nữ đế Nguyễn Quốc?

Hoặc là, Hoàng đế Thương Quốc căn bản không biết chuyện này, chỉ là thấy hành vi của hắn hôm qua khác thường nên có ý định lừa gạt?

Hắn phải nhanh chóng nghĩ cách ứng phó mới được!

- Thế nào, ngươi đang tò mò trẫm làm sao biết được à?

Dương Mộc cười lạnh, nói:

- Năm đó, Vương Kỳ của ngươi rơi vào tình cảnh khó khăn, trẫm mạo hiểm cho người cứu ngươi ra, một năm qua trẫm tự nghĩ chưa từng bạc đãi ngươi, không ngờ được cuối cùng lại rơi vào một kết quả như vậy. Thật đúng với một câu nói, ơn lớn như thù, đúng là hoàn toàn không sai chút nào.

Trong lòng Dương Mộc rất lạnh.

Ban đầu, ngày hôm qua hắn đặc biệt sắp xếp ca múa giúp vui, để cho mọi người đi lại xung quanh nói chuyện với nhau.

Có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cho nên mới để cho Diệu Hi thân mang thân pháp khinh công độc môn nấp ở trên mái của đại điện thám thính tin tức, nghe xem Hoàng đế các nước nói riêng với nhau thế nào, có thái độ gì với Hội minh lần này, xem có thể thám thính được một vài tin tức cơ mật hay không.

Hắn không ngờ lại có một thu hoạch ngoài ý muốn, dò xét được mưu đồ bí mật giữa Cơ Hách và Nữ đế Nguyễn Quốc.

Tuy một phần trong đó không rõ lắm, nhưng có thể xác định được Cơ Hách ngầm ký kết điều khoản xấu xa với Nữ đế Nguyễn Quốc, hơn nữa còn rất bất lợi cho Thương Quốc.

Dương Mộc không có cách nào trách phạt Nguyễn Quốc, bởi vì nước lớn đánh cờ, những điều này vốn là chuyện rất bình thường. Mặc dù mọi người là đồng minh nhưng đồng thời cũng có quan hệ cạnh tranh, chỉ cần không phá hỏng lợi ích căn bản của đối phương, không làm mọi chuyện quá tuyệt tình, đào góc tường của đối phương cũng không có gì đáng trách.

Nhưng Cơ Hách lại khác.

Dương Mộc tự ngẫm thấy mình không có lỗi gì với Cơ Hách, cung cấp nuôi dưỡng, thậm chí còn tính sau buổi Hội minh lần này sẽ cho hắn một mảnh thực ấp, để hắn làm một huân tước giàu có.

Nhưng không ngờ được hắn lại là một người như vậy, chỉ mới nghe người khác nói vài câu mê hoặc đã dễ dàng phản bội.

Đây cũng không phải đơn giản là vong ân phụ nghĩa bình thường.

Có câu ơn lớn như thù, có thể dễ dàng bị người ta xúi giục như vậy, vừa vặn nói rõ lâu nay, Cơ Hách vẫn có tâm tư nhìn Thương Quốc như nhìn kẻ thù, nếu không sẽ không quyết định dứt khoát như vậy.

Tất nhiên, Dương Mộc cũng không cần phải khách sáo nữa.

Ban đầu, hành vi trực tiếp xông vào Thừa Thiên Cung, đánh gãy chân Cơ Hách của hắn là rất không lý trí. Một khi bị các nước bắt được điểm yếu này, như vậy Thương Quốc chính là tự mình đánh vào mặt mình, hoàn toàn bác bỏ lại hành vi vẫn bảo vệ Thiên tử lúc trước. Nói không những sẽ mất đi đại nghĩa, ngược lại còn làm cho bản thân rơi vào bất nghĩa, sẽ có vị trí bất lợi khi đàm phán.

Nhưng hắn không để ý được nhiều như vậy.

Hắn làm Hoàng đế mấy năm nay, từ sau khi bình định loạn ba vương rồi lên nắm quyền, từ trước tới nay chưa từng gặp phải hành vi phản bội này, cho nên nhất thời tức giận khó nhịn, giáo huấn cho Cơ Hách một trận.

Tuy nhiên, chuyện đến nước này cũng cần phải thay đổi cách suy nghĩ.

Điều này không chừng cũng là một cơ hội.

Có người từ nhỏ đã không có lòng tự trọng, chiêu đãi ăn ngon mặc đẹp không cảm kích, đánh một trận thì sẽ thành thật.

Về điểm này, Diệu Hi là như vậy, Cơ Hách cũng như vậy.

Cơ Hách chưa bao giờ chịu nỗi đau gãy xương, sau một chút tê dại ngắn ngủi, thì hắn liền biết được cảm giác đau thấu tim gan, vẻ mặt trở nên trắng bệch thảm hại, hàm răng cũng run lập cập, trong ánh mắt nhìn về phía Dương Mộc đầy vẻ sợ hãi.

- Ôi, thật là vô dụng, có chút vết thương nhỏ như vậy đã làm như sắp chết đến nơi rồi. Xem ra cái danh tiếng Thiên tử này thật sự không thích hợp với ngươi.

Dương Mộc khoác tay lên trên vai Cơ Hách, khẽ thở dài.

- Thương hoàng bệ hạ, chúng ta...

- Im miệng! Sau này, ngươi đã không còn cơ hội để nói điều kiện với trẫm nữa.

Dương Mộc lạnh lùng quát lên với hắn, nói:

- Ngươi phải nhớ kỹ, âm mưu của Nữ đế Nguyễn Quốc đã bị bại lộ, không được trẫm cho phép, ngươi tuyệt đối không thể nào rời khỏi hoàng cung một bước. Người thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu như ngươi ngoan ngoãn nghe lời, trẫm có thể cho ngươi một con đường sống, cho ngươi một mảnh đất phong để an hưởng thái bình. Nếu như ngươi dám cả gan có bất kỳ vi phạm nào, thì đừng trách trẫm vô tình.

Cơ Hách run rẩy.

Hắn không hề nghi ngờ, Dương Mộc là người nói được thì làm được. Bởi vì với thực lực của Thương Quốc trước mắt, thiên hạ hiện nay đã không có bất kỳ một quốc gia nào dám nói chắc chắn là mình có thể một mình tiêu diệt được Thương Quốc.

Tất nhiên, cũng không có nước nào sẽ đắc tội Thương Quốc.

Nếu như hắn chết, các nước cũng không có cách nào, mọi người sẽ không vì một Thiên tử có tiếng không có miếng mà trở mặt với Thương Quốc.

- Ta... nhớ kỹ...

Cơ Hách cúi đầu, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, sau đó nhớ ra điều gì liền cầu xin:

- Bệ hạ, vậy chân của ta...

Dương Mộc thản nhiên liếc nhìn hắn, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Thẩm An.

Chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, Cơ Hách lại kêu lên thảm thiết.

Tuy nhiên, lần này là nối lại chân gãy cho Cơ Hách.

- Đi Thái Y viện xem thử đi. Trong lần Hội minh này, ngươi tốt nhất không nên lộ ra điều gì khác thường, nếu không làm theo ý của trẫm thì cứ chuẩn bị sẵn sàng lại gãy một lần nữa đi.

- Vâng...

...

Dương Mộc đi ra khỏi Thừa Thiên Cung, đến thẳng Tử Thần Điện.

Bây giờ, hắn có hai chuyện cần xử lý.

Thứ nhất, trước đó kho quân khí gặp phải mật thám, cho nên hai ngày nay Binh Bộ giống như gặp phải đại địch, liên tiếp đưa ra mấy mệnh lệnh, chỉnh đốn lại quân đội và kho vũ khí ở Thương Thành từ trong ra ngoài, đồng thời cho hộ vệ các nước đóng quân ở ngoài thành đăng ký lại một lần nữa, đề phòng bởi vì những người này mà phát sinh biến cố gì đó.

Thứ hai, có một vài tướng lĩnh ngoài tiền tuyến trở về, mấy ngày này nhất định phải tìm hiểu rõ ràng tình hình các tòa thành trì ngoài tiền tuyến, sau đó xác nhận ở trong Hội minh lần này nên tranh thủ địa bàn nào, địa bàn nào có thể buông tha hoặc nói là giá trị không lớn.

Vấn đề này đương nhiên là do Binh Bộ làm, sau đó Công Bộ trợ giúp, cuối cùng sắp xếp ra một phần tấu chương, trình lên cho Dương Mộc xem.

Thứ ba, chính là chuyện lập Thái tử.

Lập Thái tử là chuyện quan trọng, đây chính là căn cơ của một nước. Bởi Dương Quân không phải là do Hoàng hậu sinh ra, cho nên để đề phòng tương lai các Hoàng tử còn lại có tâm tư đoạt vị, Dương Mộc quyết định thực hiện buổi lễ lập Thái tử long trọng một chút, tốt nhất là cả thiên hạ đều biết.

Do đó, lựa chọn thời điểm Hoàng đế các nước đều đang ở Thương Thành là đặc biệt thích hợp.

Trước đó, Thượng thư Lễ Bộ Vương Ưng đã bắt tay vào chuẩn bị chuyện này, trên cơ bản đã chuẩn bị xong, bất kể là mãng bào hay các loại dải lụa, sách ngọc,... đều được chuẩn bị sẵn sàng từng cái một.


Bạn cần đăng nhập để bình luận