Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 369: Tiến Hành Duyệt Binh (1)

Chương 369: Tiến Hành Duyệt Binh (1)

=== oOo ===


Khi phương trận của quân đoàn Bạch Hổ đi qua dưới thành, Hoàng đế Tấn Quốc Vương Hàm Ninh không kiềm được nhìn thêm mấy lần.

So với quân đoàn Thanh Long thì hắn vẫn quen thuộc với quân đoàn Bạch Hổ hơn một chút.

Dù gì nhánh quân đoàn này hiện giờ còn đóng quân trong lãnh thổ Tấn Quốc, giống như một con dao nhọn treo bên trên trái tim Tấn Quốc.

Lúc đầu khi hắn còn là Ninh Vương, từng bị tướng sĩ của quân đoàn Bạch Hổ bắt đi từ trong phủ, đưa đến trước mặt Tư Mã Hoành, lúc này mới nhận được sự ủng hộ của Thương Quốc, từng bước một leo lên ngai vàng Hoàng đế.

Cho nên, tâm tư của hắn đối với quân đoàn Bạch Hổ hết sức phức tạp.

Có một đoạn ký ức giống như cơn ác mộng ẩn giấu trong lòng hắn, nhưng thực tế đã nói với hắn rằng, mọi thứ đều đã qua, cơn ác mộng đó cuối cùng đã sửa lại số mạng của hắn, hắn hẳn là nên cảm ơn.

Phương trận mà quân đoàn Bạch Hổ tạo thành không khác nhiều so với quân đoàn Thanh Long trước đó, cũng bao gồm bộ binh, kỵ binh và chiến giới binh.

Nhưng mà, những chi tiết nhỏ vẫn có chỗ khác biệt.

Có thể thấy, chiến giới trong tay tướng sĩ quân đoàn Bạch Hổ lấy tấn công làm chủ, vũ khí mang tính phòng ngự ngược lại không nhiều bằng quân đoàn Thanh Long.

Sau nhiều lần đại chiến, đây là sự khác biệt được dần dần hình thành nên giữa hai đại quân đoàn.

Có một ví dụ đơn giản, quân đoàn Thanh Long sau nhiều lần đại chiến có công có thủ, cho nên có nhiều hướng để phát triển quân đoàn, vũ khí trang bị cũng đa dạng hóa. Hơn nữa tính cách Vệ Trung Toàn ôn hòa, đánh giặc cũng bình ổn vững trãi, cho nên có thể phát triển đồng đều mọi mặt.

Quân đoàn Bạch Hổ thì không như vậy, nhiều năm qua tham gia hàng trăm cuộc chiến tranh lớn nhỏ, đều luôn là bên tấn công, tất nhiên là lô hỏa thuần thanh ở đạo tiến công. Sau mỗi lần đại chiến, gặp phải những vấn đề khó giải quyết, hoặc nhận ra được phương diện nào chưa tốt, thì sẽ nhanh chóng khắc phục.

Hơn nữa, tính cách Tư Mã Hoành dũng mãnh, không kiên nhẫn phòng thủ, Dương Mộc cũng không có ý để cho hắn nhận nhiệm vụ phòng thủ. Qua nhiều lần như vậy, quân đoàn Bạch Hổ đã hình thành một thói quen, đó là cho dù chọn tân binh hay lúc huấn luyện, đều lấy lực bộc phát của cá nhân làm chủ. Trải qua năm, sáu năm tích lũy, càng ngày càng tập trung nghiên cứu cách tấn công, đặc biệt là năng lực đột kích cường hãn nhất, cho dù muốn kéo lại cũng không thể được.

Dương Mộc cũng chỉ có thể than thầm một tiếng, cứ như vậy đi, dẫu sao cái này cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất ở mảng công thành, quân đoàn Thanh Long cũng không bằng quân đoàn Bạch Hổ, dù sao cũng có vài điểm tốt.

Chỉ chốc lát sau, lúc phương trận của quân đoàn Bạch Hổ đi qua bên dưới thành, liền thấy một tướng lãnh đi đầu rút bội kiếm ra, làm một động tác, ngàn người trong phương trận phía sau mở miệng đồng thanh hô:

- Chiến! Chiến! Chiến! Người theo thì sống, người nghịch thì chết!

Bởi vì đã từng trải qua một lần, Hoàng đế và sứ giả các nước lần này cũng không bị dọa cho giật mình, chẳng qua là sắc mặt khó coi nhìn chăm chú xuống phía dưới.

Theo sát quân đoàn Bạch Hổ ra sân chính là quân đoàn Chu Tước, đại danh đỉnh đỉnh trong lần đại chiến phạt Tấn này. Nhánh quân đoàn này ở trong Thương Quốc, mặc dù được thành lập cùng lúc với quân đoàn Thanh Long và quân đoàn Bạch Hổ, địa vị cũng giống nhau, nhưng mà thật ra ở trong lòng dân chúng lại mơ hồ xếp nó và quân đoàn Huyền Vũ sau hai quân đoàn kia.

Nguyên nhân cũng chỉ vì hai đại quân đoàn này sau khi được thành lập và tham gia trận chiến đầu tiên, cũng chính là lúc bắc phạt Trịnh Quốc, không có biểu hiện quá xuất sắc. Hơn nữa, hai vị Thống soái này cũng không có chuyện xưa gì đặc biệt để người khác phải nhắc tới. Sau đó, khi chiếm đoạt Động Quốc, một mực giữ nhiệm vụ đối đầu với Thịnh Quốc, rồi lại đem vinh dự diệt quốc chắp tay nhường cho quân đoàn Thanh Long và quân đoàn Bạch Hổ.

Nhưng mà trên thực tế, trong triều đình Thương Quốc, hoặc nói là giai tầng thống trị, cũng không có người nào cho là như vậy.

Bởi vì, lúc mới thành lập tứ đại quân đoàn, binh sĩ hai đại quân đoàn này đều có kinh nghiệm chiến đấu, cũng chỉ bởi vì Thương Quốc thực lực nhỏ yếu, cho nên hai đại quân đoàn Chu Tước và Huyền Vũ một mực đảm nhiệm nhiệm vụ trấn thủ phương Bắc.

Dẫu sao, đối với những chuyện như thế, hai đại quân đoàn này có thể nói là xe nhẹ đường quen.

Cho nên, chuyện này tạo thành một tâm lý kỳ lạ trong lòng dân chúng của Thương Quốc, theo bản năng cảm thấy hai đại quân đoàn Chu Tước và Huyền Vũ không bằng hai đại quân đoàn Thanh Long và Bạch Hổ.

Khi một số thanh niên khỏe mạnh trẻ trung gia nhập quân ngũ, ai ai cũng cầu nguyện có thể được phân phối đến hai đại quân đoàn Thanh Long và Bạch Hổ, nếu như là quân đoàn Chu Tước và Huyền Vũ, nói không chừng sẽ có hơi thất vọng.

Chính vì điều này mà trong lòng các tướng sĩ của hai đại quân đoàn, có khổ mà không nói ra được, trong lòng nghẹn một bụng hỏa, khá không phục.

Cho tới sau này, trong lúc giao chiến với Thịnh Quốc, chỉ huy của quân đoàn Chu Tước một đường tiến thẳng càn quét vào Thịnh Quốc, treo lên đánh một nhánh quân đoàn của Thịnh Quốc, Đại Nguyên soái Hàn Đồng cũng biểu hiện ra năng lực chỉ huy và sự quyết đoán kinh người, không chỉ dẫn quân tiến hành mấy phen tập kích, hơn nữa còn dùng một buổi tiệc rượu để thuyết phục Đặng Chi và đại quân dưới quyền, bỗng nhiên khiến cho người dân cả nước nhìn với cặp mắt khác xưa.

Ngay sau đó, trong cuộc chiến phạt Tấn, tiến hành mưu kế xua đuổi dân chúng tràn vào Tấn Thành và chặn kín đường thủy, sau đó dẫn liên quân ba nước công vào Tấn Thành, từ đó khiến cho ấn tượng của bách tính thay đổi rất nhiều.

Từ cuộc duyệt binh hôm nay cũng có thể thấy được, khi phương trận của quân đoàn Chu Tước từ phía Tây chậm rãi đi tới, tiếng hoan hô của dân chúng vây xem cũng không hề yếu hơn hai quân đoàn trước.

- Phương trận thứ ba ra sân, chính là Quân đoàn Chu Tước, một trong tứ đại quân đoàn của Đại Thương ta. Trong trận phạt Tấn trước đó, đã đánh bại đồng minh ẩn hình của Tấn Quốc là Thịnh Quốc, khiến cho quốc quân quy thuận, người dân được giải cứu, quả thật là công đức vạn ngàn. Trong cuộc chiến phạt Tấn lần này, biên chế được khuếch trương lên đến ba mươi vạn, các tướng sĩ từng người đều dũng mãnh bất phàm, một đường công thành nhổ trại, chiến công hiển hách.

Mười người trong đội kèn đồng, từng người âm thanh vang vọng.

Dương Mộc bỗng nhiên mơ hồ có cảm giác bị người bên cạnh nhìn chăm chú, vì vậy nghiêng đầu sang nhìn, liền phát hiện Hoàng đế Khang Quốc đang nhìn mình. Khi bốn mắt nhìn nhau, hắn có thể cảm giác được một ánh mắt cảm kích truyền đến từ phía đối phương.

Dương Mộc cũng gật đầu một cái, hắn biết Hoàng đế Khang Quốc vì sao cảm kích hắn.

Bởi vì trong giai đoạn đầu của trận chiến phạt Tấn, là quân đoàn Chu Tước giữ chân đại quân Tấn Quốc, lúc này mới khiến cho Khang Quốc thuận lợi tổ chức đại quân, thành công đoạt lấy một ít lãnh thổ của Tấn Quốc.

Trên thực tế, quả thật hắn cũng xứng đáng với sự cảm kích của Hoàng đế Khang Quốc.

Vì sao?

Một ví dụ rất đơn giản, phía đông Khang Quốc giáp biển, ba mặt còn lại đều bị Tấn Quốc bao vây, mấy chục năm qua xảy ra rất nhiều trận chiến lớn nhỏ, quốc thổ Khang Quốc không ngừng bị thâu tóm, hoàn cảnh sống cũng áp súc rất nhiều. Quanh năm đại chiến cộng thêm việc không cách nào giao tiếp với bên ngoài, vì thế dân chúng của Khang Quốc sinh tồn hết sức khó khăn, gần như Thương Quốc ngày xưa.

Dưới tình huống này, dân chúng Khang Quốc thường xuyên len lén dời đến Tấn Quốc kiếm sống, quốc lực càng ngày càng tệ, cơ hồ thành một miếng thịt Tấn Quốc tùy thời đều có thể nuốt được.

Nếu không phải mục đích chủ yếu của Tấn Quốc là phạt Ngụy và thâu tóm Vương Kỳ, Khang Quốc tất nhiên đã sớm không còn tồn tại.

Thời điểm mấu chốt, Thương Quốc kêu gọi Hội minh phạt Tấn, coi như đã cứu Khang Quốc một mạng lúc đang bên bờ diệt vong. Hơn nữa, vào những ngày đầu của trận chiến phạt Tấn, quân đoàn Chu Tước gắt gao thủ giữ phương Bắc, kiềm chế quân đội Tấn Quốc tiến về phía đông, lúc này mới để cho quân đội Khang Quốc có thể Tây tiến, thu lại bộ phận quốc thổ ngày xưa.

Có thể nói, Thương Quốc có ân tái tạo đối với Khang Quốc.

Những ý niệm này chợt lóe lên trong đầu của Dương Mộc, Dương Mộc liền nghiêng đầu qua, lần nữa nhìn quân đoàn Chu Tước dưới thành.

Lúc này, phương trận của quân đoàn Chu Tước đi tới dưới thành. Tướng lĩnh dẫn đầu cũng giống như hai người trước, rút bội kiếm ra, làm một động tác, ngàn binh sĩ trong phương trận phía sau đồng thanh hô:

- Càng chiến càng mạnh, vì vương tận trung!


Bạn cần đăng nhập để bình luận